Tương Tử Di lớp 11/1, hầu hết toàn bộ nam sinh trong trường đều nghe tới danh tiếng cô ấy, chủ yếu là do mọi người truyền tai nhau rằng, Tương Tử Di có một khuôn mặt đẹp như thần tiên.
Tất cả mọi người đều dùng hai chỗ thần tiên để diễn tả cô ấy. Không nhiễm một chút khói bụi nhân gian.
Lần đầu tiên Chu Hựu Hựu nhìn thấy Tương Tử Di cũng kinh diễm mười phần. Khi ấy nộp giấy báo nhập học, Tương Tử Di được người nhà hộ tống tới trường, mới đầu thu, cô ấy mặc một chiếc váy hồng phấn, tóc xõa dài, giống như một nàng công chúa từ lâu đài bước ra.
Ngay cả mẹ Chu Hựu Hựu có ánh mắt cao như vậy cũng phải khen một câu, “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp.”
Con gái ai cũng thích đẹp, càng hi vọng mình đẹp.
Nhiều lúc Chu Hựu Hựu cũng nghĩ, liệu lớn lên mình có đẹp hay không? Nếu lúc đó cô đi tỏ tình, khả năng thành công liệu có cao hơn không?
Nhưng, có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám đứng trước mặt anh nói ra từ ‘thích’.
Đầu học kì này, trong trường vẫn đang lan truyền tin Tương Tử Di theo đuổi Phó Lâm của lớp sáu.
Chu Hựu Hựu cũng không phải chỉ nghe nói mà là tận mắt nhìn thấy hai người họ nói chuyện chung một chỗ.
Đó là cuộc thi thể thao hai tháng trước.
Sau khi thi đấu, Chu Hựu Hựu mở to mắt nhìn Phó Lâm và Tương Tử Di đứng ở sân thể dục cười cười nói nói, đó là lần đầu tiên cô thấy Phó Lâm nói chuyện với một người khác giới vui vẻ tới vậy.
Cô không biết hai người họ nói gì, song, một khắc này cũng như tuyên án tử cho cô.
Chu Hựu Hựu cô không có bất cứ cơ hội nào.
Nhìn mà xem, tuấn nam mỹ nữ, bọn họ mới là một cặp trời sinh. Chu Hựu Hựu cô thì có cái gì chứ, chỉ xứng đáng đứng phía sau hai người họ làm nền mà thôi.
Ngày đó, Chu Hựu Hựu đeo tai nghe, nghe bài hát ‘Mặt trời tắm mát trong mưa xuân’ của Vương Lực Hoành, hi vọng tâm tình mình có thể vui vẻ một chút, nhưng không biết tại sao lại không thể vui nổi. Hình ảnh kia vẫn cứ in đậm trong suy nghĩ, muốn quên thế nào cũng không được.
Khó chịu hai ngày, Chu Hựu Hựu bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi của mình. Cô không đi theo anh nữa, cũng không cố ý quay đầu nhìn anh giờ tập thể dục, thậm chí ở nhà ăn cũng sẽ tìm cơ hội không đυ.ng mặt nhau.
Cô cố gắng trong vòng một tháng, mỗi ngày vừa tan học đều quay về nhà, luyện tập khúc tấu đàn nhị.
Cô muốn quên đi Phó Lâm, quên triệt để.
Nhưng, cô không làm được.
Đợi đến khi cô thi đấu được giải nhất, vẫn ngu ngốc mà nghĩ rằng, tên của cô được nêu lên trước trường, anh có chú ý hay không.
Vì sao lại thích anh chứ? Rõ ràng tự hứa với bản thân sẽ không thích nữa, nhưng vì sao lại không thể chứ…
Thậm chí cô là ai, anh có khi cũng chẳng biết.
Lần này, biết đến quan hệ giữa Phó Lâm và Chu Hựu Hựu không chỉ có một người.
Buổi chiều sau khi tan học, Chu Hựu Hựu như bình thường đi vào nhà vệ sinh, cũng không chú ý tới phía sau có vài nữ sinh đang đi theo mình.
Đợi tới lúc Chu Hựu Hựu đi rửa tay, thấy một nữ sinh đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, hai người nữa đứng ở bên cạnh bồn rửa tay.
Không khí có chút không đúng.
Chu Hựu Hựu biết mấy người này, tuy rằng ngày thường cũng không nói chuyện với nhau câu nào, thường xuyên ăn mặc khác người, đều là học sinh lớp 11/1, cũng chạm mặt nhiều lần.
“Chu Hựu Hựu phải không?”
Một nữ sinh ăn mặc khoa trương tiến một bước tới gần Chu Hựu Hựu, trên tay cầm một cây gậy to.