Chu Hựu Hựu cảm thấy đau, đau đến chết đi sống lại, trên người đau, đùi càng đau hơn.
Bên tai là tiếng khóc nức nở, nhưng thế nào cô cũng không thể mở mắt ra được, cô rất muốn mở mắt nói một câu ồn quá, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng đối phương lại không cho cô như ý.
Cuối cùng, cô chậm rãi mở mắt, trước mặt là một đám thú dữ, không kịp hét lên tiếng nào đã há miệng, răng nanh sắc bén cắn lên mắt cá chân, đâm sâu vào trong xương cốt.
Chu Hựu Hựu ngồi dậy, nặng nề thở gấp, tới lúc phát hiện vừa rồi chỉ là giấc mơ, cô đưa tay vô ngực.
Theo bản năng, cô vén chăn lên, nhìn hai chân của mình…
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nhẹ giọng hỏi, “Hựu Hựu, con tỉnh chưa?”
“Mẹ, con tỉnh rồi.”
Cửa phòng mở ra, Tiết Chi Thu bưng một chén canh lớn tới, “Mẹ đoán là con tỉnh, nào, uống một ngụm canh đi, mẹ hầm ba tiếng rồi đó.”
Chu Hựu Hựu nhíu mày.
Cô đã uống thứ này ba tháng rồi, nhìn thôi đã đau đầu.”
“Nào, hôm nay là ngày cuối cùng, về sau không cần uống nữa.” Tiết Chi Thu dụ dỗ.
Chu Hựu Hựu nhận lấy, đột nhiên hỏi, “Mẹ, tuyết rơi sao?”
“Không có.” Tiết Chi Thu nói, “Hẳn là ở bên kia núi mới có tuyết.”
Phong thị là một thành phố ở phía nam, mùa đông có tuyết là một chuyện kỳ lạ, nhưng năm nay lạnh hơn mọi năm nhiều, ai cũng nói nhất định sẽ có tuyết rơi.
Chu Hựu Hựu rất mong chờ.
“Lát nữa tới chỗ bác sĩ tâm lý tái khám, con chuẩn bị trước đi.”
Chu Hựu Hựu nghe vậy gật đầu.
Bên ngoài rét thấu xương, vừa ra khỏi cửa chính là gió lạnh, không mưa cũng không có nắng, bầu trời vô cùng âm u.
Nhưng đường phố xung quanh đã thắp đèn hoa đăng.
Năm mới sắp tới rồi.
Tiết Chi Thu đẩy Chu Hựu Hựu lên xe, sau đó mới vòng qua ghế lái. Chuyện này bà đã hình thành thói quen ba tháng nay, cũng không hề cảm thấy phiền phức.
Đến bệnh viện tiến hành điều trị tâm lý, sau đó lại tiến hành kiểm tra toàn thân, kết quả rất nhanh đã có kết quả.
Tình hình của Chu Hựu Hựu so với ba tháng trước đã tốt hơn nhiều, dù là thân thể hay tâm lý.
Lúc gần đi, bác sĩ tâm lý giữ cánh tay Tiết Chi Thu nói, “Con bé rất tốt, đừng quá lo lắng.”
Tiết Chi Thu nhìn Chu Hựu Hựu ngồi trên xe lăn cúi đầu nghịch điện thoại, nhịn không được đỏ mắt.
Tổn thương tại con đau tại mẹ.
Dù chuyện đã qua được hơn ba tháng nhưng mỗi lần nhớ tới lòng bà lại đau như cắt.
Mẹ con hai người ra khỏi bệnh viện.
Tiết Chi Thu đẩy Chu Hựu Hựu, “Con muốn ăn gì? Đồ ăn Tết năm nay còn chưa mua nữa.”
Chu Hựu Hựu cất điện thoại, nụ cười trên khóe môi, “Ăn gì cũng được mà mẹ.”
“Đáp án này của con khác gì không trả lời đâu chứ.”
“Ha ha.”
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, ánh nắng mỏng manh đã chiếu xuống.
Hai tiếng trước trời còn âm u, lúc này có nắng vô cùng có sức sống.
Điện thoại Chu Hựu Hựu vang lên thông báo.
Cô mở máy ra, người gửi tin nhắn có tên thân mật là Pray, avatar là một con thỏ nhỏ.
Khóe môi Chu Hựu Hựu lặng lẽ nhếch lên.
Pray: Xong rồi sao?
Tiểu Lười Biếng: Ừm.
Tiểu Lười Biếng: Anh ở đâu?
Vừa trả lời xong, Chu Hựu Hựu ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đứng cách đó không xa.
Tiết Chi Thu sau lưng ho nhẹ hai tiếng, “Xem ra có người đợi con.”
Chu Hựu Hựu ngượng ngùng nhìn bà một cái.
“Thôi một mình mẹ đi mua đồ Tết là được rồi!” Nói xong, Tiết Chi Thu đẩy Chu Hựu Hựu qua phía người trẻ tuổi đối diện.
Cùng lúc đó, Phó Lâm cũng bước chân qua, từng bước đi tới trước mặt cô gái phía trước.
Thiếu nữ ngồi trên xe lăn, trên mặt vẫn là ý cười như cũ, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô khiến cô trông giống như thiên sứ, bên tai như có giọng nói nói với anh: Nhìn xem, cô ấy chính là thiên sứ bị bẻ gãy cánh, vậy nên mới hạ xuống nhân gian.