Chương 18: Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người này

Trần Túy cầm bản thảo trở lại chỗ ngồi, trước tiên gọi điện thoại cho Đặng Lệ Dương. Vừa rồi Điền Sâm cũng không nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, không biết Đặng Lệ Dương hiện tại rốt cuộc thế nào.

Điện thoại gọi đi hơn nửa ngày mới có người bắt máy, giọng nói thảm thiết của Đặng Lệ Dương truyền tới: “Túy à, tôi thật sự thảm quá rồi.”

Trần Túy trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Xem ra anh không sao, tôi cúp đây.”

“Từ từ đã! Ai bảo tôi không sao, tay tôi phải bó thạch cao đây này!” Đặng Lệ Dương rống lên trong điện thoại.

Trần Túy để điện thoại cách xa tai mình: “Lát nữa tôi còn phải dẫn chương trình giúp anh đấy, ghi hình xong tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh.”

“Túy à, vẫn là cậu tốt với tôi nhất. Tôi ở bệnh viện trung tâm, phòng 504, nhớ mang nhiều đồ ăn tới nha.”

Trần Túy bất đắc dĩ lắc đầu: “Biết.”

Gọi cho Đặng Lệ Dương xong, Trần Túy cũng yên tâm, anh ta có tinh thần như vậy, hẳn là không quá nghiêm trọng. Anh cất điện thoại sang một bên, cầm lấy bút trên bàn bắt đầu xem kịch bản chương trình.

Mười rưỡi, Trần Túy sửa lại bản thảo, chuẩn bị đến phòng trang phục thay quần áo cho chương trình tin tức buổi trưa. Vừa đứng lên, WeChat liền báo có tin nhắn mới, là Chân Điềm.

Tối hôm qua Chân Điềm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Trần Túy buổi trưa chắc là giận rồi. Hôm qua cô đã muốn nhắn tin cho anh, nhưng không biết tại sao lại không dám. Nghĩ đến ngày mai là thứ năm, hai người hẹn nhau đi ăn cơm, cô đúng lúc bắt lấy cơ hội này, thăm dò tâm trạng của Trần Tuý.

Chân Điềm: Học trưởng, ngày mai chúng ta đi đâu ăn cơm ạ?

Lông mày Trần Túy khẽ nhăn lại, vì chuyện của Đặng Lệ Dương mà anh suýt quên béng chuyện hẹn ăn cơm với Chân Điềm: “Ngại quá, Đặng Lệ Dương nằm viện, mấy ngày nay anh phải dẫn thay cậu ta, không thể đến được.”

Chân Điềm: Hả? Anh Đặng nằm viện? Có nghiêm trọng không ạ?

Trần Túy: Nghe cậu ta nói tay phải bó bột, chắc là không nghiêm trọng.

Chân Điềm: Phải bó bột còn không nghiêm trọng sao? [che mặt]

Trần Túy nghĩ nghĩ, trả lời cô: “Chiều nay anh muốn đến bệnh viện thăm, em muốn đi cùng không?”

Chân Điềm: Được ạ, khi nào đi anh gọi em nhé.

Trần Túy: Anh xong chương trình lúc 12:30

Chân Điềm: Vậy em đứng dưới lầu ABA chờ anh. Bây giờ em đi!

Trần Túy: Không cần sớm như vậy.

Chân Điềm: Haha, thật ra bây giờ em còn ở trên giường [haha.jpg] ý của em là giờ em rời giường đó.

Trần Túy cười một tiếng: “Được, tan tầm xong anh sẽ ở đài ABA chờ em.”

Chân Điềm: Dạ dạ, buổi trưa gặp.

Trần Túy: Buổi trưa gặp.

Chân Điềm cầm di động, vui vẻ từ ngồi dậy từ trong chăn. Rốt cuộc đã làm hoà được với học trưởng rồi, tuy rằng nói như vậy hơi có lỗi với anh Đặng, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh ấy đã tự mình hy sinh.

Thời điểm cô nhảy nhót xuống lầu, bà Vương Thục Trân khoanh tay trước ngực đánh giá cô, nở một nụ cười dò xét: “Nói xem, hôm nay con lại đi gặp bia tinh nào?”

Chân Điềm: “…”

“Mẹ đừng có bị Chân Hi lừa, cái gì bia tinh, động vật sau khi lập quốc cũng không thể thành tinh!”

Chân Điềm cong khóe miệng, ôm Pudding dưới chân lên, “Một người bạn của con nằm viện, con đi thăm anh ấy.”

Lời này khiến cho phu nhân Vương Thục Trân càng thêm khó hiểu: “Bạn con nằm viện? Con nhảy nhót vui vẻ là vì bạn mình nằm viện à?”

Chân Điềm: “…”

Ặc, hình như, cô thể hiện có hơi vui vẻ quá rồi.

“Trần Túy, sắp đến giờ chuẩn bị rồi đấy.” Trong đài truyền hình ABA, nữ MC Đỗ Ngọc Đình của “60 phút buổi trưa” cầm bản thảo đứng dậy, thuận tiện nhắc nhở Trần Túy một tiếng. Trần Túy gật đầu, cầm bản thảo tin tức đến phòng trang phục.

Mười phút trước khi tin tức buổi trưa phát sóng, Trần Túy ngồi cùng Đỗ Ngọc Đình trong trường quay, đọc lại bản thảo lần cuối: “Lần đầu tiên dẫn 60 phút buổi trưa, có hồi hộp không?” Đỗ Ngọc Đình hỏi Trần Túy.

Trần Túy nói: “Tạm ổn.”

“Vậy cố gắng nhé.”

“Vâng.”

Đếm ngược mười giây, khóe miệng Trần Túy nở một nụ cười chuyên nghiệp khi làm việc, khi đạo diễn đếm tới “Một”, hai người đồng thời nhìn về phía máy quay.

“Chào buổi trưa thưa quý vị khán giả, chào mừng mọi người đón xem bản tin 60 phút buổi trưa hôm nay, tôi là người dẫn chương trình Đỗ Ngọc Đình.”

“Tôi là Trần Túy.”

“Hôm nay có các tin chính như sau…”

Đỗ Ngọc Đình cùng Trần Túy thay phiên nhau nói tóm tắt những tin chính, phối hợp rất nhịp nhàng, nhìn không ra là lần đầu tiên hợp tác.

Điền Sâm hôm nay đặc biệt tới đây quan sát, thấy Trần Túy phát huy rất ổn định, mới yên tâm: “Trần Túy quả không tồi.”

Đạo diễn bên cạnh cười một tiếng, nói: “Cậu ta dẫn chương trình Tin tức sáng sớm bao lâu nay, chẳng lẽ chương trình này lại không được? Tin tức buổi sáng với tin tức buổi trưa cũng không khác nhau lắm.”

Điền Sâm nhướn mày, nói: “Không có vấn đề gì thì tôi đi trước, anh để ý một chút.”

“Yên tâm đi.”

Chương trình tin tức buổi trưa phát sóng tổng cộng chỉ có 60 phút, với Trần Túy mà nói, so với tin tức buổi sáng kéo dài ba tiếng vẫn khá nhẹ nhàng. Tin tức phát xong, Đỗ Ngọc Đình vừa sắp xếp bản thảo, vừa nói với Trần Túy: " Cách dẫn của cậu rất tốt.”

Trần Túy nói: “Chủ yếu là được chị dẫn dắt.”

“Đừng, cậu mới vừa vào đài thì chị còn có thể dẫn dắt, bây giờ thì không thể rồi.”

Lại nói đến chương trình tin tức vừa phát sóng, chủ yếu là Trần Túy phối hợp với tiết tấu của cô, làm cho cô là MC thường trực của 60 phút buổi trưa phải cảm thấy ngại ngùng.

Hai người vừa tán gẫu vừa đi về phía phòng làm việc, nữ MC thực tập thấy bọn họ trở về, cầm di động chạy theo Trần Túy nói: “Tiền bối, anh xem Weibo đi!”

Trần Túy hơi sửng sốt, tuy rằng anh mỗi ngày đều lên TV, nhưng đúng là anh chưa từng dùng Weibo. Có điều anh rất ít khi vào Weibo nên không quan tâm đến những chuyện lộn xộn trên mạng.

Đỗ Ngọc Đình đi cùng anh thì lại vô cùng hứng thú: “Trên Weibo có gì vậy? Cho chị xem xem.”

“Đây đây, có một hoạ sĩ truyện tranh rất nổi tiếng trên Weibo vẽ anh ấy.”

Đỗ Ngọc Đình nhìn vào màn hình điện thoại liền thấy bức tranh Trần Túy vừa dẫn chương trình 60 phút buổi trưa.

Trân Quả _ Ưu Ưu V: Mấy ngày nay ở quê, hôm nay lúc mẹ tôi gọi tôi ra ngoài ăn cơm, khi đó ba tôi đang xem tin tức. Bây giờ MC đài truyền hình ai cũng đẹp trai thế này hết sao?? Trong vòng ba phút, tôi phải biết toàn bộ tin tức về người đàn ông này! [mỉm cười]

“Bình luận đã lên đến mấy ngàn lượt rồi, chị xem!”

Đỗ Ngọc Đình nghe cô bé nói như vậy, liền thuận tay click mở bình luận.

“Chị Ưu Ưu, năm phút rồi [doge] (*)”

(*) Doge là hình con chó shiba.

“Đây là MC của chương trình Tin tức sáng nay đài ABA, Trần Túy. Còn vì sao hôm nay ảnh lại dẫn tin tức buổi trưa thì em không biết~”

“Aaaaa đẹp trai vậy! Hóng info nha!”

“Hahahahaha lúc nãy mình mlem mlem ảnh soái ca trên điện thoại, bị mẹ mình phát hiện, sau đó nói đây không phải là Trần Túy sao hahahaha! Đây là lần đầu tiên mẹ mình nhận ra chồng mình trước cả mình đó!”

“Mới tra thông tin của ảnh trên Baidu, nghe nói là sát thủ các bà nội trợ [doge] lát tôi đi hỏi mẹ xem có biết người con rể này hay không [doge]”

“Từ hôm nay trở đi, anh trai Trần Túy sẽ không chỉ là sát thủ nội trợ thôi đâu [đáng yêu] mị đơn phương tuyên bố mị đổ!”

“Tôi đã cmn đặc biệt đi xem Tin tức sáng nay, đúng là kho báu nha! [hình ảnh]”

Trong phần bình luận có rất nhiều bình luận thả ảnh chụp màn hình, làm phần bình luận như muốn chìm trong biển hình ảnh mênh mông.

“Trần Túy, chị thấy em sắp nổi tiếng rồi đấy.” Đỗ Ngọc Đình nghiêng đầu nhìn Trần Tuý bên cạnh.

Trần Túy lướt di dộng một chút, không để ý lắm: “Họ cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, một lát là quên thôi⁷.”

“Em cũng đừng xem thường khả năng theo đuổi idol của con gái thời nay chứ.” Đỗ Ngọc Đình không dám gật bừa.

Trần Túy khẽ lắc đầu, đi về phía bàn làm việc của mình: “Các cô ấy truy idol giỏi, nhưng em không phải minh tinh.”

Minh tinh có rất nhiều tài nguyên cho họ tìm kiếm, nhưng anh chỉ là dẫn chương trình tin tức. Bây giờ họ đang cảm thấy mới mẻ, hai ngày sau là quên.

Chuyện này tạo nên một cơn sóng nhỏ trên mạng, nhưng Trần Túy không để tâm, anh thay quần áo, cơm trưa cũng không ăn, liền tan làm. Lúc chờ thang máy, anh nhắn tin cho Chân Điềm: “Anh đang xuống, em đến chưa?”

Chân Điềm: Đến rồi, em đi taxi tới, đang đứng ở cửa chính của đài ABA, anh ra là thấy em ngay!

Trần Túy cười một tiếng, anh muốn xuống hầm lấy xe, cô chỉ có đứng ở cửa hầm thì anh mới thấy được cô. Có điều anh không nói gì, chỉ nhắn một chữ “Được”.

Lấy xe xong, Trần Túy lái xe về phía cửa chính, xa xa đã thấy bóng dáng Chân Điềm.

Hôm nay thời tiết hơi lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài váy dài, đang nhìn đông nhìn tây. Trần Túy lái xe đến trước mặt cô.

Chân Điềm nhận ra xe Trần Túy, khi xe đến bèn bước thêm vài bước. Trần Túy hạ cửa sổ xe, ngước mắt nhìn cô cười: “Em chờ lâu không?”

“Không ạ, em vừa đến.”

“Lên xe đi.”

“Vâng.”

Chân Điềm ngồi vào ghế phó lái, để quà thăm bệnh ra ghế sau. Trần Túy ngồi chờ cô thắt dây an toàn, liếc mắt nhìn ghế sau: “Em mua gì cho cậu ta thế?”

“Là một ít trái cây với sữa tươi, em cũng không biết anh ấy có thể ăn gì.” Chân Điềm nói, hỏi Trần Túy, “Học trưởng, anh vẫn chưa ăn cơm trưa à?”

Tin tức buổi trưa chiếu đến 12 giờ rưỡi, bây giờ mới mười hai giờ bốn mươi mấy phút, chắc chắn anh chưa kịp ăn gì.

Trần Túy gật đầu, nói: “Ừ, lát nữa đến bệnh viện thăm Đặng Lệ Dương xong thì đi ăn.”

Lời này vừa vặn đúng ý của Chân Điềm: “Em cũng chưa ăn, vậy lát nữa chúng ta cùng đi ăn nha.”

Trần Túy cười nhìn cô, khởi động xe: “Được thôi.”

Bệnh nhân Đặng Lệ Dương nằm trong khu nội trú của bệnh viện trung tâm, tâm tình vô cùng không tốt. Anh ta không hiểu tại sao anh ta thảm như vậy, đến mức phải nhập viện bó bột, mà hai người thăm bệnh lại vui đến như vậy?

“Anh Đặng, những đồ ăn này tặng anh, hy vọng anh sớm hồi phục.” Chân Điềm đặt đồ ăn lên bàn, quay đầu lại cười nói với Đặng Lệ Dương.

Đặng Lệ Dương thê thảm nói: “Đàn em à, em xem tay anh đều bó bột rồi, anh ăn thế nào đây?”

Chân Điềm nhìn tay anh ta, cảm thấy cũng có lý: “Vậy em gọt trái cây giúp anh?”

Đặng Lệ Dương vừa định nói “Được”, Trần Túy liền ngăn cản Chân Điềm: “Em ngồi đi, anh gọt cho.”

“À, vâng.” Chân Điềm nghe lời dặt trái cây lại chỗ cũ.

Đặng Lệ Dương: “…”

Tình huống gì đây? Gọt trái cây giùm bệnh nhân thì sao? Thế mà cũng không nỡ??

Ánh mắt anh ta sáng như đuốc nhìn Trần Túy, Trần Tuý bình tĩnh cầm lấy dao gọt hoa quả, giúp anh ta gọt quả táo: “Cậu nằm viện thế này, sao Lý Miêu không tới?”

Đặng Lệ Dương hừ hừ hai tiếng: “Buổi sáng cô ấy ở đây, biết buổi chiều cậu đến nên đi làm rồi.”

Chân Điềm nghe anh ta nói, tò mò hỏi: “Anh Đặng, em nghe nói anh đánh nhau với chị Miêu Miêu? Anh là đàn ông mà, sao lại ra tay với phụ nữ?”

Đặng Lệ Dương ngồi trên giường bệnh lập tức xù lông: “Là ai tung tin đồn thế?”

Trần Túy bình thản nói: “Điền Sâm.”

… Cái tên Điền Sâm vẫn có sức uy hϊếp nhất định, Đặng Lệ Dương trong nháy mắt dịu đi không ít: “Sao anh đánh nhau với Miêu Miêu được, rõ ràng là cô ấy đơn phương ẩu đả anh.”

“Hả? Anh Đặng anh bị bạo lực gia đình hả?” Chân Điềm nhìn Đặng Lệ Dương từ trên xuống dưới, thấy anh ta cả người ngoại trừ tay bó thạch cao, những chỗ khác đều chỉ bị trầy da, “Em thấy những chỗ khác anh cũng không bị thương tích gì.”

“Tay chân cô ấy nhỏ nhắn như vậy sao có thể làm anh bị thương được chứ?” Đặng Lệ Dương nói, “Không có đánh anh thật, tự cô ấy suýt té xuống cầu thang. Anh muốn kéo lại, vừa hay, chính anh lại té xuống.”

“Ặc…” Chân Điềm đồng cảm: “Anh nên nghĩ theo hướng thà rằng anh ngã còn hơn chị Miêu Miêu ngã đúng không?”

“…” Như nhau cả.

“Được rồi, ăn táo đi.” Trần Túy đưa quả táo được gọt cẩn thận cho Đặng Lệ Dương, Đặng Lệ Dương dùng cánh tay may mắn còn lành lặn cầm lấy, cắn một miếng.

“Đàn em mua quả táo ngon quá, vừa ngọt vừa giòn.”

Đặng Lệ Dương nhồm nhoàm nói.

“Ha ha ha anh Đặng thích thì tốt rồi.”

Trần Túy nhìn chằm chằm Đặng Lệ Dương, trong mắt hiện lên một tia cười khẩy: “Cậu không sao thì bọn tôi đi trước.”

Nghe Trần Túy nói phải đi, Chân Điềm cũng xách túi lên, vẫy tay với Đặng Lệ Dương: “Tạm biệt anh Đặng, ngày mai bọn em lại đến thăm anh.”

“Được được, vẫn là em biết thương người, không giống người nào kia, là cái đồ sát thủ máu lạnh.”

Trần Túy à một tiếng: “Kẻ máu lạnh trong lời cậu, giúp cậu dẫn chương trình đến cơm trưa cũng chưa ăn, đã tới bệnh viện thăm cậu.”

Khí thế Đặng Lệ Dương yếu đi một chút, nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói: “Đừng tưởng tôi không biết, cậu không ăn là vì muốn đi ăn với đàn em nhé.”

Trần Túy kéo cổ tay Chân Điềm ra khỏi phòng bệnh: “Vậy bọn tôi đi ăn cơm, tạm biệt.”

Đặng Lệ Dương: “…”

Cạnh cửa thang máy, Chân Điềm nhìn tay mình được Trần Tuý nắm kéo đi, cảm thấy nơi đó nóng bỏng. Trần Túy thấy cô cứ cúi đầu nhìn gì đó, bèn nhìn theo cô, phát hiện anh vẫn chưa buông tay cô.

“Ngại quá.” Trần Túy thu tay trở về, Chân Điềm lắc đầu, nhìn anh cười cười.

Thật ra nắm thêm một chút cô cũng không ngại đâu!

“Em muốn đi ăn ở đâu?” Trần Túy hỏi.

Chân Điềm nghĩ đến Trần Túy sáng sớm phải đi làm, giữa trưa còn giúp Đặng Lệ Dương dẫn tin, đến bây giờ đã làm việc rất nhiều tiếng đồng hồ, sẽ không muốn đi quá xa để ăn cơm: “Ăn ở gần bệnh viện đi, chắc chắn anh đói bụng rồi.”

Trần Túy cười cười, nhìn cô: “Anh vẫn ổn, chỉ sợ em đói bụng thôi.”

Chân Điềm nói: “Vâng, em đói rồi, chúng ta ăn ở gần đây nhé.”

“Được.” Ý cười của Trần Túy càng sâu hơn.

Quán ăn ở gần bệnh viện không ít, hai người tìm một quán đồ ăn Trung Quốc không tệ lắm, đi vào ngồi xuống.

“Em nhìn xem muốn ăn gì?”

Trần Túy đưa thực đơn cho Chân Điềm để cô gọi món ăn.

Chân Điềm mới vừa lật được một trang, di động bên cạnh liền vang lên một tiếng. Cô thuận tay cầm lên nhìn, là A Trung nhắn tin tới.

A Trung: Bà chủ, chị mau xem Weibo, MC Trần lên hot search!

A Trung đặc biệt cẩn thận, vì tránh cho Chân Điềm phải thoát ra để vào Weibo, liền chụp màn hình xếp hạng hot search gửi qua.

“Trần Túy dẫn chương trình tin tức ABA” đã lọt vào top 10.