[12 Chòm Sao] Yêu Em Không Hối Hận


Chương 11: Tha thứ~
"Bọn ngu!" - Trích lời Thiên Bình.

~~~O~~~

Vẫn như bao ngày, Thiên Bình vẫn bình yên ngồi trên bậu cửa sổ. Từng tia nắng ấm áp nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô, đôi mắt Thiên Bình xuất hiện tia dịu dàng. Mở cửa sổ từng cơn gió mơn man luồn vào mái tóc tím được che dấu bởi cái mũ áo kia. Tựa đầu vào cửa kính, một chân chống lên bậu cửa sổ, một chân buông thả xuống dưới đầy lười biếng, đôi môi không tự chủ vẽ lên một đường cong, nhẹ nhưng tuyệt mỹ.

Năm người kia ngẩn người nhìn cô, chính họ cũng bị thu hút chứ không phải nam nhân mới bị. Thiên Bình hiếm khi cười, một nụ cười hiền, không vướng chút bụi trần như vậy. Bạch Dương nhìn cô, bất giác cũng cười theo. Trong sáu người họ, Thiên Bình rất hiếm khi cười, có cười cũng chỉ là nụ cười vô vị. Song Ngư bước tới, chìa ra vỉ kẹo cao su cho Thiên Bình:

- Có chuyện gì vui sao?

Thiên Bình lập tức tắt nụ cười, đón lấy vỉ kẹo của Song Ngư, lắc đầu:

- Không có gì hết.

Đúng lúc ngứa miệng, cô bóc một viên, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Bỗng nhiên chuông điện thoại cô vang lên. Nhìn vào màn hình, Thiên Bình không nhấc máy, quẳng cái điện thoại lên bậu, khuôn mặt thanh thản lúc nãy cứ như không tồn tại trên gương mặt cô. Song Tử đưa mắt nhìn dòng số lạ trên màn hình, sau đó khó hiểu hỏi Thiên Bình:

- Tại sao cậu không nghe máy?

Đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Song Tử đến nửa con mắt, thờ ơ nói:

- Không cần thiết.

Xử Nữ nghe vậy, đoán một là ông Thiên Xứng, hai là tên chồng sắp cưới kia của cô. Chắc bởi là làm chị dâu của Thiên Bình, dù cô thấy ít những lần Thiên Bình đối với ba người họ nhưng cô chắc chắn hiểu quan hệ của họ rắc rối hơn mọi người tưởng rất nhiều.

Chiếc điện thoại của Thiên Bình im được một lúc thì lại rung lên lần nữa. Song Tử ngó qua, thấy số này không giống số trước, Thiên Bình nhìn vào nó rồi lại tiếp tục ngó lơ. Dù biết mình bị lơ nhưng có vẻ đầu bên kia không quan tâm, vẫn tiếp tục gan lỳ gọi đi gọi lại. Chỉ một lát sau là lên tới ba mươi cuộc. Nhíu mày khó chịu nhìn cái số điện thoại lỳ lợm vẫn nhấp nháy trên màn hình kia, Thiên Bình khẽ chửi một tiếng rồi nhấc máy nghe.

- Gì?

- Sao anh gọi mãi mà em không nghe máy? - Đầu dây bên kia nói, một chút khó chịu pha chút yêu thương chất chứa trong giọng nói.

- Không rảnh. - Khác với cái giọng nói kia, giọng Thiên Bình lạnh nhạt thờ ơ, chả có vẻ gì quan tâm cả.

- Haizzz, được rồi, e đang ở đâu?

- Dưới đất.

- Bình Nhi!

- Gì?

- ...

- Tút tút tút...

Thiên Bình lạnh lùng cúp máy, tắt nguồn. Gọi lắm! Bỏ điện thoại vào túi, Thiên Bình lại quay đi, nhìn xuống chỗ hai bang nhỏ trong trường đang xử nhau. Bọn kia thắng chắc rồi. Thiên Bình cũng chả buồn nhìn nữa, nhảy xuống đất, thản nhiên bước ra ngoài. Xuống tầng ba, Thiên Bình đi dọc hành lang tới lớp cuối cùng, tự nhiên đạp cửa. Cái lớp đang ồn ào như vỡ chợ và ông thầy giáo đầu hói đang cầm sách sợ sệt đứng trước bục giảng, nói không ra hơi lập tức quay ra xem đứa nào láo lếu đạp cửa nhưng khi thấy Thiên Bình, chúng nó lập tức im phăng phắc, ánh mắt hơi lo sợ nhìn cô. Thiên Bình đi vào lớp, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng con người vẫn bất động trong lớp.

Tiến về phía bàn mình ở cuối lớp dãy trong cùng, lúc cô ngồi xuống, không biết có cái động lực gì mà bọn kia đột nhiên "rầm rầm"... ngồi ngay ngắn trở lại. Ông thầy vẫn không dám nhúc nhích, nuốt nước bọt nhìn Thiên Bình. Còn Thiên Bình ngồi rung đùi rất tự nhiên, phẩy tay nói:

- Giảng đi.

Ông thầy e dè gật đầu, sau đó quay lên bảng viết bài, trong lòng thầm cám ơn cô. Vậy là tiếng ông thầy giáo cứ vang đều đều.

Tan học, Thiên Bình không về nhà mà lang thang trên đường. Giờ cao điểm, lách qua từng người trên phố, cô vô tình thấy một chiếc áo khoác màu violet. Không chần chừ, cô lập tức đẩy cửa bước vào.

Trên đường đi có một bóng hình màu violet đang rất thoải mái bước đi trên đường. Thiên Bình hiện đang thư giãn nên không để ý nhiều lắm. Bỗng chốc đã tới bảy giờ, điện thoại Thiên Bình chợt rung. Cô nhớ cô đã tắt nguồn luôn rồi mà. Nhún vai một cái nhưng khi nhìn màn hình, đôi mày thanh tú kia nhíu lại. Lại nữa!

- Gì?

- Em ở đâu?

- Hỏi làm gì?

- Về nhà ăn cơm đi Bình Nhi.

- Cấm gọi tôi bằng cái tên đó.

- Bình N...

- Tút tút tút.

Thiên Bình phẫn nộ, giơ tay, không do dự ném thẳng cái điện thoại vào tường khiến nó vỡ nát, vung nắm tay đấm một phát lõm tường. Bỗng có một tiếng nói sau lưng Thiên Bình vang lên đầy trêu ghẹo:

- Cô em, làm gì mà tức giận thế, bình tĩnh cái nào.

Thằng đầu sân bay tay đút túi đủng đỉnh đứng đằng sau, cười khả ố với bọn đàn em, đôi mắt thèm muốn nhìn Thiên Bình. Thấy cô không nói gì, cũng không quay ra nhìn, hắn hơi mất tự nhiên, đưa bàn tay nắm lấy cánh tay Thiên Bình kéo lại.

Cả đời Thiên Bình ghét nhất những ai chạm vào cô. Không phải là cô ích kỷ mà là cô sợ, sợ mất một thứ gì đó mà cô cần tìm bấy lâu nay.

Lườm tên kia một cái sắc bén hơn dao, Thiên Bình vung tay khiến thằng đầu sân bay hơi lảo đảo. Hắn tức giận, trợn mắt chửi:

- Ơ cái con ** này, nói nhẹ không nghe hả?

Thiên Bình lườm hắn nguy hiểm, hỏi một câu đầy mùi sát khí.

- Mày gọi tao là cái gì, nói lại tao nghe.

Hắn nhếch môi cười khẩy, con mắt híp nhìn cô khinh bỉ.

- Con ** đấy, thì sao nào?

BỐP!

Thiên Bình để cho hắn nói hết một câu hoàn chỉnh, tức giận giơ chân, dùng ba phần tư lực xoay một góc một trăm tám mươi độ đá vào mặt hắn. Tên đầu sân bay không đỡ được liền ngã sấp xuống mặt đường, máu tanh nồng nhuộm đỏ cả hàm răng xấu xí của hắn, thậm chí có cả mấy cái răng rơi ra khiến hắn hốt hoảng, nổi cáu. Hắn hét rống lên như một con thú, một tay ôm miệng, một tay run run chỉ về phía Thiên Bình:

- Đánh... đánh... đánh chết nó cho tao!!!

Bọn đàn em rất vâng lời hắn, lập tức tiến về phía cô. Thiên Bình chỉ cười khẩy, đưa mắt nhìn lũ choi choi đó.

Bọn nó chỉ có năm thằng. Thằng đầu tiên tiến tới bị Thiên Bình cho một đạp ngay giữa hai chân. Có vẻ với lực đá của cô, hắn có khi tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi. Bốn thằng còn lại thấy vậy, không lao lên từng thằng nữa mà lên... tập thể luôn. Thiên Bình tuyệt đối không dùng tay, chỉ dùng chân trong những trường hợp như vậy. Vì vậy nên Thiên Bình toàn nhắm trúng những chỗ hiểm nhất của đàn ông mà đánh. Do bận xử ba đứa kia nên cô không để ý tới thằng còn lại. Lợi dụng lúc Thiên Bình khônh chú ý, hắn từ đằng sau, giơ nắm đấm giáng xuống mặt trái của cô. Thiên Bình loạng choạng, đôi mắt mở to đầy bất ngờ, dựa vào cột đèn, thở dốc. Chúng mày... đã phạm phải điều tối kỵ nhất đối với tao. Đôi mắt cô hằn đỏ, ánh mắt sắc lạnh chiếu lên tên ngu xuẩn kia. Cô đứng thẳng dậy, đưa tay phải quẹt vết máu trên khóe môi, bỏ tay kia ra khỏi túi áo khoác, bước từng bước ngập sát khí về phía hắn. Cô cười lạnh, nắm tay lại, bốn cái đinh tán nhọn hoắt ở hai cái bao tay ngay vị trí khớp lóe lên một đường sắc bén dưới ánh đèn đường. Tên đó bị Thiên Bình nhìn, sợ hãi hét lên làm liều:

- Con nhỏ hỗn láo này!

Giơ nắm đấm về phía cô. Thiên Bình né được dễ dàng, sau đó nhanh chóng đưa tay, đấm ba phần tư lực nhưng cũng đủ để lại bốn vết sẹo khó xóa nhòa trên khuôn mặt hắn. Trong khi hắn quằn quại nằm ôm mặt trên đất, cô tiến tới, không khách khí đá thẳng vào hạ bộ của hắn làm hắn điếng người. Dẫm chân lên bàn tay bẩn thỉu lúc nãy đánh cô mà di đi di lại như giẻ lau. Bàn tay hắn đỏ dần rồi túa máu, nhưng Thiên Bình cũng chả quan tâm dù nghe tiếng chửi bới, tiếng kêu đau đớn, thậm chí là đến cả tiếng xin xỏ cô cũng không thèm để tâm. Đến khi hắn ta không còn cảm thấy được tay mình nữa thì lúc đó Thiên Bình mới nhấc chân ra. Nhìn xung quanh thấy mấy thằng ngu xi kia chạy hết, còn lại mấy người hiếu kỳ muốn xem đánh nhau trên phố, bị cô lườm một cái đã tản ra cho yên phận. Thiên Bình cụp mắt, thả lỏng, đôi chân nhỏ bé đi trên đường, bóng dáng đơn độc hòa vào dòng người xa lạ.

~~~O~~~

Bước được vài bước trên đường, điện thoại Thiên Bình chợt rung. Đôi mắt tím lướt lên màn hình. Nhưng đôi mày không nhíu lại mà rất bình thường, cô áp điện thoại thứ hai lên tai (để tránh khi ném điện thoại, có người khác gọi còn biết đường mà nghe), thản nhiên nói:

- Ừ?

Đầu bên kia, giọng Xử Nữ như áp đảo mọi thứ.

- Cậu có về nhà không thì bảo.

Thiên Bình đã chai với những lời này của Xử Nữ rồi nên không còn ngạc nhiên gì nữa mà thản nhiên nói:

- Cậu lấy quyền gì bắt ép tớ? Tớ không về, đừng mong là có thể lấy chức chị dâu ra ép tớ.

Nói xong cô còn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó nhưng thôi kệ.

Xử Nữ nhếch môi, đểu giả trả lời:

- Vậy tớ lấy chức chị cả của nhóm ra để yêu cầu cậu về nhà.

Lần này thì Tiểu Cân nhà mình im bặt, đó hình như là cái cảm giác thiêu thiếu lúc nãy thì phải. Sau đó cô thở dài ảo não nói:

- Được rồi, về thì về.

Trước khi để Thiên Bình cúp máy, Xử Nữ còn gào lên trong điện thoại một câu:

- Tớ sẽ gọi cho tên thối kia để xem cậu đã về chưa đấy.

Haizzz, giờ thì phải về thật. Bỏ điện thoại vào trong túi, Thiên Bình rẽ trái, đi về khu phố đầy biệt thự, dù sao cũq sắp mưa rồi.

Đứng trước cửa nhà hồi lâu, Thiên Bình điều chỉnh lại vẻ mặt vô cảm lạnh lùng, bước vào cái nơi cô không thể gọi là nhà.

Vừa bước vào nhà, Thiên Bình đã nghe tiếng ông Thiên Xứng vang lên đầy yêu thương:

- Vào ăn cơm mẹ nấu đi con.

Thiên Bình nghe từ "mẹ" mà không khỏi khinh bỉ, khinh khỉnh nói:

- Mẹ sao? Tôi không biết là tôi có người mẹ như vậy đấy.

Thiên Xứng đau khổ nhìn con gái, bà Thiên Hạt buồn rầu nhìn cô, nước mắt rơm rớm nói:

- Con đừng như vậy, là mẹ sai, là mẹ không đúng, con đừng giận ba con nữa, con nên giận mẹ. Hay là mẹ ra khỏi đây, để con với ba con ở với nhau nhé.

Nói rồi bà Thiên Hạt vội vội vàng vàng đứng dậy nhưng Thiên Bình nhanh chóng nói:

- Cái nhà này dính mùi của bà rồi thì tôi cũng chả sống nổi nếu bà cút ra khỏi đây. Nếu bà ra khỏi đây, tôi có khi còn phá nó hoặc bỏ hoang nó hơn là sống đấy.

Thiên Hạt sững người, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Thiên Yết tức giận nhìn Thiên Bình. Anh không ngờ được đứa em gái mình yêu thương bấy lâu nay lại xúc phạm mẹ mình như thế. Tiến về phía cô, anh giơ tay nhưng không hiểu sao bàn tay anh không di chuyển được, cứ dừng lại giữa không trung như bị ai ngăn cản. Thiên Bình cũng biết Thiên Yết định làm gì, không những không sợ mà cô còn cười khẩy nói:

- Định đánh tôi sao? Đây, cái mặt tôi đây này, giỏi đánh đi. Hừ, cái đứa con rơi của ông ta không có quyền trong nhà này đâu. Dù cho ông ta có cho anh cái chức Tổng Giám đốc đi chăng nữa thì đối với tôi, anh không là gì cả, đừng mơ tưởng nữa đi.

Lách người qua Thiên Yết đang bất lực và sững người vì từ "đứa con rơi" của cô, Thiên Bình nhanh chóng nhìn Thiên Xứng, lắc đầu.

- Ông, nếu ngày xưa không vác thêm cục nợ là con đàn bà này thì giờ tôi đã không coi ông là thằng đàn ông khốn nạn trong cuộc đời của mẹ tôi. Bảo yêu mẹ tôi mà đi dính vào hai con người kia, tôi không hiểu rốt cuộc ông muốn bao nhiêu đàn bà trong đời mới thỏa đáng đây? Nếu muốn có rất nhiều thì đem về đây nuôi đi nhé, tôi còn nhiều lời lẽ để khinh bỉ và nhục mạ mấy ả đàn bà lẳиɠ ɭơ lắm đấy.

Thiên Xứng nghe cô nói xúc phạm Thiên Hạt, ông không kìm được mà đi về phía cô, tàn nhẫn giơ tay.

Bốp!

Cái tiếng đánh vui tai ấy như thức tỉnh được tâm trí của ông, Thiên Yết, Thiên Hạt như đứng hình nhìn năm ngón tay Thiên Xứng đã in hằn đỏ lên má Thiên Bình, ông đã sốc đến nhường nào, giang tay định kéo cô ôm vào lòng...

Thiên Bình ngạc nhiên mở bừng mắt, sau đó cô cười khẩy, gạt tay ông ta ra, căm hặn nhìn ông ta, gằn từng tiếng phẫn nộ qua kẽ răng:

- Ông đánh tôi? Ông dám đánh tôi? Vì con đàn bà chết tiệt kia à? Hay là thương tiếc cho tôi? À, hay là vì thằng con rơi của ông? Lúc có mẹ tôi, bà đã yêu ông như thế nào ông biết chứ? Ông còn yêu thương tôi, thậm chí đến đánh nhẹ, chửi mắng một tiếng cũng không dám. Giờ sao? Không có mẹ tôi, ông lộng hành phải không? Con đàn bà đó đáng để tôi gọi là mẹ sao? Xin lỗi đi, tôi khinh, tôi KHINH mấy ả lẳиɠ ɭơ đó!

Sau đó Thiên Bình quay đi, đôi mắt cụp xuống, nhỏ giọng nói:

- Đừng để tôi nhìn thấy ông trong thời gian sắp tới.

Bước ra ngoài, Thiên Bình đứng như trời trồng trước cổng. Ơ, mưa rồi sao? Thiên Bình ghét mưa, rất ghét nhưng không hiểu vì sao bây giờ cô lại yêu nó đến lạ. Có phải vì nó thương xót cho cô? Nếu vậy thì cô không cần.

Lang thang trên phố, cái bóng nhỏ bé màu violet bước lững thững trên đường đi. Người người đều trú vào mấy cái mái hiên nào đó, những người đi xe cũng nhanh chóng mặc áo mưa, hối hả về nhà. Đến cả xe ô tô cũng nhẫn tâm đi qua vũng nước tạt ướt hết người cô. Dù cho người bên trong mái hiên có kêu gọi cô như thế nào cô cũng không để ý. Nhưng hơn hết là... cô vẫn không dám khóc, dù chỉ là một giọt nước mắt, cô cũng không cho nó có cơ hội được rơi ra.

Một đôi dép loẹt xoẹt xuất hiện trước mặt cô khi cô đang đứng lặng người.

- Ơ, sao lại ướt thế này?

Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Thiên Bình chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt bình lặng như hồ thu nhìn đăm đăm vào Ma Kết, trả lời:

- Kệ tôi.

Câu trả lời bướng bỉnh của cô làm Ma Kết không khỏi nhíu mày. Cô bé này đôi lúc làm anh hơi bị khó chịu đấy. Thở hắt ra một cái, anh nói, bàn tay to ấm nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt kia:

- Đi, tôi đưa em về.

Thiên Bình giật phắt tay ra khỏi tay Ma Kết, gắt lên:

- Không! - Sau đó cô nhỏ giọng. - Đó không phải nhà của tôi.

Bất lực, Ma Kết thở dài, cúi người vòng tay trái qua chân Thiên Bình, bế cô lên, tay phải cầm cái ô trong suốt nghiêng về phía cô.

- Vậy thì về nhà tôi ở tạm.

Thiên Bình không nói gì, bất giác vòng hai tay qua cổ Ma Kết ôm thật chặt để cảm nhận... một thứ gì đó.

~~~0~~~

Ma Kết bế Thiên Bình về nhà mình, đóng cửa cẩn thận, anh thả cô xuống, lấy một cái khăn bông đưa cho cô, nói:

- Gội đầu tắm rửa đi, không ốm đấy!

Thiên Bình chậm rãi cầm lấy khăn, đôi mắt không rung động dù chỉ là một chút. Lát sau cô cúi xuống nhìn cái khăn, tim cô đập mạnh, bước chân run run bước về phía phòng tắm. Đóng cửa lại, cô run rẩy nhìn mình trong gương. Đã lâu lắm rồi cô không được thấy khuôn mặt của chính mình, nó vẫn như vậy sao? Thiên Bình quay đi, đôi mắt không dám nhìn lên tấm gương kia nữa. Đôi bàn tay từ từ đưa lên, nắm lấy vạt mũ, sợ hãi bỏ xuống. Mái tóc màu violet của cô ngay lập tức rơi xuống lòng bàn tay. Một chút màu đỏ nhấp nháy khiến Thiên Bình thót tim. Cô tự chấn tĩnh mình lại nhưng sau đó lại mở mắt ra. Máu dính ướt đẫm bàn tay trắng trẻo của cô, nhỏ tong tỏng xuống sàn trắng bóng, tâm trí lại nhìn thấy mẹ cô nằm bất động trên đường, đôi mắt mở to nhìn cô. Đôi tay Thiên Bình run rẩy, cô chớp mắt rất nhiều lần nhưng nó vẫn không thay đổi. Quá hoảng loạn, Thiên Bình sợ hãi ôm chặt lấy đầu, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, bờ môi không tự chủ cũng run run cắn chặt vào nhau đến bật máu, trái tim nhiều vết thương của cô đập loạn xạ không ngừng. Cái cảnh vật kia vẫn hiện ra trước mắt không thay đổi. Nhắm thật chặt mắt lại, không tự chủ cô hét lên:

- Ááááááá!!!!

Nghe tiếng hét của Thiên Bình, Ma Kết hoảng hốt mở cửa bước vào. Nhìn thân ảnh đang run cầm cập sắp đứng không vững kia, anh sốt sắng ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng vỗ về:

- Được rồi, không sao, có tôi ở đây rồi.

Thiên Bình cảm nhận được mùi hương ấm áp đó, không do dự quay ra ôm chặt lấy Ma Kết không buông. Cô... không rơi một giọt nước mắt nào cả! Thiên Bình lập cập nói, đôi tay vẫn giữ chặt lấy áo Ma Kết như sợ anh đi mất:

- Đừng đi đâu hết, tôi sợ lắm!

Ma Kết ôm cô bước sâu vào nhà tắm, với tay lấy cái khăn rơi trên sàn, ân cần bảo:

- Ừ, tôi không đi đâu cả, ngoan, ngồi xuống, tôi gội đầu cho, không ốm đấy.

Ngoan ngoãn nghe anh nói, Thiên Bình ngồi yên trong lòng Ma Kết. Đôi bàn tay kia vẫn run nhưng lực bám thì thôi rồi, muốn rách áo.

Xong xuôi, Ma Kết đành tạm lấy áo phông của mình cho cô mặc. Không phải như những cô gái kia, mặc không thể che nổi cái phần dưới mà Thiên Bình mặc vào không khác gì mặc... váy. Bởi vì chiều cao khiêm tốn mà Ma Kết nhà mình đây lại quá cao, cho nên cái áo chả tạo vẻ khiêu gợi nào cả. Đặt cô ngồi lên đùi bởi vì lý do chính đáng: chả thèm buông nên Ma Kết đành cầm khăn, nhẹ nhàng lau mái tóc của Thiên Bình. Ma Kết bỗng nhiên trở nên hâm hâm, đang lau thẳng thì đột nhiên xoa xù nó lên thành vòng tròn khiến mái tóc của Thiên Bình xù rối như bông. Dù cho khuôn mặt nó có rúc vào người Ma Kết hay không nhưng Thiên Bình biết mái tóc cô đang bị hủy hoại. Cô cáu kỉnh lên tiếng:

- Gỡ nó ra!

Ma Kết phì cười, nhẹ nhàng lấy cây lược gỡ tóc cho cô. Để cây lược lên bàn, vắt cái khăn lên thành ghế sô pha, sau đó anh mới vòng tay qua eo Thiên Bình, nhìn cô nàng đang rúc trong lòng mình, dịu giọng hỏi:

- Được rồi, kể tôi nghe, có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Thiên Bình im lặng. Cô đang suy nghĩ. Nếu cô nói ra, có khi nào anh sẽ nói cô ngu ngốc không? Bởi vì cái thứ đó nó cũng không đáng để kể cho người ta nghe. Dù nó không quan trọng với người ta nhưng chí ít nó cũng quan trọng với cô. Nhưng sao đối với người con trai này, cô lại nửa muốn kể, nửa muốn giấu nó đi để không ai biết đến sự tồn tại của nó. Sao cô thấy ở anh ấy có gì đó mà cô đang thiếu vậy?

Thấy cô im lặng mãi không nói, Ma Kết nghĩ là cô không muốn cho anh biết cuộc sống đời tư của mình nên anh đành bảo:

- Được thôi, nếu em không muốn nói thì tôi không ép.

Thiên Bình nghe tiếng Ma Kết trong l*иg ngực anh, nó trầm khàn và ấm áp. Có lẽ cô sẽ chọn...

- Tôi... là con của ông ta và... người khác. Người khác đó là mẹ của tôi. Mẹ tôi quen biết ông ta từ lúc họ đang học đại học. Ông ta yêu mẹ tôi say đắm, có thể nói như dồn hết các cái thứ lãng mạn trên thế giới về để thực hiện cho mình mẹ tôi xem. Rồi vài năm sau, họ kết hôn. Nhưng giữ mãi một tình cảm là khó có thể nên ông ta nɠɵạı ŧìиɧ. Người đàn bà đó hiền từ, phúc hậu, yêu ông ta hệt như mẹ tôi yêu, thậm chí có khi còn hơn. Trong một lần lỡ dại, ông ta đã lên giường với bà ta và làm cho bà ta có bầu dù bà ta biết là ông ta đã kết hôn. Một năm sau, bà ta sinh ra đứa con trai cho ông ta, sáu năm sau nữa, mẹ tôi sinh ra tôi. Lúc đó, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên như bao đứa khác. Và lúc đó, tôi không hề biết đến sự tồn tại của đứa con trai kia.

Ma Kết nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, tựa cằm vào đầu cô, im lặng nghe cô kể tiếp.

- Đó có khi mới chỉ là mở đầu bởi vì thảm họa với tôi xảy ra khi tôi tròn mười tuổi. Hôm đó mẹ tôi bị xe tông mất ngay tại chỗ. Tôi khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi gần như mù cả mắt. Nhưng ông ta thì sao chứ? Thậm chí cả một giọt cũng không thèm rơi xuống đất. Tôi thấy điều đó và tôi... hận điều đó. Sau khi hết ngày đưa mẹ tôi đi, ông ta đưa bà ta về nhà, ở giữa họ là một đứa con trai... mười sáu tuổi. Ánh mắt tím, mái tóc tím than, hai màu đó cùng tông màu với mắt và tóc tôi. Đôi mắt anh ta vui vẻ yêu thương nhìn vào đôi mắt đã vô cảm lạnh lùng từ bao giờ của tôi. Tôi ghét điều đó, tôi ghét tất cả. Yêu gì chứ, ông ta chưa từng yêu mẹ tôi.

Ma Kết nghe cô kể, tâm trí bỗng dưng phát giác ra một điều gì đó, hỏi:

- Vậy "bà ta" mà em nói có phải là...

Thiên Bình nhắm mắt gật đầu, phủ nhận:

- Đúng vậy, chính là bà ta - Thiên Hạt và đứa con trai kia là Thiên Yết. Tôi và anh ta là anh em cùng cha khác mẹ.

Ma Kết bất ngờ. Hóa ra mối quan hệ của bọn họ lại phức tạp đến như vậy. Đôi mắt Ma Kết để ý một cái gì đó long lanh, khẽ cười, rồi đưa tay, áp mặt cô vào l*иg ngực mình, tay còn lại ôm eo cô, nói:

- Muốn khóc thì khóc đi!

Đúng thật là đôi mắt tím của Thiên Bình đã phủ một làn sương trong mong manh. Chỉ cần câu nói kia thôi đã làm Thiên Bình rúc đầu vào ngực anh, nước mắt tuôn dài thấm ướt chiếc áo sơ mi đen. Giờ thì cô biết cái cảm giác mà cô đánh mất lâu này rồi. Đó là cái cảm giác được yêu thương và bảo vệ từ chính người mình mong muốn. Người cô mong muốn là Ma Kết, dù cho Thiên Xứng hay Thiên Yết có cho cô yêu thương và bảo vệ đi chăng nữa thì cô cũng sẽ vứt nó vào sọt rác hết, cô sẽ giơ tay và đón nhận những thứ đó của Ma Kết không chút do dự hay ngần ngại nào cả. Nhưng... còn một vấn đề nữa...

Khóc đã đời xong thì cái áo của Ma Kết có thể đi vắt nước được rồi. Thiên Bình giơ tay, lau nguệch ngoạc nước mắt trên mặt làm Ma Kết tưởng tượng đến con mèo nhỏ ở trong lòng mình liền cười mỉm, kéo tay cô xuống lau hộ cô, không nhịn được mà châm chọc:

- Sưng mắt rồi, hết đẹp rồi.

Thiên Bình chu môi, giận giữ đánh Ma Kết một cái khiến anh bật cười. Đôi mắt anh di chuyển xuống bờ môi kia. Bờ môi hồng ấy không biết nó mềm như thế nào nhỉ? Nhưng cái vết thương kia thật xấu xí a. Ma Kết nhíu mày, đưa tay chạm vào vết thương đó làm Thiên Bình giật mình đau xót. Trời ạ, có cần mạnh tay thế không?

Nhìn chăm chăm vào vết thương đó rồi nhìn đôi mắt tím trong veo kia, Ma Kết không nhịn được mà cúi xuống, ép môi mình lên khóe môi Thiên Bình khiến cô đứng hình. Sau đó anh mở miệng, đưa lưỡi mình liếʍ lên vết thương được anh cho là hủy hoại nhan sắc của Bình Nhi kia nhưng rồi không kìm được lan sang bờ môi nào đó. Mềm mại ngọt ngọt, cảm giác đó khiến Ma Kết không muốn dừng lại, tách hai thứ cản trở kia ra, luồn sâu lưỡi mình vào miệng cô. Mùi hương kẹo cao su vị đào lan tỏa nơi đầu lưỡi khiến anh cảm thấy như bị mê hoặc. Đưa lưỡi tìm kiếm cái lưỡi nhỏ hồng kia, anh cuốn lấy nó như không muốn rời.

Thiên Bình như bị cuốn vào những thứ ấy, cả người mềm nhũn ra không thể chống cự, chấp nhận số phận bị hôn cho mê muội không biết trời ở đâu, đất ở đâu nữa.

Cảm nhận được hơi thở của người con gái kia có chút hấp hối, Ma Kết nuối tiếc buông bờ môi kia ra, nhìn cô, cười ranh mãnh:

- Lần đầu tiên?

Thiên Bình xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, áp mặt vào ngực anh, đưa tay nhéo một cái rõ đau, sau đó chửi:

- Tên khốn!

Vầng, bạn Ma Kết đã bị sốc một trăm phần trăm. Đường đường là Nam Vương nổi tiếng toàn thế giới, thế mà chỉ trong một tối đã bị một cô bé phá hoại hình tượng trong hai từ. Ôi đời, thật không biết ra sao nữa!

- Này, sa...

Ma Kết nhăn nhó lên tiếng, sau đó chỉ cảm thấy được hơi thở đều đều của ai đó phả vào ngực mình nong nóng. Đã... ngủ mất rồi? Anh bó tay với cô nàng rồi. Bế cô lên đưa vào phòng ngủ dành cho khách, gỡ tay cô ra nhưng bàn tay trái vẫn nắm chặt lấy áo anh không buông. Ma Kết nhẹ nhàng gỡ tay cô ra nhưng rất khó khăn để mở được một ngón của cô. Hix, con gái gì mà khỏe thế. Vậy là phải... Ma Kết cởϊ áσ, sau đó về phòng lấy áo thun mặc vào rồi qua phòng cô, lấy chiếc áo sơ mi đã bị cô vò cho nhăn nhúm bỏ vào máy giặt.

- Đừng... đi...

Giọng Thiên Bình đau khổ, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống ướt chiếc gối trắng mềm. Ma Kết trùng mắt xuống, đến bên giường ngồi xuống, bàn tay bất giác vuốt nhẹ gương mặt cô, không kìm được anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

- Chúc ngủ ngon... Bình Nhi.

~! End chap 11 !~

Thêm Bình Luận