Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Trần Tuý đều có thời gian ở cùng Chân Điềm. Số đầu tiên của chương trình mới đã hoàn thành nên công việc của anh cũng nhẹ nhàng được vài ngày. Nhưng ngày nào cũng ăn cơm ở bên ngoài thì cũng không hay lắm, Trần Tuý dứt khoát đưa cho Chân Điềm chìa khóa nhà của anh, như vậy có thể thuận tiện hẹn cô ăn cơm ở nhà.
Anh cũng đã nói chuyện dời ngày nghỉ đến cuối tuần với Điền Sâm. Mặc dù anh bị Điền Sâm cười nhạo đôi câu nhưng rồi cũng rất sảng khoái đồng ý dời ngày nghỉ cho anh. Trước khi sắp xếp lịch nghỉ, Trần Tuý đã nhận được tin nhắn hẹn đi ăn của Thư Toàn.
Trần Tuý nhìn tin nhắn của Thư Toàn trên màn hình thì mới nhớ ra. Nhưng Thư Toàn đã nhắc đến hai lần rồi nên nếu cứ để lâu thì cũng không tốt lắm.
Anh nhắn lại cho Thư Toàn, nói hai ngày này anh rảnh buổi trưa.
Thư Toàn: Vậy thì trưa mai đi, tôi đặt một phòng nhỏ ở Thiên Hạ Cư
Trần Tuý: Được
Thiên Hạ Cư là một nhà ăn cao cấp ở thành phố A. Nơi đây thường được những danh nhân, người nổi tiếng chọn đến. Vì vậy, lúc Thư Toàn nói chọn nơi này thì Trần Tuý không ngạc nhiên lắm. Anh nói với Chân Điềm ngày mai không cần đợi anh ăn cơm.
Thời gian này ngày nào Chân Điềm cũng ra ngoài vào buổi trưa nên bà Vương Thục Trân cũng có chút ý kiến. Ngày mai Trần Tuý lại có hẹn nên Chân Điềm sẽ ở nhà để ăn trưa với bà Vương Thục Trân, kẻo bà lại réo tên cô.
Nói đến người lớn trong nhà, cũng thật là khó hầu hạ. Trước đây cô cứ ru rú trong nhà thì họ chê cô không chịu ra ngoài chơi. Bây giờ ngày nào cô cũng ra ngoài gặp Trần Tuý thì lại chê sao không ở nhà.
Bà Vương Thục Trân thấy ngày nào đúng giờ Chân Điềm cũng chạy ra ngoài, hôm nay lại ở nhà thì hơi kinh ngạc: “Hôm nay con không đi gặp Trần Tuý à?”
Chân Điềm đang mặc đồ ngủ ngồi trước quầy bếp uống sữa: “Hôm nay anh ấy có hẹn.”
“Hẹn với ai thế?”
“Con không biết, con không có hỏi.”
“Sao con lại không biết đường mà hỏi chứ?” Bà Vương Thục Trân không hài lòng với thái độ thiếu chú ý của Chân Điềm, “Là nam hay nữ thì cũng phải hỏi.”
“… Mẹ, trước kia mẹ với bố yêu đương cũng như vậy hả?”
“Đang nói con, đừng có nói lảng sang bố mẹ.”
Chân Điềm cong môi uống thêm một ngụm sữa: “Con nghĩ dù là yêu đương thì cũng không cần giữ chặt như vậy, vẫn nên để cho nhau một chút không gian riêng. Hơn nữa, cho dù học trưởng có đi gặp phụ nữ thì cũng chắc chắn là liên quan đến công việc rồi.”
“Học trưởng?” Bà Vương Thục Trân lại tinh ý bắt được trọng điểm trong lời nói của Chân Điềm, “Hai đứa hẹn hò lâu như vậy rồi mà con còn gọi Trần Tuý là học trưởng à? Thằng bé bảo gọi thế hả? Nghe kí©h thí©ɧ đấy.”
“…?” Không đúng, bà Vương Thục Trân đang nghĩ cái gì vậy?
Cái gì kí©h thí©ɧ cơ?
“Mẹ, con thấy đầu óc của mẹ thực sự rất nguy hiểm!” Chân Điềm cầm đĩa bánh bao cùng sữa bò lên lầu. Cô không thể tiếp tục ngồi đây nữa, nếu không sẽ hấp thụ những suy nghĩ bẩn thỉu đó của bà Vương Thục Trân!
Nhân vật chính trong cuộc đối thoại của mẹ con cô – học trưởng Trần Tuý, lúc này đã lái xe đến Thiên Hạ Cư. Anh đỗ xe, lấy di động ra xem tên phòng riêng mà Thư Toàn đã gửi cho anh rồi đi theo nhân viên tiếp khách vào thang máy VIP.
Hai cô gái xinh đẹp đứng tiếp khách ở cửa nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi xì xào bàn tán, “Người vừa nãy là Trần Tuý đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, là anh ấy!”
“Người thật khí chất quá, vẻ đẹp trai ấy phả thẳng vào mặt mình rồi!”
“Nhưng hình như anh ấy đi đến phòng Thư Toàn đặt đó!”
“?” Tại sao tất cả anh chàng đẹp trai đều phải dính líu đến Thư Toàn vậy? Cô Thư Toàn này thật đáng ghét!
Lúc Trần Tuý đi theo nhân viên tiếp khách đến phòng ăn thì Thư Toàn đã đợi sẵn bên trong. Trần Tuý bước vào rồi chào cô ta, “Ngại quá, để cô Thư đợi lâu rồi.”
Thư Toàn cười nói: “Đã gặp riêng thì chúng ta không cần khách sáo vậy đâu, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Trần Tuý khẽ gật đầu, không nói gì. Thư Toàn mời anh ngồi xuống ghế đối diện rồi đưa thực đơn cho anh: “Anh chọn món đi.”
“Cô chọn đi.” Trần Tuý trả lại thực đơn, Thư Toàn thấy anh lại khách sáo thì bật cười, rồi cầm thực đơn gọi món. Gọi món xong, cô trả thực đơn cho phục vụ, sau đó phục vụ lễ phép ra ngoài.
Trong phòng riêng chỉ còn lại Trần Tuý và Thư Toàn, Trần Tuý theo thói quen tỏ ra vô cảm, khiến người lạ không dám đến gần.
Dáng vẻ này khác xa so với khi anh gặp Chân Điềm trong trường quay ngày hôm đó.
Thư Toàn đã sớm nghe kể Trần Tuý không dễ gần, mọi người trong đài gặp anh đều bị dáng vẻ của anh hù doạ. Nhưng sau ngày làm việc với Trần Tuý, cô ta cảm thấy anh không đáng sợ như trong lời đồn. Vì anh rất chuyên nghiệp, làm việc với anh rất thoải mái.
“Có phải công việc ở đài truyền hình bận rộn lắm không?”
Trần Tuý nghe Thư Toàn hỏi thế thì nghĩ thầm hôm nay cô ta tới tìm anh để hiểu thêm về công việc của mình, vì vậy anh cũng tiến vào trạng thái làm việc: “Đúng vậy, nhất là dẫn chương trình tin tức như chúng tôi, ngày nghỉ rất ít.”
“Nghe nói áp lực của các anh rất lớn, ngày nào cũng phát sóng trực tiếp nên đầu óc căng thẳng lắm phải không?” Thư Toàn tìm được bí quyết để tán gẫu với Trần Tuý. Có vẻ chỉ cần nói chuyện công việc thì mới rút ngắn được khoảng cách với anh.
Vị trí của hai người đã khác với lần trước ở đài truyền hình, trở thành Thư Toàn hỏi và Trần Tuý trả lời.
Bữa cơm ăn cũng không bao lâu, vốn Thư Toàn muốn mời Trần Tuý đến quán cà phê ngồi một lát, nhưng Trần Tuý đã từ chối.
Thấy anh từ chối, Thư Toàn cũng không ép nữa, mà chỉ nói có cơ hội sẽ lại hẹn anh.
Hai người tách nhau ra khỏi Thiên Hạ Cư, Trần Tuý không để tâm bữa ăn ngày hôm nay lắm, chỉ xem nó là việc công mà thôi. Sau khi về nhà thì anh đi ngủ bù, tỉnh ngủ rồi anh đi làm cơm tối, làm xong thì Trần Nhất Nhiên cũng đã sắp đi học về.
Cơm vừa chín thì Đặng Lệ Dương gọi điện tới, Trần Tuý lau khô tay rồi đi tới nghe điện thoại.
“Gì thế?”
“Cậu đang làm gì đó?” Nghe giọng của Đặng Thiếu Dương hơi lo lắng, nhưng cũng mang theo chút vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Tuý nói: “Đang nấu cơm, sao vậy?”
“Cậu còn tâm trạng nấu ăn ư?” Đặng Lệ Dương càng quái lạ, “Không phải cậu đang đi chung với Thư Toàn à?”
“Thư Toàn?” Cuối cùng Trần Tuý cũng cau mày, “Có chuyện gì vậy, anh nói thẳng đi.”
Đặng Lệ Dương nói: “Cậu với Thư Toàn lên hot search đấy biết không?”
Trần Tuý càng nhíu mày chặt hơn, anh không thích mấy cái hot search trên Weibo chút nào.
Đặng Lệ Dương thấy anh không nói gì thì chủ động giải thích cho anh: “Một tay săn ảnh chụp được cậu với Thư Toàn cùng nhau ăn cơm. Ban đầu cũng không có gì, nhưng mấu chốt đối tượng lại là Thư Toàn nên đám người đó lại không nhịn được suy nghĩ nhiều. Cậu cũng là người làm truyền thông, hẳn là sẽ biết Thư Toàn có rất nhiều tin tức hành lang. Người như cô ta, chắc chắn xung quanh có không ít tay săn ảnh, thế mà cậu lại còn dám đi ăn cùng.”
Trần Tuý nghe anh nói xong thì trầm mặc một hồi rồi lên tiếng: “Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô ta nói muốn thu thập tài liệu thôi.”
“Tôi thấy cô ta muốn thu thập thứ khác đấy…” Đặng Lệ Dương làu bàu.
“Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Trần Tuý nói xong liền cúp điện thoại, mặc kệ Đặng Lệ Dương có còn chuyện gì khác hay không. Sau khi cúp máy, anh vào Weibo xem. Quả nhiên tiêu đề ‘Thư Toàn Trần Tuý’ đã nằm trên bảng hot search. Trần Tuý nhíu mày, anh không ấn vào mà trực tiếp thoát khỏi Weibo.
Anh không đọc, nhưng Chân Điềm lại đọc đi đọc lại một cách tỉ mỉ kỹ lưỡng.
Thì ra hôm nay anh có hẹn Thư Toàn ăn cơm sao? Xem ra những gì bà Vương Thục Trân nói cũng không phải hoàn toàn vô lý …
Nhưng ảnh chụp là hai người họ lần lượt đi vào Thiên Hạ Cư, cùng với một ảnh hai người ăn xong đi khỏi nơi đó. Chân Điềm đọc bình luận, hầu như tất cả người hâm mộ của Thư Toàn đều phấn khích, người hâm mộ của Trần Tuý thì tỏ vẻ từ chối, còn người qua đường hóng chuyện thì muốn Thư Toàn xuất bản một cuốn sách hướng dẫn về nam thần.
Thư Toàn rất dễ có tai tiếng với đối tác, mấy tay săn ảnh cực kỳ thích kiểu này. Chỉ cần theo dõi cô ta sẽ không lo đến chuyện không có tin tức. Lần này các tay săn ảnh đã theo dõi Thư Toàn một thời gian, vốn dĩ muốn xem giữa Thư Toàn và Du Khải Trạch, nam chính của ‘Hành trình cuối cùng’ có gì không. Ai ngờ Du Khải Trạch đâu không thấy mà lại thấy Trần Tuý.
Năm nay, Trần Tuý bất ngờ nổi tiếng trên mạng, thu hút một lượng lớn các cô gái trẻ, số lượng người hâm mộ trên Weibo anh cũng đã vượt qua một triệu người. Thư Toàn mới vừa xuất hiện trong chương trình của anh, sau khi ảnh chụp chung của hai người được đăng tải lên Weibo thì nhiều người đã ồ lên rằng bọn họ rất xứng đôi. Bây giờ lại còn hẹn đi ăn riêng, độ bùng nổ cũng không kém Dư Khải Trạch là mấy đâu.
Mấy tay săn ảnh chụp được xong thì vui vẻ soạn tin tức rồi đăng lên.
Không chỉ Chân Điềm đã xem tin tức mà bà Vương Thục Trân cũng đã nghe nói. Đầu tiên bà gọi cho Chân Điềm để hỏi cô là chuyện gì đang xảy ra.
“Có chuyện gì đâu ạ, mấy tay săn ảnh bịa ra đó, chắc bọn họ vừa đúng lúc ăn cơm ở đó.”
“…” Bà Vương Thục Trân im lặng một lúc, “Chân Điềm, con cũng thật cứng rắn, con không sợ à? Mẹ nghe phong phanh Thư Toàn không tốt lắm, có phải cô ta để ý đến Trần Tuý rồi không?”
“Anh ấy ưu tú như thế, người khác để ý anh ấy là chuyện thường mà.”
“… Con không ý thức được chút nguy cơ nào à? Mẹ đã thấy Thư Toàn ngoài đời rồi, dung mạo rất xinh đẹp, dáng người lại quyến rũ, con không sợ Trần Tuý bị cô ta cướp đi hả?”
“Anh ấy sẽ không thế đâu! Con không thèm nghe mẹ nói nữa!” Chân Điềm nói xong rồi cúp máy.
Bà Vương Thục Trân đang không muốn thấy cô tốt đẹp đây mà!
Tức giận một hồi, Chân Điềm lại mở số điện thoại của Trần Tuý, nghĩ xem có nên gọi điện hỏi anh không.
Nhưng giờ này anh có đang ngủ không? Anh đi làm cả ngày cũng đủ mệt rồi mà cô còn muốn gọi làm phiền anh chỉ vì một cái hot search tin đồn thất thiệt sao?
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không gọi.
Sau khi Trần Tuý tắt cuộc gọi của Đặng Lệ Dương, anh không còn tâm trạng nấu ăn nữa. Anh thoát khỏi Weibo rồi gọi cho Chân Điềm.
Mặc dù anh cảm thấy Điềm Điềm nhà anh sẽ không tin mấy thứ lộn xộn trên mạng này, nhưng tốt hơn hết vẫn nên gọi điện giải thích thôi.
Không ai nghe máy.
Trần Tuý nhíu mày, sau đó gọi đi một lần nữa.
Vẫn không có ai trả lời.
Trần Tuý cầm điện thoại đứng trong phòng khách một hồi, sau đó xoay người vào phòng thay quần áo rồi lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài.
Anh lái xe đến đường Thanh Nam, lúc này Chân Điềm cũng đang ở quán. Trên đường đi, anh gọi Chân Điềm thêm mấy cuộc, nhưng vẫn không ai trả lời.
Được lắm.
Anh nới lỏng cổ áo, cởi luôn cúc áo sơ mi thứ hai.
Lúc đợi đèn đỏ, anh dùng một tay chống cằm rồi nhíu mày nhìn chằm chằm về phía trước. Điện thoại anh bỗng rung lên, Trần Tuý nhìn sang, là Trần Nhất Nhiên gọi tới.
Anh mím môi, trả lời điện thoại: “Sao thế?”
“Cậu đi mua xì dầu hả?” Trần Nhất Nhiên nhìn cơm chín trong nồi, hỏi Trần Tuý ở đầu bên kia.
Trần Tuý nói: “Cậu đi tìm Chân Điềm có chút việc, không ăn tối. Cháu xuống lầu mua chút gì ăn đi.”
“Vâng… cậu đi vội thế, có chuyện gì sao ạ?” Cơm còn đang nấu trong nồi, mà cậu của nó lại đi vội thế thì chắc chắn là đã có chuyện rồi.
“Không có gì đâu, cháu ăn cơm rồi lo làm bài tập đi, một lát nữa cậu về.” Đèn đỏ ở ngã tư đã chuyển sang màu xanh, Trần Tuý khởi động xe rồi nói với Trần Nhất Nhiên, “Cậu đang lái xe, cúp máy trước đây.”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên đáp rồi cúp điện thoại. Nó cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, sau đó mở Weibo lên.
Năm giây sau.
… Cậu được lắm nha! Thế mà còn dính dáng đến Thư Toàn! E là hôm nay không dỗ được chị Chân Điềm rồi.
Nó thầm mặc niệm ba giây cho cậu.
Lúc Trần Tuý đến đường Thanh Nam, quán bia của Chân Điềm đã mở cửa. Anh đẩy cửa bước vào, lướt qua những người khách tới lui thì nhìn thấy Chân Điềm đang đứng trong quầy bar… cùng Chu Kha Dã ngồi trước mặt cô.
Trần Tuý mím môi, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Anh không chớp mắt, đi đến trước quầy bar rồi gọi một tiếng: “Chân Điềm.”
“Học trưởng?” Chân Điềm sửng sốt, cô không ngờ Trần Tuý lại đột ngột xuất hiện ở đây, “Sao anh lại tới đây?”
Trần Tuý không đáp mà hỏi lại: “Sao em không nghe điện thoại?”
Bởi vì trò chuyện với Chu Kha Dã vui quá nên đến cả anh gọi cũng không nghe máy sao?
Qua bao nhiêu năm, một lần nữa Trần Tuý lại có ý muốn đánh người.