Sau hai tuần học bổ túc, cuộc sống lớp 12 chính thức bắt đầu.
Chu Hựu Hựu cho rằng bước vào lớp 12 là một chuyện rất đáng sợ, nhưng khi thực sự vùi đầu vào học, tất cả đều có thể thản nhiên mà tiếp nhận. Góc trên bên phải bảng đen có ghi ngày đếm ngược thời gian thi đại học, còn có thông báo mà trường đưa ra, còn chưa tới một năm nữa cô đã thi đại học rồi.
Lớp 12 ngoại trừ học cũng chính là học, thầy cô cũng thoải mái hơn nhiều, cũng thường xuyên mở lớp phụ đạo giúp học sinh, đảm bảo cho tâm lý học sinh được thả lỏng.
Bước vào lớp 12, xung quanh cũng có rất nhiều chuyện mới, ví dụ như học sinh mới vào lớp 10 năm nay.
Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử đi dạo quanh sân thể dục, quay đầu nhìn nụ cười non nớt trên khuôn mặt những nữ sinh lớp 10, đột nhiên cảm thấy mình lớn hơn rất nhiều.
“Đúng là, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ thật tốt.” Hà Thiến Tử cảm khái nói.
Chu Hựu Hựu nhìn theo ánh mắt cô, cách đó không xa có hai nữ sinh hoạt bát vui đùa dưới ánh nắng rực rỡ.
Cũng không biết tại sao nhìn một cái là ra nữ sinh lớp 10.
Hà Thiến Tử kéo cánh tay Chu Hựu Hựu, giống như lơ đãng mà nói, “Cậu biết không, có một em gái lớp 10 đang theo đuổi Lâm Thịnh.”
“Lâm Thịnh cũng soái như vậy, đấy cũng là chuyện bình thường.”
Dù sao cũng là đội trưởng đội bóng rổ, ưu điểm lớn là chiều cao, tiếp theo, đúng thật là Lâm Thịnh cũng đẹp trai.
Hà Thiến Tử hừ một tiếng, “Phó Lâm nhà cậu không phải cũng đẹp trai sao, có em gái nào theo đuổi cậu ta không?”
Chu Hựu Hựu cười nói, “Hình như là không thiếu đâu.”
Từ ngày đầu tiên cô yêu thầm anh đã biết, trên người anh có một loại hấp dẫn trời sinh, đặc biệt thu hút phái nữ. Tính tình thì cũng miễn cưỡng coi là được, thành tích lại vô cùng tốt, so với người khác đúng là khác biệt lớn.
Ngày khai giảng hôm đó, Phó Lâm đứng trên bục nhận học bổng, lúc đó, người được hạng nhất Mạc Dương cũng không xuất hiện, anh giống như trở thành tiêu điểm của mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt đứng nhận thưởng, thầy chủ nhiệm nhìn anh vừa cười vừa lắc đầu.
Sao có thể có học sinh như thế này chứ? Rõ ràng bình thường ăn chơi lêu lổng, cuối cùng lại có thể đạt được học bổng.
Chuyện của Phó Lâm và Chu Hựu Hựu sớm đã bị truyền ra ngoài, bọn họ ở trong trường cũng không gặp nhau nhiều, nhưng mỗi lần tan học, Phó Lâm đều đưa cô về nhà, một hai lần đều bị bạn học khác ngoài ý muốn bắt gặp, mà mỗi lần ngồi xe buýt về, hai người cũng đều ngồi hàng cuối, cúi đầu thì thầm to nhỏ nhiều lần, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ.
Học kỳ này bắt đầu cũng đã hơn một tháng, theo đuổi hay bị theo đuổi đều có.
Nhưng Chu Hựu Hựu chưa bao giờ hỏi Phó Lâm điều này.
“Bây giờ con gái theo đuổi người mình thích cũng thật nhiều, cảm giác như thành thục hơn trước.” Hà Thiến Tử nói về nữ sinh theo đuổi Lâm Thịnh, trong lòng có chút chán ghét.
“Lâm Thịnh thì sao? Cậu ấy nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào, nói yêu tớ nhất, vĩnh viễn đều yêu, nhưng tớ còn lâu mới tin.”
Kể từ lần nghỉ hè đó, Hà Thiến Tử bắt gặp Lâm Thịnh đang nhìn ngực của một nữ sinh, quan hệ của hai người bắt đầu xảy ra rạn nứt. Mấy tháng này cãi nhau cũng nhiều hơn, tuy rằng Lâm Thịnh cũng đã khẳng định mình không hề nhìn một cái nào.
“Hai cậu…” Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Thật không biết thế nào mới tốt.”
“Phải rồi, cậu và Phó Lâm, ai là người tỏ tình trước?” Hà Thiến Tử đột nhiên nghĩ tới, vô cùng tò mò.
Chu Hựu Hựu suy nghĩ, một chút ấn tượng cũng không có.
Thật ra cô và Phó Lâm từ đầu đã không ai nói gì, cứ như vậy nắm tay, ôm hôn, vô cùng tự nhiên mà xảy ra.
Có thời điểm Chu Hựu Hựu cũng xoắn xuýt mãi, không biết Phó Lâm rốt cuộc có thích mình không? Nhưng cô cũng tự nói với bản thân, nếu như không thích, thì giữa họ tính là gì chứ.
Đang nói, Chu Hựu Hựu lập tức nhìn thấy một đám nam sinh đi từ tòa học ra, nhìn một cái đã nhận ra Phó Lâm trong đó.
Dáng vẻ giống như chuẩn bị đi chơi bóng rổ.
Hai ngày trước, trường học có thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi bóng rổ dành cho nam sinh, Chu Hựu Hựu nghe chuyện này từ Hà Thiến Tử, lần này Phó Lâm cũng sẽ tham gia cùng bạn học trong lớp.
Hà Thiến Tử nhìn theo phương hướng của cô, “Ồ, là Phó Lâm nhà cậu kia, qua chào một câu không?”
Chu Hựu Hựu lắc đầu liên tục.
“Sao mà không chào hỏi chứ?” Hà Thiến Tử khó hiểu, yêu đương trong trường, ai mà không thừa dịp muốn dính vào nhau chứ. Nhưng mỗi lần Chu Hựu Hựu nhìn thấy Phó Lâm đều muốn chạy thật xa, chưa từng chủ động đi tới chào một câu.
“Cảm thấy là lạ.”
Chuyện chạy tới chào một câu như vậy Chu Hựu Hựu không làm được, cũng chưa từng làm. Ở trường, cô và Phó Lâm vẫn duy trì như trước đây, không thân thiết quá mức, chỉ là nếu chạm mặt, anh sẽ dừng lại nói với cô vài câu. Nhưng mỗi lần như vậy, Chu Hựu Hựu đều cảm thấy từng đôi mắt xung quanh nhìn mình chằm chằm, khiến cho cô không được tự nhiên.
Hẳn là do thói quen trước đây yêu thầm anh, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh đương đầu với nó, cô cũng sẽ không sợ hãi điều gì.
Tiết học tiếp theo của Chu Hựu Hựu là bóng rổ, cô khó tránh khỏi chạm mặt Phó Lâm. Cô biết, anh lại trốn học, nhóm nam sinh tranh thủ thời gian tập luyện, mồ hôi đầm đìa.
Bóng rổ của cô không cẩn thận lăn tới bên cạnh anh, Phó Lâm cầm lấy quả bóng xoay trên đầu ngón tay, chờ Chu Hựu Hựu lại đây.
Chu Hựu Hựu tự mình chui đầu vào lưới, đứng trước mặt anh vươn tay, “Mau đưa bóng rổ cho em.”
Phó Lâm cười, ôm lấy bóng rổ, “Cầu xin anh đi.”
Anh đã để ý cô rất lâu, nhìn cách cô ném bóng, trông thật đáng yêu. Vì vậy dứt khoát nghỉ ngơi, ngồi một bên nhìn cô, nhìn cô ngốc nghếch, đến tư thế ném cũng sai, nhưng càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng.
Chu Hựu Hựu mở to mắt trừng anh, dáng vẻ sốt ruột muốn dậm chân.
“Nhanh đưa cho em.” Giọng nói nho nhỏ giống như làm nũng, cô cũng không thể biết dáng vẻ này khiến ai đó muốn phạm tội luôn.
Xung quanh đã có người nhìn qua, nhóm anh em của Phó Lâm càng đùa dai huýt sáo trêu chọc.
Chu Hựu Hựu xấu hổ đỏ mặt, tiến lên một bước đoạt lấy quả bóng trong tay Phó Lâm. Nhưng chiều cao của cô không đủ, dáng vẻ lại giống như chủ động yêu thương ôm ấp.
Một lúc sau, Phó Lâm đưa bóng rổ cho cô, thấp giọng hỏi, “Tan học tới nhà anh không?”
Chu Hựu Hựu đưa tay nhận bóng, nhưng anh lại không buông tay.
“Sáng sớm mai em đến.” Cô nói.
Phó Lâm nhíu mày, “Tuần trước em đã đồng ý rồi, không được đổi ý.”
Chu Hựu Hựu sợ mọi người xung quanh nghe được, cô cảm giác lưng mình đã nóng lên.
Hai người mỗi cuối tuần đều làm bài tập cùng nhau, ban đầu hẹn nhau tại thư viện thành phố, sau này dứt khoát chuyển địa điểm thành nhà anh. Chủ yếu cũng do thuận tiện, đói bụng có thể ăn, mệt mỏi có thể ngủ.
Nhưng, Chu Hựu Hựu cũng chưa từng qua đêm ở nhà anh bao giờ.
Hai người ở chung một chỗ rất trong sáng, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau xem phim, có đôi khi sẽ cùng chơi game. Trừ những chuyện đó ra cũng không làm chuyện gì khác thường, tất nhiên trừ việc hôn môi.
Nhắc tới hôn môi, Phó Lâm giống như rất thích chuyện này, mỗi lần hai người gặp nhau, chuyện đầu tiên anh làm chính là đè cô ra mà hôn hôn cắn cắn.
Anh chưa từng cưỡng ép cô làm bất cứ chuyện gì, cũng chưa từng làm chuyện gì vượt quá ranh giới. Tuần trước lúc đưa cô về nhà, đột nhiên anh hỏi cuối tuần có thể qua đêm ở nhà anh không.
Hình như lúc ấy Chu Hựu Hựu nói có thể, nhưng cũng không phải là đồng ý.
Cô cũng không muốn tranh cãi, dịu dàng nói, “Vậy anh đưa bóng cho em.”
Người kia buông tay.
Thời tiết đã vào thu, gió thổi lành lạnh.
Phó Lâm vén tóc ra sau tai cho cô, ôn nhu nói, “Tan học anh chờ em.”
Chu Hựu Hựu cắn môi liếc một cái, không cần nói gì nhiều đã ăn ý mười phần.