Chương 66: Ngoại truyện 6: Thiện Thiện có phải đang yêu đương với bạn học nào trong trường

Mọi người trên sân bóng rổ đều tò mò nhìn hai người họ, La Lệ Sa thổi bong bóng nổ “bép” một cái.

Cô ta nhổ kẹo cao su trong miệng ra, nhìn Trần Nhất Nhiên nói: “Hôm nay mình có đi tìm em gái cậu, nhưng mình không làm gì nó cả, mình còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho nó nữa.”

Trần Nhất Nhiên đáp: “Tôi không quan tâm mục đích của cậu là gì, tôi đã nói với cậu rồi, em gái tôi không thích người lạ.”

“Người có quan hệ tốt với nhau thế nào đi chăng nữa thì ban đầu cũng đều là người lạ mà, qua lại nhiều thì sẽ thành thân thuộc…”

“Không cần thiết.” La Lệ Sa còn chưa nói xong đã bị Trần Nhất Nhiên ngắt lời, “Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, tránh xa em gái tôi ra!”

Vứt lại câu này xong, Trần Nhất Nhiên quay người bỏ đi luôn. La Lệ Sa lại tựa lên lan can, nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng xa.

“Cậu ấy tìm cậu làm gì thế?” Mấy nam sinh đang đánh bóng rổ chạy tới hỏi La Lệ Sa, “Nhìn cậu ấy giận dữ như vậy, không phải cậu lại chọc gì cậu ấy đấy chứ?”

“Nghĩ vớ vẩn cái gì!” La Lệ Sa trợn mắt liếc nhìn người vừa nói chuyện, “KHông phải việc của các cậu, tiếp tục chơi bóng của các cậu đi.”

“Được, vậy có chuyện gì thì gọi bọn tớ.” Mấy nam sinh đó lại ôm bóng, quay lại sân đấu, một người trong số đó quay đầu lại nói với La Lệ Sa, “Tối nay anh Viễn gọi đi hát hò, đừng quên đi.”

La Lệ Sa suy nghĩ một lát mới trả lời: “Tối nay tôi có việc, không đi đâu.”

“Cậu thì có việc gì, yêu đương với Trần Nhất Nhiên?”

La Lệ Sa cười khẽ một tiếng, cũng không trả lời cậu ta, trực tiếp quay người rời đi.

Trần Nhất Nhiên học xong tiết học cuối cùng liền nhanh chóng đạp xe đạp tới khu tiểu học tìm Trần Hi. Hôm nay cậu không đợi Trần Hi dưới lầu mà tìm chỗ dựng xe, sau đó trực tiếp lên lầu tìm phòng học của cô bé.

Trần Hi đang ngồi ở chỗ của mình làm bài tập về nhà. Bạn cùng bàn của cô bé cũng là bạn tốt nhất- Lệ Lâm Lâm cũng chưa về.

“Hi Hi.” Cậu đi vào trong lớp, gọi Trần Hi một tiếng. Trần Hi ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn cậu: “Anh, sao anh lại lên đây?”

Trần Nhất Nhiên cười cười với cô bé, nói: “Lên đây đón em.”

Lệ Lâm Lâm ngồi bên cạnh Trần Hi nhìn thấy Trần Nhất Nhiên, liền đỏ mặt. Cô bé khẩn trương nắm chặt cây bút trong tay, chào cậu: “Anh Nhất Nhiên.”

“Ừm, sao giờ này mà Lâm Lâm vẫn còn chưa về?” Trần Nhất Nhiên hỏi.

Trần Hi đáp: “Lâm Lâm ở lại với em, cậu ấy sợ có người xấu tới bắt nạt em.”

Người xấu trong lời hai cô bé có lẽ chính là La Lệ Sa. Trần Nhất Nhiên vô lực cười cười, Lâm Lâm cũng thật ngốc nghếch, nếu như thật sự có người xấu, cô bé có ở lại thì cũng làm được gì.

Trần Nhất Nhiên đi tới trước mặt hai cô bé, chống tay lên bàn học nhỏ nhìn hai đứa: “Hôm nay có phải có một chị ở lớp cao trung tới tìm hai đứa không?”

“Vâng.” Trần Hi gật đầu, “Chị ấy nói chị ấy tên là La Lệ Sa, là bạn của anh.”

Trần Nhất Nhiên hỏi: “Chị ấy có làm gì bọn em không?”

“Chị ấy mang đến rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng em và Lâm Lâm không có ăn, cuối cùng bị cô giáo Lý mang đi rồi.”

“Ừ, ngoan lắm.” Trần Nhất Nhiên xoa đầu Trần Hi, “Về sau còn có người lạ nào mang đồ gì cho bọn em, bọn em cũng không được nhận có biết không?”

“Em biết rồi.”

Lệ Lâm Lâm nhìn bàn tay to của Trần Nhất Nhiên có chút thất thần, mặt ngày càng đỏ, cô bé nói với Trần Nhất Nhiên: “Chị ấy còn hỏi anh Nhất Nhiên thích con gái như thế nào?”

Trần Nhất Nhiên cau mày, La Lệ Sa lại dám chạy tới hỏi mấy đứa trẻ con loại vấn đề này.

Cậu hoàn toàn quên mình lúc nhỏ cũng đã có bao nhiêu tư tưởng trưởng thành sớm!

“Vậy các em trả lời sao?”

Lệ Lâm Lâm nói: “Trần Hi bảo anh thích những cô gái học giỏi, tốt nhất còn có tên theo kiểu ABB.”

Lệ Lâm Lâm nói xong câu này có chút xấu hổ, cứ như cô bé đang tự nói mình vậy.

Trần Nhất Nhiên nhìn Trần Hi, Trần Hi cũng có chút khẩn trương: “Em, em là em nói theo hình mẫu của chị Chu Huệ Huệ, không phải anh thích chị Chu Huệ Huệ sao?”

Trần Nhất Nhiên bất lực: “Anh và Chu Huệ Huệ không phải quan hệ đó, các em đừng có cả ngày ngồi nghĩ linh tinh vớ vẩn nữa.”

“Ồ…”

“Được rồi, mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về thôi.”

“Vâng!”

Lệ Lâm Lâm đây là lần đầu tiên được đi học về cùng với Trần Nhất Nhiên, bước chân hăng hái hơn ngày thường. Hôm nay phải đưa hai đứa nhỏ về, Trần Nhất Nhiên khôn thể dùng xe đạp chở cả hai được, vì vậy đành phải cùng nhau đi bộ tới cổng trường.

Xe của nhà họ Trần và nhà họ Lệ đều đang đợi ở bên ngoài, Trần Nhất Nhiên nhìn thấy lái xe của nhà họ Lệ, liền đưa Lệ Lâm Lâm qua đó trước: “Lâm Lâm, em nhanh về nhà trước đi, bố mẹ em chắc đang lo lắng đấy.”

“Vâng, cảm ơn anh Nhất Nhiên.” Lệ Lâm Lâm sau khi nói xong câu cảm ơn với Trần Nhất Nhiên liền vẫy vẫy tay với Trần Hi, “Hi Hi, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Hi Hi cũng vẫy tay tạm biệt với cô bé.

Sau khi tiễn Lệ Lâm Lâm đi, Trần Nhất Nhiên dắt Trần Hi về phía xe nhà mình. Sau khi chiếc xe lăn bánh, Trần Nhất Nhiên ngồi sau Trần Hi hỏi cô bé: “Hi Hi, hôm nay em có bị chị cao trung kia doạ sợ không?”

Trần Hi lắc đầu nói: “Không có, chị ấy nhìn cũng không có xấu như vậy.”

Cô bé nói xong, lại tò mò hỏi Trần Nhất Nhiên: “Anh ơi, chị đó có phải thích anh không?”

“… Hi Hi, em mới học lớp hai đó, đừng có nghĩ tới mấy chuyện không đâu này.”

“Ồ…”

Dù Trần Nhất Nhiên không muốn nói, nhưng buổi tối sau khi tắm rửa xong, Trần Hi vẫn lặng lẽ nói chuyện này với mẹ: “Mẹ ơi, ở trường học hình như có một chị gái đang theo đuổi anh trai, hôm nay chị ấy còn tới lớp bọn con để tìm con nữa.”

Chân Điềm đang lau tóc cho cô bé thì ngừng lại, hỏi; “Chị gái đó đến tìm con sao?”

“Vâng.” Trần Hi gật đầu.

“Chị ấy tìm con làm gì?”

Trần Hi đáp: “Chị ấy mang cho con rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng con không có lấy.”

“Ừm, Hi Hi thật ngoan.” Chân Điềm khen ngợi cô bé một câu, sau đó lại hỏi: “Con có biết chị gái kia tên là gì không?”

“Chị ấy nói chị ấy tên là La Lệ Sa. Chị ấy nhìn cũng rất xinh đẹp, nhưng có chút hung dữ.”

Hình dung này khiến Chân Điềm nhớ tới hình tượng trước đây của Trần Tuý, cô sấy khô tóc cho Trần Hi, sau đó ôm cô bé đặt xuống giường: “Hi Hi, muộn rồi, ngủ ngon nhé.”

“Chúc mẹ ngủ ngon.” Trần Hi hôn lên má Chân Điềm một cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi ngủ.

Chân Điềm tắt đèn cho cô bé rồi nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi trở về phòng của mình, cô nói với Trần Tuý vừa mới tắm xong: “Vừa rồi Hi Hi nói với em, ở trường học có bạn nữ thích Thiện Thiện.’

Trần Tuý vừa sấy tóc vừa nói: “Có người thích cũng bình thường mà.”

“Hi Hi còn nói, bạn nữ đó hôm nay còn mang rất nhiều đồ ăn vặt tới cho con bé nữa.” Chân Điềm dựa vào bồn rửa tay nói, cô nghiêng đầu nhìn Trần Tuý: “Anh nói xem Thiện Thiện có khi nào yêu đương ở trường học rồi không?”

Trần Tuý nghĩ nghĩ, sau đó nói với Chân Điềm: “Không thấy thằng bé nói chuyện này với anh.”

“Vậy anh có nên đi hỏi thằng bé một chút không?”

“Ừm… anh nghĩ chuyện tình cảm, con cái không phải thích tâm sự với mẹ hơn sao?” Giống như chuyện hôm nay của Trần Nhất Nhiên, Trần Hi cũng không có nói với anh mà lại nói với mẹ của con bé vậy.

Chân Điềm đáp: “Nếu như đó là con gái, làm mẹ đương nhiên dễ dàng thấu hiểu, nhưng Thiện Thiện là con trai, vẫn là anh nói chuyện với thằng bé thì hơn, đàn ông càng hiểu đàn ông.”

Trần Tuý: “…”

Sau khi sấy tóc xong, Trần Tuý mặc áo ngủ bị phái đi tâm sự đêm khuya với Trần Nhất Nhiên.

Trần Nhất Nhiên lúc này vẫn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cũng không quay đầu lại mà nói: “Vào đi ạ.”

Trần Tuý mở cửa thư phòng đi vào, thấy Trần Nhất Nhiên đang ngồi ở trước bàn: “Vẫn đang làm bài tập sao?”

“Vâng, tập đề này vẫn còn vài câu nữa, cháu sắp làm xong rồi.”

Trần Tuý gật đầu: “Cũng không cần phải làm bài quá muộn, chú ý kết hợp học tập v à nghỉ ngơi.”

“Cháu biết rồi.” Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng buông bút, ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu tìm cháu có việc gì ạ?”

Trần Tuý trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cậu cứ tưởng cháu thích Chu Huệ Huệ, từ lúc nào lại nhảy ra một La Lệ Sa nữa thế?”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Cậu quả không hổ danh là phóng viên mà, tin tức này mà cũng nhanh nhạy như vậy.

“Chu Huệ Huệ hay La Lệ Sa đều không có quan hệ gì với cháu cả, người già cả như cậu không cần phải hao tâm tốn sức vì chuyện này đâu.” Trần Nhất Nhiên lại cầm bút lên, nhìn vào bộ đề thi thử trên bàn.

Trần Tuý hỏi: “Không có quan hệ gì, sao cô bé đó lại mua đồ ăn vặt cho Hi Hi?”

“…” Trần Nhất Nhiên hiểu ra, tiết lộ bí mật chính là tên tiểu phản đồ Hi Hi, “Cháu làm sao biết được cậu ta nghĩ cái gì? Nhưng cháu cũng đã cảnh cáo cậu ta rồi, để cho cậu ta về sau không được lại gần Hi Hi.’

Trần Tuý cười nói: “Chuyện tình cảm của cháu, cậu cũng không có ý định ngăn cản, cháu cũng đã lớn rồi, hơn nữa cháu còn sớm trưởng thành hơn so với những đứa trẻ khác. Nhưng Điềm Điềm lại rất lo lắng cho cháu, cậu hi vọng cháu chú ý giữ mình, đừng để mợ cháu phải phiền lòng.”

“Cháu biết rồi, cậu cứ bảo mợ yên tâm đi.”

“Vậy được rồi, cậu không làm phiền cháu học tập nữa.” Trần Tuý đi tới cửa, lại quay người lại nói: “Đúng rồi, cuối tuần này nhà mình cũng ra ngoài ăn cơm nhé, đưa cháu và Hi Hi đi ăn đồ ngon.”

“Cảm ơn cậu!” Cho dù bây giờ ở trường, Trần Nhất Nhiên đã trở thành một vị học bá đẹp trai ngời ngời, nhưng trong mắt Chân Điềm và Trần Tuý, cậu vẫn như một đứa trẻ con.

Trần Tuý gật đầu, đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Trần Nhất Nhiên và Trần Hi cùng đi tới trường, Trần Nhất Nhiên cố ý nghiêm mặt hỏi Trần Hi: “Hi Hi, tối hôm qua có phải em nói chuyện của anh với mẹ rồi không?”

Trần Hi đáp: “Đâu có.”

“Nói dối, cậu hôm qua đã tìm anh nói chuyện rồi.”

“Hả?” Trần Hi có chút lo lắng, “Bố có mắng anh không? Nếu bố có mắng anh, em sẽ mách mẹ, để mẹ mắng lại bố giúp anh.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Bỗng nhiên có chút đau lòng thay cho cậu, trong cái nhà này vẫn chẳng có chút địa vị nào. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

“Yên tâm đi, cậu không mắng anh, cậu còn bảo cuối tuần này sẽ đã đưa chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn nữa.”

“Thật sao? Vậy tốt quá! Có thể gọi cả Lâm Lâm đi cùng không ạ?’

Trần Nhất Nhiên cười cười, quan hệ của cô bé với Lâm Lâm cũng tốt quá cơ!

“Chuyện này còn phải hỏi bố mẹ của Lâm Lâm có rảnh không thì mới quyết định được.” Dù sao thì bố của Lâm Lâm cũng là một ca sĩ nổi tiếng.

“Được ạ, đợi lát nữa gặp Lâm Lâm em sẽ nói với bạn ấy, để bạn ấy về hỏi bố mẹ.”

“Được.”

Ô tô đưa bọn họ tới cổng trường học mới dừng lại, Trần Nhất Nhiên mở khoá một chiếc xe đạp ở cổng, chuẩn bị chở Trần Hi tới lớp học.

Khi xe đạp chạy tới gần hồ nước nhân tạo thì có một chiếc xe đạp khác từ phía sau chạy tới song song với bọn họ, Trần Nhất Nhiên vô thức nhìn sang, sau đó sững sờ.

Người lái xe là La Lệ Sa, nhưng mà cô ta hôm nay hoàn toàn không giống mọi khi. Mái tóc màu tím của cô ta đã biến mất, thay vào đó là một mái tóc màu đen dài, buộc đuôi ngựa ra phía sau, khuôn mặt hay trang điểm đậm cũng không còn, cô ta chỉ trang điểm nhẹ và tô chút son môi có màu sắc tự nhiên. Ngay cả bộ đồng phục học sinh àm cô ta vốn ghét bỏ, cũng đang được mặc trên người một cách chỉn chu.

“Chị chính là chị gái hôm qua!” Trần Hi nhận ra cô ta. La Lệ Sa cười cười với cô bé: “Chào nhóc con.”

“Em không phải là nhóc con, em tên là Trần Hi.”

La Lệ Sa cười một tiếng, lại chào hỏi Trần Nhất Nhiên: “Sớm thế, Trần Nhất Nhiên.”

Trần Nhất Nhiên hỏi cô ta: “Cậu đây là làm cái gì vậy, La Lệ Sa?”

La Lệ Sa giơ tay lên xua xua: “Tớ đổi tên rồi, từ hôm nay xin gọi tớ là La Sa Sa.”