Chương 95

Thật ra cái tên Phó Trác và Chu Hựu Hựu có quan hệ với nhau, tên này là Phó Lâm lấy, bởi vì trái nghĩa với phải chính là trái, vì vậy đặt tên có có âm tương tự.

(*Trác trong tên là 琢, đồng âm với từ 左 là bên trái, mà tên nữ chính là 又 cũng đồng âm với phải 右)

Bởi vì chương trình gia đình kia, Phó Lâm hiển nhiên trở thành người đàn ông tốt tiêu biểu.

Rất nhanh, sự nghiệp của Phó Lâm cũng bị đào ra, thì ra anh trước kia là một học bá, còn là sinh viên trường y, nhưng không biết tại sao lại thôi học, đi làm tại tập đoàn gia đình.

Đây chính là điển hình cho việc không cần làm gì cũng có gia sản để thừa kế.

Sau khi nổi tiếng, người một nhà Chu Hựu Hựu cũng có sự thay đổi, đi trên đường cũng có người tới xin chụp ảnh.

Nhưng đương nhiên cũng sẽ có mặt không tốt, rất nhanh, khuyết điểm gia đình họ đã bị phát hiện.

Cộng đồng mạng như muốn cầm kính lúp tìm kiếm khuyết điểm, cuối cùng bọn họ tìm ra được một điều: Chu Hựu Hựu và Phó Lâm năm đó chưa lập gia đình đã có thai!

Cùng nhau đi từ đồng phục tới áo cưới như họ cũng bị người ta nghi ngờ: Nếu không phải năm đó Chu Hựu Hựu mang thai, bọn họ có thể cùng nhau đi tới bây giờ sao?

Chu Hựu Hựu đương nhiên thấy câu hỏi này, cô cũng hoài nghi, nếu như năm đó cô không mang thai, liệu hai người có đi tới hôn nhân hay không.

Đối với vấn đề này, Chu Hựu Hựu rất nghiêm túc hỏi Phó Lâm.

Việc bà xã mình thường xuyên có nhiều vấn đề Phó Lâm cũng đã quen, nhưng vẫn nhịn không được xấu hổ.

“Sao em đột nhiên lại hỏi điều này?”

Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ dù gì cũng rất khác nhau, Phó Lâm cũng không hiểu vấn đề này thì sao phải suy nghĩ.

Chu Hựu Hựu bĩu môi, “Chính là cộng đồng mạng hỏi nên em mới suy nghĩ, nếu năm đó em không mang thai, liệu chúng ta có kết hôn không?”

Phó Lâm đang xem bản đồ 3D nghe vậy buông chuột xuống, nghiêm túc nhìn Chu Hựu Hựu, “Em không có tự tin với bản thân hay không có tự tin với anh?”

Kết hôn cũng đã ba năm, người khác đều nói ba năm trở đi hôn nhân sẽ có vấn đề, vì thế cô luôn cảm thấy nguy cơ, ảo não nói, “Phó Lâm, em phát hiện em thật sự quá yêu anh nên em thấy sợ.”

“Sợ cái gì?” Phó Lâm đi qua ngồi xổm bên người Chu Hựu Hựu, “Sợ anh không yêu em?”

Chu Hựu Hựu thành thật gật đầu.

Phó Lâm cười cười đưa tay xoa đầu cô, “Chu Hựu Hựu, đừng vì lời người khác mà suy nghĩ lung tung.”

Chu Hựu Hựu đưa tay kéo Phó Lâm đứng dậy, “Anh mau ôm em đi.”

Phó Lâm nghe vậy đứng dậy ôm Chu Hựu Hựu vào lòng.

Anh đột nhiên có chút tự trách, có phải là anh chưa cho cô đủ cảm giác an toàn hay không?

Chu Hựu Hựu nói, “Nói mới nhớ, em cảm thấy thời gian chúng ta yêu nhau còn chưa nhiều mà đã kết hôn, thật ra anh biết không? Em vẫn luôn nghĩ tại sao lại kết hôn sớm như vậy.”

Phó Lâm đặt cằm trên đầu Chu Hựu Hựu, nghe vậy gật đầu, “Anh biết.”

Lúc trước anh đã biết cô không muốn kết hôn sớm như vậy, ít nhiều gì cô cũng sợ việc kết hôn.

“Chuyện kết hôn vượt qua sự khống chế của em, nhưng em không thể phủ nhận rằng em muốn gả cho anh, trừ anh ra cũng không muốn gả cho bất cứ người nào khác.”

“Chỉ là em chưa chuẩn bị tốt để tiến vào cuộc sống hôn nhân đúng không?”

Chu Hựu Hựu gật đầu.

“Tiểu ngu ngốc.” Phó Lâm đưa tay gõ nhẹ vào đầu Chu Hựu Hựu, “Sao lại ngốc giống con gái mình vậy chứ?”

“Ngốc chỗ nào?”

“Đần độn đến mức bị bán mà không biết.” Phó Lâm hôn lên hai má trắng mịn của Chu Hựu Hựu, “Sao em không nghĩ tới trước đây tại sao lại mang thai chứ?”

“Hả?”

“Nếu không phải anh, em sẽ mang thai sao?”

Chu Hựu Hựu đỏ mặt, “Đồ lưu manh.”

“Hựu Hựu, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”

Đối mặt với đủ loại nghi vấn của người ngoài, sau này Chu Hựu Hựu cũng không để ý nữa, cuộc sống là của cô chứ không phải của người khác. Người ngoài vĩnh viễn sẽ không biết được giữa bọn họ từng trải qua những gì, chỉ cần bọn họ yêu nhau, thế là đủ rồi.

*

Chuyện sinh con chỉ cần trải qua một lần sẽ không muốn trải qua lần nữa.

Cho dù ban đầu sinh không đau lắm, sau khi sinh xong mới bắt đầu đau đớn, Chu Hựu Hựu đã khắc sâu chuyện này vào trong đầu, hơn nữa năm đó cô còn chưa chuẩn bị tốt đã sinh đứa nhỏ.

Tất cả đều không nằm trong kế hoạch, nhưng lúc nó đến cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.

Rất nhiều người đều nói, cả đời này bạn sẽ không thể làm tốt tất cả kế hoạch mình đặt ra, sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Chu Hựu Hựu tỏ vẻ mình không muốn sinh thêm, loại suy nghĩ này vào năm Phó Trác vào lớp một là rõ ràng nhất. Lúc ấy Chu Hựu Hựu nhìn thấy một người phụ nữ mang thai, cơ hồ có thể tưởng tượng ra tương lai cô ấy sẽ đau đớn khi sinh đến thế nào, mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng sau khi sinh đứa nhỏ, suy nghĩ của phụ nữ sẽ không đơn giản nữa.

Đứa nhỏ là bộ phận mềm mại nhất trong lòng phụ nữ, cũng là điểm cứng rắn nhất.

Phó Trác là đứa trẻ rất ngoan, nhưng Chu Hựu Hựu cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì cô quen rất nhiều bà mẹ khác cùng khu dân cư, biết được rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm ầm ĩ.

So với đứa nhóc khác, Phó Trác thật sự rất hiểu chuyện, bảo sao sau chương trình lại có nhiều người yêu thích con bé như vậy.

Vài lần Phó Trác bị Phó Lâm sai khiến tới hỏi Chu Hựu Hựu, “Mẹ, mẹ sẽ sinh thêm cho con một em trai hoặc em gái sao?”

Chu Hựu Hựu tỏ vẻ rõ ràng, “Sẽ không.”

Chu Hựu Hựu nói mình không muốn sinh thêm, Phó Lâm cũng không ép buộc. Nhưng hai người còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi sát ra lửa, Chu Hựu Hựu cũng sợ ngoài ý muốn mang thai, cho nên chỉ cần Phó Lâm quên không đeo bao, cô sẽ uống thuốc tránh thai.

Thật ra mỗi lần Phó Lâm không mang bao cũng đoán chắc được chu kỳ sinh lý của Chu Hựu Hựu, biết cô đang trong thời kỳ an toàn, anh rất hiểu thân thể của cô. Nhưng Chu Hựu Hựu vẫn sợ, cô thật sự rất sợ.

Một lần Phó Lâm biết Chu Hựu Hựu lại uống thuốc tránh thai, anh lập tức hẹn bác sĩ đi buộc garo.

Độ thông dụng của chuyện này ở đàn ông không cao, ở trong nước hầu như toàn là người phụ nữ sẽ là người đi đặt vòng.

Ngày đó Chu Hựu Hựu đi cùng Phó Lâm.

Trong lòng Chu Hựu Hựu ngượng ngùng khuyên bảo, “Hay là thôi đi, em cam đoan sau này không uống thuốc tránh thai nữa.”

Phó Lâm lắc đầu, “Chu Hựu Hựu, anh nhớ lần đầu tiên của chúng ta em cũng uống thuốc, mấy năm nay em vẫn không thay đổi.”

Chu Hựu Hựu bĩu môi, “Em nhớ anh thoải mái lắm mà, không phải đều nói cách một tầng áo mưa sẽ không thoải mái sao?”

Phó Lâm cười, “Đúng thế, cứ cách một màng như vậy anh cũng khó chịu.”

“Đồ đáng ghét, sao anh cứ luôn nghĩ những thứ này.” Chu Hựu Hựu đột nhiên đỏ mặt.

Phó Lâm cười xoa mặt cô, mặt đầy cưng chiều, “Ai bảo anh làm người đàn ông của em chứ.”

Vợ chồng hai người nói thầm, Chu Hựu Hựu vẫn nhịn không được đỏ mặt.

Thật ra Phó Lâm cũng sợ một ngày nào đó mình không khống chế được làm cô mang thai, đồ ngốc này đến lúc đấy có khi còn muốn oán trách anh cả đời.

Dáng vẻ ương bướng này của Phó Lâm khiến Chu Hựu Hựu nghĩ tới hồi cấp ba, khi đó anh bừa bãi, tự cao tự đại giống như cả thế giới không để vào mắt. Mấy năm nay vì gia đình và công ty mà anh đã trở nên trầm ổm không ít, chỉ là ngẫu nhiên như vậy cũng khiến Chu Hựu Hựu cảm khái vô cùng.

Đôi khi nghĩ lại, chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Phó Lâm buộc garo xong, bác sĩ khuyên bảo tránh sinh hoạt vợ chồng trong vòng hai tuần, Chu Hựu Hựu một bên lại đỏ mặt, hai tuần, Phó Lâm có thể nhịn được sao?

Nhưng mà làm sao bây giờ, nhịn không được cũng phải nhịn.

Từ trước khi kết hôn tới bây giờ, hai người làm chuyện đó vô cùng thường xuyên, trước kia Chu Hựu Hựu cho rằng đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng sau này trong lúc vô tình vô biết được một năm vợ chồng sẽ không làm cái kia vài lần, không khỏi cảm thấy có chút tò mò.

Vì vấn đề này, Chu Hựu Hựu còn đặc biệt nghiêm túc hỏi Phó Lâm, “Vì sao vợ chồng bọn họ không giống chúng ta? Phó Lâm, có phải chúng ta làm quá thường xuyên không, bọn họ nói một tuần quá ba lần sẽ không tốt đâu.”

“Không tốt cái đầu em.” Phó Lâm xoay người đặt Chu Hựu Hựu dưới thân, “Vậy ông đây muốn em một đêm ba lần thì tính thế nào?”

Chu Hựu Hựu chỉ có thể cầu xin tha thứ.