Chương 35: Tối nay anh không muốn ngủ ở sô pha

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, dường như Chân Điềm cũng nghe được tiếng nuốt nước bọt của mình, cô nhanh chóng đứng dậy tạo chút tiếng động, “Anh tắm xong rồi hả? Anh… sao anh không mặc quần áo?”

“Anh quên lấy đồ ngủ.” So với Chân Điềm thì Trần Tuý bình tĩnh hơn nhiều. Anh đi vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo, vừa mới vươn tay lấy bộ đồ ngủ treo bên trong ra thì anh lập tức nhìn thấy bên cạnh đồ ngủ của anh, có treo một chiếc áo yếm của Chân Điềm.

“…” Động tác của Trần Tuý cứng ngắc.

Chân Điềm mặc chiếc áo yếm này cùng váy nên đương nhiên Trần Tuý không biết, anh chậm rãi dời mắt khỏi nó, điềm tĩnh lấy đồ ngủ ra.

Chân Điềm vẫn đứng tại chỗ nên không để ý tới sự khác thường của Trần Tuý vừa rồi, lúc này cô không dám cử động, bởi cô sợ nếu nhúc nhích… thì cô sẽ nhào vào người anh ngay.

“Anh đi thay đồ.” Trần Tuý nói, rồi cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Sau vài tiếng sột soạt thì cửa phòng tắm lại bị mở, Trần Tuý mặc đồ ngủ bước ra.

Anh cũng mặc đồ ngủ quần lẫn áo đều dài, nhưng lại không mặc kín mít như Chân Điềm, vì anh không cài cúc áo phía trên.

Chân Điềm bị thu hút bởi khuôn ngực lớn và cơ bụng lấp ló của anh.

Chân Điềm hơi bất ngờ vì anh có cơ bụng, thì ra đàn anh cũng giữ dáng nhỉ? Nhớ đến hồi còn đi học thân thủ của anh rất mạnh, nên cô cảm thấy việc anh có cơ bụng cũng là chuyện bình thường.

Trần Tuý nhìn cô một hồi, sau đó chậm rãi đi về phía cô: “Em sao vậy? Mặt em đỏ thế.”

Anh bước đến trước mặt Chân Điềm, một tay anh ôm eo cô, tay kia chống vào bàn phía sau lưng cô, rồi mùi hương từ tóc anh cũng theo đó truyền vào mũi cô.

Anh nhìn cô như thể đang dùng ánh mắt nhốt cô vào trong lòng mình vậy, cả người Chân Điềm từ trên xuống chỉ còn mỗi trái tim vẫn không ngừng đập mà thôi.

Sau vài giây, Trần Tuý cũng nhìn sang nơi khác, tình cờ lại nhìn vào trang web mà Chân Điềm đang mở trên điện thoại: “Chú tịnh tâm?”

Chân Điềm: “…”

“Cái này…” Chân Điềm vừa muốn giải thích thì Trần Tuý đã cúi xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn này vừa nồng nàn vừa triền miên, không phải là nụ hôn nhẹ nhàng như mấy lần trước mà mang theo chút mạnh mẽ, từ từ cướp đi trái tim của Chân Điềm.

Còn có tất cả hơi thở của cô.

Lúc Trần Tuý buông cô ra, cô không còn sức lực để nói gì nữa, chỉ đứng thôi cũng cảm thấy chân mình muốn nhũn ra. Trần Tuý đỡ eo cô, để cô ngồi thẳng xuống, sau đó anh nhìn điện thoại trên bàn rồi khàn giọng nói bên tai cô, “Anh cũng cần chú tịnh tâm.”

Câu nói của anh đã khiến hô hấp của Chân Điềm lại trở nên rối loạn, bàn tay của Trần Tuý siết chặt eo cô thêm chút, rồi dán môi mình lên tai cô: “Đêm nay anh không muốn ngủ sô pha, chúng ta ngủ chung đi.”

Trái tim Chân Điềm như muốn nhảy ra ngoài, cô không chán ghét làm chuyện này với Trần Tuý, nhưng cô không khỏi tự hỏi có phải đã quá nhanh không? Mà cô đã đến nhà anh rồi, bây giờ nói mình không muốn thì khác nào đang làm cao đúng không?

“Đừng sợ.” Như ý thức được tâm trạng cô đang hỗn loạn thì Trần Tuý nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, “Anh chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì khác.”

Ặc… có thể tin được mấy lời nói này của đàn ông không? Chân Điềm không biết phải trả lời thế nào, nhưng mà tay cô đã vô thức ôm lấy eo anh. Ánh mắt Trần Tuý tối lại, anh bế cô đặt lên giường. Chạm nhẹ vào tóc cô, Trần Tuý còn có thể cảm nhận được cô đang rất căng thẳng.

Lúc này anh cũng căng thẳng như thế.

“Anh đi sấy tóc, em ngủ trước đi.” Anh kề sát bên tai cô, nhỏ giọng dỗ dành cô, thấy cô thả lỏng một chút thì lập tức đứng dậy đi sấy tóc.

Nghe tiếng ‘vù vù’ của máy sấy, Chân Điềm không tài nào chợp mắt được. Nhưng khi máy sấy dừng lại, cô cũng nhắm mắt nhanh như chớp.

Trông không giống giả vờ ngủ, mà giống giả chết.

Sau khi Trần Tuý đi đến, anh nằm xuống bên còn lại của giường. Chân Điềm cảm thấy bên cạnh cô hõm xuống, theo sau là một luồng hơi ấm.

Đó là l*иg ngực của Trần Tuý.

Ngay sau đó, Trần Tuý đặt tay lên eo cô rồi ôm cô vào lòng anh.

Anh chưa hoàn toàn nằm xuống, tay còn lại vẫn hơi chống lên, anh nói nhỏ bên tai cô: “Khi nào em mới học được cách không gọi anh là học trưởng?”

Giọng nói được cố ý hạ thấp lúc này lại nghe cực kỳ gợi cảm, hơi thở của anh đi theo nhịp đóng mở nơi bờ môi anh thổi vào tai Chân Điềm. Tai cô đỏ bừng, đến lúc nghe thấy tiếng cười khẽ của Trần Tuý bên tai, rốt cuộc cô mở mắt.

Trần Tuý nhìn cô, tâm trạng khá vui vẻ: “Không vờ ngủ nữa à?”

Chân Điềm cong môi, quay người đối mặt với anh: “Em vờ ngủ chẳng phải là vì muốn tốt cho anh đó sao?”

“Ồ?” Trần Tuý nằm xuống bên người cô, nhưng cánh tay anh vẫn đặt ở trên eo cô, “Xem ra Tiểu Điềm Điềm hiểu rất rõ.”

Chỉ một câu nói của anh đã khiến Chân Điềm im bặt, Trần Tuý tiến lên hôn môi cô một cái rồi chống lấy trán cô nói: “Yên tâm, anh nói không làm thì sẽ không làm.”

Có đúng không đó…?

Mặc dù thắc mắc, nhưng cô không muốn thăm dò đến giới hạn cuối cùng của anh. Cô nhắm mắt lại, hỏi anh: “Em thấy trên bàn anh có thuốc, là thuốc ngủ hả?”

“Ừ.” Trần Tuý trầm giọng đáp, rồi cũng nhắm mắt lại “Hầu hết các MC đều có vấn đề này, không mất ngủ thì cũng gặp ác mộng.”

Chân Điềm hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng gặp ác mộng?”

“Ừm.”

“Anh mơ thấy những gì?”

“Hừm … Ví dụ anh mơ mình ngủ một giấc đến sáng, bỏ lỡ thời gian dẫn chương trình. Hoặc là anh nhận được bản thảo trước khi phát sóng, sau đó phát hiện ra nó đều là những chữ anh không biết.”

“Haha.” Tuy nói là ác mộng, nhưng Chân Điềm nghe xong lại cười khẽ, “Nghe thật đáng sợ, nếu tra từ điển thì có kịp không?”

“Không kịp, có lần anh mơ thấy đồng hồ đã đếm ngược, nhưng vẫn chưa mang kính áp tròng vào. Vì điều này anh suýt phải đi phẫu thuật mắt.”

“Sao anh không đi?” Hôm nay lúc gặp nhau, anh có đeo một cái kính, cho thấy rõ anh vẫn chưa đi làm phẫu thuật.

“Anh chưa tìm được thời gian thích hợp.”

“Ừm…” Chân Điềm dựa vào trong ngực anh rồi vô thức cọ xát, “Anh có quá nhiều áp lực.”

Việc phát sóng trực tiếp sẽ khiến mọi người lo lắng, hơn nữa họ phải làm điều đó hằng ngày, và việc đưa tin tức thì không thể làm sai được.

“Quen rồi thì sẽ ổn.” Giọng nói của Trần Tuý còn thấp hơn vừa rồi, mang theo chút mệt mỏi, “Anh linh cảm đêm nay anh sẽ ngủ ngon.”

Chân Điềm bị cơn buồn ngủ của anh lây nhiễm, cô ngáp một cái, “Tại sao?”

“Bởi vì có em trong lòng anh.” Lúc Trần Tuý nói lời này, anh vô tình cong nhẹ khoé môi, “Ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Từ khi mở quán bia, Chân Điềm chưa bao giờ ngủ sớm như thế này. Cô nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng nghe được nhịp tim ổn định và hơi thở triền miên của Trần Tuý thì cô đã cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên lúc nào không hay.

Ba giờ sáng, đồng hồ báo thức của Trần Tuý đúng giờ vang lên. Anh tỉnh giấc như thường lệ, trong giây lát đầu óc anh hơi trống rỗng. Nhưng ngay sau đó, anh phát hiện Chân Điềm đang trong vòng tay của mình, mọi cảm giác cũng đều quay về. Lúc Chân Điềm ngủ trông cô rất ngoan, thậm chí còn không thay đổi dáng ngủ của mình. Trần Tuý nhếch môi, rồi nhấn tắt báo thức vẫn đang vang lên.

Anh chạm vào tóc của Chân Điềm, sau đó ngay khi anh vừa ngồi dậy thì Chân Điềm cũng mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh: “Ơ? Anh phải dậy sao? Đã ba giờ rồi à?”

“Ừ.” Trần Tuý cúi xuống, hôn lên trán cô, “Em ngủ tiếp đi, còn sớm.”

“Không, em cũng muốn dậy.” Chân Điềm giãy dụa đứng dậy, nói: “Em cũng đã hứa sáng sẽ dậy làm điểm tâm cho anh mà.”

Trần Tuý không khỏi bật cười, anh ôm Chân Điềm đang ngọ nguậy rồi nói với cô: “Không cần đâu, anh có thể tự làm được. Bây giờ còn quá sớm, em ngủ thêm đi.”

“Không được, em muốn dậy.”

Trần Tuý buông tay ra, nhìn cô cứ nhích tới nhích lui nhưng vẫn chưa ra khỏi ổ chăn, “Em dậy được thật à?”

“Ừm! Có sức mạnh của tình yêu nên em có thể nha!” Chân Điềm vất vả lắm mới mở to mắt được, thấy cô định vén chăn đứng dậy thì Trần Tuý cúi xuống, nhét cô vào lại trong chăn rồi hôn lên môi cô.

Chân Điềm nhanh chóng bị nụ hôn mềm mại của anh khiến cho mơ màng, Trần Tuý thấy cô yên lặng thì buông cô ra, rồi vùi đầu vào tai cô dỗ dành, “Ngoan nào, ngủ tiếp đi, bảo bối.”

Giọng nói của Trần Tuý làm cho người ta cực kỳ yên tâm, và trong vòng ba giây tiếp theo, Chân Điềm lại chìm vào giấc ngủ.

Trần Tuý nhìn dáng vẻ của cô cười khẽ một tiếng, anh đắp chăn cho cô rồi hôn lên môi cô lần nữa, cuối cùng mới đứng dậy rửa mặt.

Mặc dù bị chuyện của Chân Điềm làm trễ chút thời gian, nhưng Trần Tuý vẫn đến đài truyền hình đúng giờ như thường lệ. Đài truyền hình không có ngày nghỉ, ban đêm cũng vậy. Trên đường đến phòng thay quần áo, Trần Tuý gặp rất nhiều nhân viên công tác, lúc mọi người gặp nhau chào hỏi một câu ‘buổi sáng tốt lành’.

Trần Tuý thường chỉ gật nhẹ đầu, đáp lại bằng một câu ‘chào’. Nhưng hôm nay hiếm khi anh nói trọn vẹn lời chào với bọn họ, mà dường như khóe miệng cũng nhếch lên.

Thế là toàn bộ đài truyền hình đều sa vào chủ đề ‘Hôm nay MC Trần bị sao thế?’.

Còn Tiểu Vu cũng không còn kì lạ với việc ‘tâm trạng của MC Trần rất tốt’, hôm nay lúc cô trang điểm cho anh thì không khỏi cảm thán, “Tối qua thầy Trần ngủ ngon lắm phải không? Gần đây giấc ngủ của anh đã được cải thiện rất nhiều. ”

Trần Tuý cười nói: “Người không biết sẽ còn tưởng rằng cô là bác sĩ chứ không phải chuyên gia trang điểm của tôi đâu.”

“Chất lượng giấc ngủ đều được phản ánh qua làn da.” Giống như Trần Tuý, Tiểu Vu cũng là người ít nói không biểu hiện nhiều, nhưng đôi khi bất ngờ nhìn thấy Trần Tuý thì cô vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Là bởi vì yêu sao?”

Đối với loại câu hỏi này, trước giờ cô không bao giờ hỏi Trần Tuý, nhưng hôm nay cô lại vô tình hỏi đến.

Trần Tuý cũng không để ý, bởi cái miệng rộng của Điền Sâm nên chuyện anh yêu đương đã lan truyền khắp cả đài. Hơn nữa trước đó Chân Điềm cũng có đến đài tìm anh nên bọn họ càng chắc chắn chuyện này hơn.

“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn.

Tiểu Vu cũng không nói gì rồi kịp thời kết thúc chủ đề.

Dẫn bản tin buổi sáng xong, sau khi Trần Tuý ra khỏi trường quay thì phát hiện hôm nay Đặng Lệ Dương đã đi làm. Tay anh dường như vẫn chưa khỏi hẳn, lúc cử động còn hơi cứng đờ, nhưng nụ cười trên mặt lại rất tươi tắn, không hề giống một người đàn ông vừa bị gãy tay thất tình chút nào.

“Chào.” Anh thấy Trần Tuý đi tới thì mỉm cười chào hỏi. Trần Tuý nhìn anh vài lần rồi đi về chỗ ngồi: “Không phải anh xin nghỉ ốm một tháng à? Sao đi làm sớm thế?”

“Tôi còn có thể ngồi nhà được nữa à?” Vẻ mặt Đặng Lệ Dương đã không còn rạng rỡ, thậm chí còn kích động nhíu mày, “Một mình anh đây ở nhà thê thảm dưỡng thương, còn Lý Miêu thì sao? Đi du sơn ngoạn thuỷ với đồng nghiệp, một ngày đăng ảnh khoe chục lần!”

Trần Tuý ngước mắt nhìn anh, hỏi bất ngờ: “Hai người chia tay rồi mà cô ấy còn chưa chặn anh à?”

“… Muốn chặn thì người chặn là tôi mới đúng!” Đặng Lệ Dương vỗ tim mình cho dễ thở, anh cảm thấy khi nhắc đến chuyện này thì tay anh lại bắt đầu đau nhức.

“Vậy chuyện này có liên quan gì đến việc anh đi làm lại?”

“Tôi đi làm lại thì sẽ xuất hiện trên ti vi, mỗi bữa trưa sẽ khiến bọn họ buồn nôn được chưa?!”

“…” Trần Tuý trầm mặc một lát rồi nói với anh, “Có thể là anh nghĩ nhiều rồi, tôi đoán cả đời này Lý Miêu sẽ không bao giờ xem tin tức buổi trưa.”

Đặng Lệ Dương: “…”

Anh ta không thể trông mong được chút à!

Trần Tuý cười, an ủi: “Nhưng quay lại làm việc cũng được, không có tình yêu thì ít nhất còn có sự nghiệp tiền bạc.”

Đặng Lệ Dương nhìn anh như gặp ma: “Vừa nãy cậu đang cười nhạo đúng không? Cậu mà đi an ủi người khác à?”

Trần Tuý mím môi, xem ra cái tên Đặng Lệ Dương này thích bị người khác ngược.

“Nói thật đi, gần đây chuyện tình cảm của cậu suôn sẻ lắm phải không? Bởi mấy chữ ‘xuân phong đắc ý’ viết rõ trên mặt cậu hết rồi kìa.” Đặng Lệ Dương nói xong mới nhớ ra dường như anh không suôn sẻ lắm, “Đúng rồi, lúc trước trên Weibo nói cậu được một phụ nữ giàu có bao nuôi, thế là sao?”

“Mọi chuyện đã giải quyết rồi.” Chuyện đã qua nên Trần Tuý cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Đặng Lệ Dương liếc nhìn Lư Phàm đang ngồi cách đó không xa, rồi đến gần Trần Tuý nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan đến Lư Phàm à? Từ lâu tôi đã phát hiện tên này không có thiện ý rồi.”

Trần Tuý nói: “Chắc chắn Điền Sâm đã tìm cậu ta, về sau cậu ta cũng nên đúng mực một chút.”

Câu này đồng nghĩa với việc thừa nhận quả thật vấn đề này có liên quan đến Lư Phàm, Đặng Lệ Dương chậc một tiếng, “Xem ra trong đài thiếu tôi là không được rồi. Tôi đi vắng là có tiểu nhân làm loạn ngay. Cậu yên tâm, lần sau cậu ta mà gây chuyện, tôi sẽ giúp cậu xử lý cậu ta.”

Trần Tuý bất lực, anh cong môi: “Tay anh thế nào?”

“Cũng hồi phục bảy tám phần, dù sao công việc của tôi là dùng miệng, không liên quan gì đến tay.”

MC thực tập đang nghe lén bọn họ nói chuyện thì khẽ nhíu mày. Hai đàn anh đang nói về chủ đề linh tinh gì vậy?

“Trưa nay cậu đợi tôi dẫn tin xong, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đặng Lệ Dương mời Trần Tuý.

Trần Tuý lạnh lùng từ chối lời mời: “Buổi trưa tôi muốn về nhà ăn cơm.”

“Sao cậu phải về nhà ăn? Buổi trưa cháu trai cậu cũng không ở nhà mà?”

“Không liên quan đến anh.”

“…” Chẳng phải chúng ta là anh em sao?

Lúc trưa, Trần Tuý thực sự không đợi Đặng Lệ Dương. Sau khi kết thúc công việc, Trần Tuý nói với Điền Sâm một tiếng. Trước khi đi, anh gửi tin nhắn cho Chân Điềm hỏi cô: “Hôm nay có thể được ăn cơm trưa không?”

Chân Điềm nhanh chóng trả lời lại: “Có chứ! Anh sắp về rồi hả?”

Trần Tuý: Ừ, bây giờ bắt đầu về.

Chân Điềm: Ôi vậy em phải nhanh lên.

Trần Tuý: Không vội, anh về sẽ giúp em một tay.

Chân Điềm: Không, em phải tự làm! Xong ngay thôi

Trần Tuý cười, sau đó cất điện thoại rồi khởi động xe.

Về đến nhà, anh vừa mới giơ tay định mở cửa, thì cửa lại đột nhiên được mở ra. Chân Điềm đeo tạp dề anh thường mặc, đứng ở bên trong nhìn anh: “Anh về rồi à?”

“Ừ.” Trần Tuý cảm thấy lòng mình đang tan chảy, bất giác nở nụ cười, “Em làm xong chưa?”

“Xong rồi!” Chân Điềm kiêu ngạo đáp.

Trần Tuý đổi dép, sau đó xoa đầu cô khen ngợi, “Phòng bếp nhà anh vẫn ổn chứ?”

“…” Chân Điềm trầm ngâm, “Ừm…cái này ấy hả…”

Trần Tuý hơi nhướng mày: “Câu hỏi này khó trả lời sao?”

“Không tốt lắm, mà cũng không tệ lắm. Chỉ hơi lộn xộn thôi ạ, dọn dẹp là xong ngay.”

“Ồ.” Trần Tuý mỉm cười đi vào bếp xem xét. Nồi niêu trên tủ ngổn ngang, bồn rửa chén cũng thế. Chảo bị cháy xém, còn miếng giẻ lau đã sử dụng đang nằm ngang dọc.

“Tốt hơn anh nghĩ.”

“…” Cuối cùng Chân Điềm không nhịn được nữa, “Anh còn nghĩ đặc sắc đến mức nào nữa?”

Dù sao cô cũng mở một quán bia, mặc dù cô không phải là đầu bếp, nhưng cô có thể ủ được bia kia mà!

“Được rồi, anh ra ngoài trước đi, em dọn thức ăn lên!”

Chân Điềm đẩy Trần Tuý đi ra, Trần Tuý quay người lại liếc nhìn cái đĩa được che trên tủ rồi hỏi cô: “Trưa nay chúng ta ăn món Tây hả?”

“Ừm.” Chân Điềm đắc ý cười nhìn anh, “Anh từng uống rượu đỏ ăn đồ Tây chưa?”

“Rồi.” Trần Tuý gật đầu.

“Còn bia thì sao?”

Trần Tuý nở nụ cười: “Anh rất mong đợi.”