Chương 22

Lòng tốt

Cô là một nữ phụ, anh cũng chẳng phải nam chính.

***

Xe bus dừng lại tại điểm chờ quen thuộc. Sáu giờ rưỡi, chậm mười lăm phút so với mọi hôm. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mặt trời đã lặn hẳn sau những dãy chung cư tổ kiến mọc san sát. Thiên Bình khập khiễng bước xuống xe trong sự giúp đỡ của một thanh niên tốt bụng. Anh chàng này sau đó còn nhiệt tình đến mức muốn đưa cô về tận nhà, nhưng Thiên Bình khéo léo từ chối. Dù sao cũng là một người tốt bụng, cô vẫn không nên hại đời người ta. Kể cũng lạ, từ khi nào cô bỗng trở thành thiếu nữ ngoan hiền thế này?

Nhìn từ trên cầu đi bộ, xe cộ chạy xuôi ngược hối hả nối tiếp nhau biến đường lớn thành một dòng sông mang hai dòng chảy. Thiên Bình băng qua ngã tư đường, rẽ vào khu dân phố quanh năm luôn yên ả. Rõ ràng chỉ là một lối rẽ, lại giống như một bức tường chắn, ngăn cách khu phố nhỏ với những ồn ào bên ngoài kia. Nhà cô và Song Ngư xây sát nhau trong một con hẻm nhỏ, đối diện là một khu vườn công cộng được trang bị cả cầu trượt và xích đu để trở thành sân vui chơi cho thiếu nhi.

Ngày cô còn nhỏ, sân chơi thiếu nhi này thường rất đông đúc. Trẻ con trong tổ dân phố đều đổ tới đây chơi. Cô cũng thường cùng Song Ngư dắt nhau tới chỗ này đùa nghịch cả ngày không biết chán. Chớp mắt mười mấy năm qua rồi, khu vườn càng ngày càng vắng lặng. Những đứa trẻ năm xưa nay đều đã lớn, mà những đứa trẻ smartphone bây giờ đâu mặn mà với mấy trò cũ rích nhàm chán kia?

Song Ngư ngồi một mình trên ghế đá, sau lưng là dậu cây cảnh lâu rồi không được cắt tỉa, cành lá tốt um. Bên cạnh là chiếc ba lô cũ nát bét, trên người vẫn còn mặc áo blouse, rõ ràng là anh vừa trở về từ bệnh viện học viện, nhưng lại không về nhà. Không biết đang suy nghĩ điều gì, Song Ngư cúi đầu rất lâu. Lúc Thiên Bình khập khiễng đi ngang qua anh cũng không hề biết.

Thiên Bình cũng không nói gì, lẳng lặng đẩy chiếc ba lô của anh sang một bên, rồi ngồi xuống ghế đá. Lúc này Song Ngư mới chú ý tới cô, méo mó mỉm cười:

"Em đã về rồi à?" – Rồi dường như cảm thấy câu hỏi này nghe rất không bình thường, anh lúng túng đổi sang chuyện khác. – "Trời tối nhanh nhỉ."

"Sao anh không về nhà?"

Song Ngư nhìn chiếc điện thoại di động trên tay, xoay qua xoay lại hai vòng:

"Chuẩn bị về đây. Chỉ là muốn ở ngoài hóng gió một lát."

"Trời lạnh căm căm thế này, anh thực sự muốn hóng gió à?"

Anh không nói gì. Từ phía của Thiên Bình, chỉ nhìn được một nửa góc mặt của anh chìm trong bóng tối.

"Anh sao vậy?"

Song Ngư tiếp tục xoay điện thoại trên tay, hít vào thở ra mấy lần, lại không biết nói ra sao.

"Thiên Bình, em thấy anh là người thế nào?"

Song Ngư là chàng trai tốt, đôi khi quá tốt, hơn nữa lại tốt với tất cả mọi người. Cô biết, Kayla cũng biết, đây là một vấn đề nan giải.

"Sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?"

"Tự nhiên muốn hỏi mà thôi." - Anh lấy đại một lý do vô cùng miễn cưỡng để lấp liếʍ, đương nhiên là không muốn nói thật. Thiên Bình cũng không dò hỏi, nếu Song Ngư muốn, anh sẽ tự nói.

"Nhưng anh muốn hỏi về khía cạnh nào?"

"Cái nào cũng được. Cứ nói những gì em nghĩ ấy?"

Thiên Bình bật cười lắc đầu:

"Không nói được."

"Tại sao?"

"Quá nhiều."

Lúc nói hai chữ này, Thiên Bình tự thấy bản thân rất nghiêm túc.

Song Ngư ngẩn người một lát, chẳng biết là hiểu hay không hiểu, giơ tay búng vào trán Thiên Bình cười đáp:

"Con nhóc này, xem ra cả ngày đều nghĩ xấu về anh."

Thiên Bình không khỏi thất vọng, đùa bỡn hỏi:

"Sao anh biết là em nghĩ xấu?"

"Thôi đi cô gái, anh còn lạ gì cô?"

Thiên Bình không biết nên khóc hay nên cười, Song Ngư thực sự chẳng biết gì về cô cả. Cô còn đang muốn đùa tiếp, giọng anh đã trở về trạng thái nghiêm túc:

"Nói thật đi. Em thấy anh là người thế nào? Những cái chung chung nhất thôi cũng được..."

"Anh muốn nghe em nói thật không?"

"Muốn."

Thiên Bình mỉm cười.

"Anh nhớ không, hồi đó em sáu tuổi, béo nhất lớp, cũng xấu nhất lớp, ai cũng kỳ thị em. Bên kia từng có một cái cầu trượt, những đứa nhỏ khác thường xuyên rủ nhau tới đó, nhưng không đứa nào cho em chơi chung."

Song Ngư từ từ nhớ lại. Bộ dạng Thiên Bình ngày nhỏ đúng là rất xấu. Bởi vì ba mẹ Thiên Bình luôn nói trẻ con mũm mĩm một chút mới đáng yêu, kết quả nuôi cô ấy thành một đứa bé thừa cân điển hình. Năm ấy Song Ngư tám tuổi, Thiên Bình vào lớp một, chỉ cao bằng một nửa anh, nhưng cân nặng thì gần gấp rưỡi. Nếu như đem ảnh ngày nhỏ của cô ấy so sánh với bây giờ, có lẽ không ai nghĩ là cùng một người.

"Có một lần em tức quá, đẩy một đứa ngã khỏi bậc thang. Cả bọn định xúm vào đánh em... Dĩ nhiên sức chúng nó đều đánh không lại, còn suýt bị em đạp cho một trận. Sau đó thì anh đi học về."

Thực ra chuyện này xảy ra đã lâu lắm, nếu Thiên Bình không nhắc, anh cũng không rõ mình có nhớ được hay không.

"Ừ, hình như anh còn mắng em một trận phải không?"

Thiên Bình che miệng cười.

"Phải rồi. Anh mắng em như cha mắng con luôn."

"Vì thế nên em ghi thù anh đến tận bây giờ à?"

Cô lắc đầu.

"Không. Hôm đó em thắng, nhưng cũng bị đá dập hai cẳng chân. Em đã nghĩ rất nhiều, anh rõ ràng là anh hàng xóm tốt bụng của em cơ mà, tại sao lại giúp những người đó bắt nạt em. Mà sau này thì em nhận ra rồi. Không phải anh hùa người ta bắt nạt em, mà vì anh nghĩ em đang bắt nạt mấy đứa đó. Anh hàng xóm ạ, anh rất tốt bụng. Nhưng mà sự tốt bụng của anh nhiều khi đặt không đúng chỗ."

Song Ngư nghiêm túc quay sang Thiên Bình, nghi ngờ nhìn đôi chân đang bị thương của cô:

"Sao lúc đó không nói?"

"Vừa gặp đã bị mắng rồi. Tức quá không thèm nói."

Ánh mắt anh di chuyển, cuối cùng dừng lại trên màn hình điện thoại di động. Song Ngư chống hai khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm đầy suy tư.

"Anh và Kayla chia tay rồi."

Thiên Bình đứng người, bất ngờ như một ly kem bơ*.

(Cái này lấy từ bài Thật bất ngờ của Trúc Nhân thôi :))

Chia tay rồi?

"Anh không sao chứ?"

"Thực ra cũng chẳng sao cả. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, chỉ là chia tay thôi, không phải trời sập. Anh chỉ không hiểu..." – Song Ngư nói đoạn đưa tay chỉnh lại gọng kính cận trên sống mũi – "Có thể anh không phải là một bạn trai tốt, nhưng dù sao anh cũng cố gắng hết sức rồi. Đây không phải lần đầu tiên, trước đây hay bây giờ cũng thế, rốt cuộc anh không hiểu được những người đó còn muốn thế nào nữa."

Thiên Bình đón lấy chiếc điện thoại anh đưa, nhìn chằm chằm vào mẩu tin nhắn ngắn ngủn chỉ vỏn vẹn có năm chữ: "Chúng ta chia tay đi."

Phía dưới, Song Ngư nhắn tin hỏi: "Vì sao? Anh muốn biết lý do." – Tin nhắn gửi đi từ hai tiếng đồng hồ trước, không nhận được câu trả lời. Messenger chỉ hiện dòng chữ nhỏ: "Seen."

"Sao anh không đi gặp chị ấy?"

"Anh có định đi tìm, nhưng không gặp. Gọi điện có chuông báo, nhưng Kayla không nghe. Có lẽ không muốn nghe."

"Trước đó chị ấy có nói gì với anh không?"

Song Ngư lắc đầu.

"Không gì cả. Nhưng hai tuần nay bọn anh có ít nói chuyện một chút, cũng ít gặp. Anh có môn học thực hành, suốt ngày đều ở bệnh xá. Nếu như cô ấy cảm thấy anh không quan tâm thì nên nói với anh đúng không? Nhưng không, cô ấy lúc nào cũng nói công việc học tập của anh là quan trọng, rồi bây giờ đòi chia tay."

Thiên Bình trả lại điện thoại cho anh, cố gắng ngăn mình kéo lên trên để xem lịch sử nhắn tin giữa hai người, một mặt tìm cách an ủi:

"Có thể là chị ấy đang bận. Có thể gần đây chị ấy gặp phải chuyện gì đó nên suy nghĩ hơi nhiều thôi..."

"Anh nghĩ cũng có thể là như vậy, nhưng có chuyện gì cũng nên nói với anh mới đúng. Cô ấy làm thế này chỉ làm mình mệt mỏi thêm thôi."

"Con gái mà, chưa biết chừng giận vài ngày nữa rồi sẽ hết. Em thấy anh nên về nghỉ ngơi thì hơn, đi học cả ngày rồi. Ngày mai hai người bình tĩnh rồi anh hẹn gặp chị ấy. Chị ấy cũng chỉ ở nhà thôi chứ đâu có đùng một cái chạy mất được?"

Vừa nói dứt, điện thoại của Song Ngư vang lên hai tiếng báo tin nhắn. Anh vội vội vàng vàng mở lên xem, hóa ra chỉ là tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng. Song Ngư bực mình tắt màn hình, dứt khoát nhét vào trong túi quần.

"Em nói cũng đúng. Dù sao cũng phải đợi, ngày mai anh tìm cô ấy nói chuyện." – Anh nói đoạn vươn vai đứng dậy, rất cẩn thận đỡ Thiên Bình đang đau chân đi bộ về nhà. – "Tối thật rồi, đi về thôi. Giờ này nhà em cũng sắp ăn cơm rồi nhỉ?"

"Không, ba em về muộn. Nhà em lúc nào cũng ăn muộn hơn nhà anh một tiếng..."

Bóng tối đã buông hẳn, những quầng sáng tròn từ đen cao áp xen kẽ giữa hình dáng mảnh khảnh của hàng bằng lăng gầy trơ xương mùa rụng lá dần dần lui về phía sau. Hai chiếc bóng một cao một thấp song song tiến vào con hẻm nhỏ. Cảm giác có một chút thấp thỏm xa lạ, lại cũng có một chút nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì điều gì? Thiên Bình không biết. Hoặc thực ra cô luôn biết rất rõ, chẳng qua không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Về điểm này, cô và Song Ngư hình như rất giống nhau. Con người mà, đối diện với chính mình bao giờ cũng là điều gian nan hơn cả.

Mùi thức ăn từ các nhà thi nhau bay ra, đột nhiên Thiên Bình cảm thấy bụng đói cồn cào. Tối nay mẹ cô nấu món gì nhỉ? Có nên gọi món gì ngon ngon về ăn mừng không ta?

----

X's note: Càng ngày các bạn sẽ càng thấy Thiên Bình là một nhân vật xấu tính, nhưng bạn ấy càng xấu tính tớ lại càng thích :3