Chương 85: Trường bị cướp

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi đi dạy, đúng như lời Minh Ngưu và Kim Sang nói tính cách của tôi khiến mọi người dễ nói chuyện với tôi, dễ mở lời đặc biệt là tôi được yêu thích lắm. Mấy đứa học sinh khen tôi trẻ, đẹp trai, hiểu học sinh, giảng bài dễ hiểu không quá áp đặt nhiều thứ, những giáo viên khác cũng khen tôi mới vô trường mà học sinh yêu thích thế kia rất thuận tiện về sau. Ấy thế không phải ai ai cũng thích tôi cả ví dụ như hiệu trưởng, hai hiệu phó trường này, tôi không biết tôi làm gì họ mà họ cứ nhìn tôi như cái gai trong mắt. Ban đầu tôi chẳng để tâm gì mấy nhưng hết lần đến lần khác ba người đó cứ đi ngang qua lớp tôi dạy rồi nói này nói nọ chủ yếu là phê phán, các học sinh thấy ba người quyền lực là sợ không dám nói gì ngay cả khi tôi động viên tụi nó cứ phát biểu bình thường.

Đến lúc giới hạn chịu đựng của tôi không thể chịu được nữa tôi mới hỏi giáo viên môn Sử tôi cho là khá thân về vấn đề này. Anh ta bảo rằng từ trước tới giờ giáo viên mới phải dẫn bọn họ đi ăn một nhà hàng nào đó thật sang trọng thì việc bị ghim sẽ không còn, trong lúc đi họ muốn mua gì là phải chiều theo ý họ nếu không kết quả chẳng vui vẻ gì. Anh ta còn nói để miêu tả ba người đó thì tốt nhất nên dùng 2 chữ "keo kiệt", nhắc đến người keo kiệt nhất trường là nguyên trường nghĩ ngay tới bọn họ. Tôi thở dài vì hiểu được tại sao trường này gọi là trường giàu nhất thì ra bộ ba quyền lực ấy dùng tiền của họ, một phần ba tiền lương giáo viên chi trả cho những thứ phục vụ giảng dạy. Giờ mà có đòi lại công bằng cũng không được do trường này nổi tiếng nhất, tiếng nói sẽ cao nhất trong số tất cả các trường khác trong nước, chỉ cần bộ ba quyền lực ấy đuổi một giáo viên đi tức nghĩa những trường khác nghĩ rằng người giáo viên đó kém cỏi không thể mời về được. Chính vì thế trong suốt mấy năm bộ ba quyền lực này nắm quyền không ai hó hé tiếng nào về cách vận hành này.

Thôi thì đành chịu thôi chứ biết sao giờ. Hôm nay tôi dạy xong tính đi sang nhà vợ chồng bạn thân tôi kể lại những gì tôi trải qua mong rằng họ cho tôi lời khuyên, ai ngờ hôm nay cả hai có nhiệm vụ đi điều tra không có ở nhà còn đẩy cho tôi nhiệm vụ đi đón Kim Ngưu từ trường về nữa chứ, tôi khóc thầm trong lòng vì hai người ác quá đi. Nhưng thật sự không như tôi nghĩ, dù hai người đó bảo tôi đi đón Kim Ngưu thằng nhóc quỷ có điều là đi đằng sau thằng bé ở một khoảng cách nhất định, tập cho nó tự đi về.

Đoạn tôi đứng ngay quán nước cách trường thằng quỷ nhỏ đó không xa mấy bỗng tôi thấy tôi nhìn chẳng khác gì một kẻ bắt cóc con nít, đang rình mò rồi chờ cơ hội. Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này thật buồn cười mà, lý do gì một giáo viên như tôi lại biến thành kẻ theo dõi con nít chứ. Tôi lo ngồi đó suy nghĩ thì thằng Kim Ngưu nó rời khỏi trường lúc nào tôi không hay, tôi vội đứng dậy đặt tiền lên bàn nhờ chủ quán lấy giúp rồi chạy theo, tôi không biết sao chứ thằng nhóc này nó cứ đi một chút rồi quay lại như thể nó biết được có người đằng sau vậy. Bản thân tôi không to tướng chả hiểu sao cứ đứng nép mình ở đâu là cứ lòi ra phần gì đó hên là xử lí kịp, đoạn đường tuy ngắn nhưng tôi thấy nó mệt thật, từ nay về sau không giúp hai người kia làm ba trò này nữa đâu.

Cứ ngỡ nhóc Kim Ngưu sẽ đi thẳng về nhà nhưng nó lại quẹo sang đường khác làm tôi ba chân bốn cẳng chuyển hướng theo nó. Dù cho là tôi dùng hết tốc lực chạy theo nhưng vẫn không theo kịp nó, tôi lo lắng tìm mọi con hẻm quanh đó một lúc lâu vẫn không thấy gì. Bỗng tôi nghe tiếng con nít đâu đó trong con hẻm tôi đang đứng mặc dù tôi không thấy lối nào để đi cả, thì ngay sau lưng tôi có bức tường gạch nhìn không chắc chắn lắm, ngay trên bức tường đó có vài lỗ be bé dường như chỉ có mỗi côn trùng mới chui lọt. Tôi hơi cúi người xuống nhìn qua cái lỗ đó đập vào mắt là một nhóm con nít trong đó có Kim Ngưu đang đứng tụ tập nói gì đó, nhờ kinh nghiệm xem phim nhiều tôi biết rằng mấy nhóc còn lại xung quanh Kim Ngưu thuộc dạng lang thang không có nơi để ở thì phải, thấy đứa nào cũng ốm không một chút thịt chỉ có xương và da.

Kim Ngưu lấy trong cặp ra bịch bánh mì thêm hộp sữa đưa cho chúng nó, Ngưu dặn dò:

-Cầm lấy, sữa này cho Nhi, bánh mì thì đủ chia đều đó. Anh xin ở trường được nhiêu đây xin lỗi.

-Không sao đâu anh Ngưu, tụi em chỉ cần no thôi hi hi - Cô bé tên Nhi cầm hộp sữa tươi cười nói.

Mấy đứa xung quanh cũng cảm ơn Kim Ngưu, tôi chợt nhận ra tuy Kim Ngưu lầm lầm lì lì mà rất yêu thương những người xung quanh, có vẻ ngày nào thằng bé cũng lẻn ra đây để đưa đồ ăn cho mấy đứa kia, ba mẹ Ngưu chắc không biết điều này rồi. Cảm thấy mọi chuyện không có gì đáng lo tôi đi ra ngoài hẻm đứng nép vào cây cột điện gần đó chờ Kim Ngưu ra rồi theo thằng bé về nhà. Sau khi đảm bảo Kim Ngưu trở về nhà an toàn tôi liền gửi tin nhắn báo cáo cho hai người bạn thân yêu dấu. Xong tôi trở về nhà nấu bữa tối chuẩn bị ngày giảng tiếp theo.

Tối hôm đó, ba mẹ Kim Ngưu đi làm về đã thấy con mình nằm xem phim trên ghế, nghe tiếng mở cửa Kim Ngưu quay qua lễ phép chào ba mẹ mình tuy nhiên lại không để ý đến vẻ mặt vô cùng túc giận của ba. Minh Ngưu toả sát khí đi đến bên Kim Ngưu ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé cất giọng:

-Ba vừa về tới nhà là hàng xóm đã ra mắng vốn là con đánh nhau với con họ đến nỗi bị thương thâm tím mặt kia kìa. Nói mau chuyện gì đã xảy ra !

Kim Ngưu bình thản ngồi coi phim không nhìn ba mình dù chỉ một chút trả lời:

-Ai kêu tụi nó đi ăn hϊếp người khác chi, con thấy bất bình chạy ra ngăn thôi, đám đó tính đánh con nhưng con nhanh tay hơn nên vậy đó ! Con không có lỗi gì hết.

Minh Ngưu không chịu được thái độ của Ngưu liền kéo thằng bé mặt đối mặt với mình, lớn tiếng:

-Đó là chuyện của người ta không liên quan đến mình đừng xía vô.

-Vậy sao ba với mẹ cứ xía vô chuyện người khác trong khi mình chẳng quen biết người ta, sáng sớm thì đi giải quyết ba chuyện đó dù không liên quan đến mình - Kim Ngưu đẩy tay ba ra đứng dậy đáp.

-Đó là do công việc để nuôi sống gia đình, nay mày láo lắm mới dám nói vậy. Đi theo ba lên phòng ăn roi - Minh Ngưu kéo Kim Ngưu đi lên phòng mặc cho Kim Sang ra sức can ngăn.

Thế là tối hôm đó Kim Ngưu bị đánh đỏ tay còn bị bắt đứng phạt kèm theo đó là chồng sách nặng cầm mỏi tay. Thằng bé cũng chẳng nói gì với mẹ nó cứ im im chịu phạt, ánh mắt thể hiện rõ sự tức giận lâu lâu không biết do cố tình hay vô thức nói Minh Ngưu không phải ba mình. Kim Sang lắc đầu không biết lí do vì sao hai ba con nhà này cứ gây lộn suốt, một ngày sống yên bình chắc ăn ngủ hông ngon quá. Trước khi vợ chồng họ đi ngủ, Sang nhắc nhở chồng mình không nên nghiêm khắc với con như thế, dù gì thằng nhóc cũng chỉ ở tuổi ăn tuổi chơi, cứ từ từ mốt lớn dạy cho thằng bé mấy cái đó sau. Minh Ngưu không nói gì im lặng một lúc lâu đợi khi Sang nằm xuống giường anh mới nói:

-Làm nghề này sống nay chết mai, thà để con tự lập tự bảo vệ chính bản thân nó từ bé thì ta không lo lắng. Việc anh nghiêm khắc với nó là do nếu sau này có chuyện không may thằng nhóc sẽ không buồn thay vào đó là ghét chúng ta...

Đó là tất cả những gì tôi nghe Sang kể, ban đầu tôi cảm thấy Minh Ngưu lo xa quá thôi nhưng tới lúc tôi nhận ra những điều Minh Ngưu làm là đúng thì đã quá muộn rồi.

——> Một tuần sau đó End chap 85

Trường mà cũng bị cướp thì ôi thôi hông dám đi học luôn. Băng cướp được nhắc tới trong chap này là băng cướp siêu nổi tiếng và đáng sợ, chỉ cần bọn chúng muốn gì thì phải có ngay bằng được và bất kì ai cản trở đều phải chết. Hai thủ lĩnh của băng cướp này là một cặp vợ chồng có đứa con gái tóc bạch kim giống ba và mẹ nên vì thế chuyện họ ra tay với con nít là điều không thể, trong băng cướp cả hai mang biệt danh A và B, võ thuật hay mưu trí đều hơn hẳn những người trong băng, vì thế họ được xem như đối thủ đặc biệt của cảnh sát. Tiết lộ tới đây thôi giờ thì ngồi chờ chap 86 để biết diễn biến tiếp theo nào. Tuần trước hông ra chap nào hết thấy tội lỗi quá :