Chương 7
Tử Đạt nắm vai MA KẾT, nhìn vào mắt “nàng”, từ từ ghé sát vào gương mặt của "nàng". Đang tới khúc cao trào thì: “Bụp” “Á”
Bạn KẾT đã nhịn quá giới hạn liền tức khí tung cước đạp thẳng vào bụng Đạt ca, Tử Đạt bay xa cỡ chục mét thì đập đầu vào cái gì đấy mềm mềm, ngẩng mặt lên thì thấy bạn YẾT đang nhìn mình “đắm đuối” (đứng đó từ bao giờ vậy?). THIÊN YẾT mặt đầy sát khí, ngó Tử Đạt không tới 2s thì: “Bụp” “Phụt”. YẾT đại ca dùng 10 thành công lực đạp cho bạn Đạt một cú hộc máu. Tiếp theo là xách hai cây đao rượt Đạt Đạt khí thế. Vì y phục nữ quá phiền nên YẾT YẾT xé đôi cái váy ra cho…dễ chạy. Trong khi đó, 10 bạn sao còn lại đang ngồi vừa xem xi-nê vừa ăn popcorn (NGƯU làm đấy). Lúc MA KẾT đạp Tử Đạt, SONG TỬ nhận xét:
- Haizzz…, tên Đạt này nhanh tí nữa là có tuồng hay coi rồi (muốn bị KẾT đập hả?)
- Cú đạp của KẾT chưa dốc hết lực thì phải, tên đó chưa hộc máu – BẠCH DƯƠNG
- Woa, YẾT có khác, không hề nhân nhượng – NHÂN MÃ
- Ấy, THIÊN YẾT thật là, cái váy đẹp thế mà nỡ - THIÊN BÌNH nhìn THIÊN YẾT xé đôi cái váy nói.
- Mà sao tên Tử Đạt này ngu thế nhỉ, chạy hướng đó là về chỗ MA KẾT còn đâu – SƯ TỬ
- Ôi, KẾT YẾT bảo đảm sẽ băm nát hắn ra mất (nghĩa đen nhé), vậy là không có vật thí nghiệm rồi – BẢO BÌNH làm ra vẻ tiếc rẻ nói.
- BẢO tỉ đừng buồn, sau này còn nhiều cơ hội mà – SONG NGƯ (What? Ai dạy hư bé NGƯ của tui)
Tử Đạt trong lúc hoảng sợ đã chạy “lầm” về chỗ MA KẾT (có lầm thật không) và đón chào bạn là MA KẾT với hai thanh kiếm màu bạc sáng lấp lánh. Trước sau đều là chỗ chết, trong tình huống “thập tử nhất sinh” đột nhiên có người lớn tiếng:
- Sao mà ồn ào thế?
- Sao nghe giống Tử Y nhỉ? – CỰ GIẢI
- Em đây, các anh chị nhìn gì đấy – Tử Y đang ngủ nhưng nghe tiếng ồn liền chạy ra coi, tới nơi thì thấy một đám người đang ăn cái gì đó, ngồi nhìn chăm chăm ra cửa. Chợt có tiếng người la lên:
- Y nhi, cứu huynh với.
- Á THIÊN YẾT ca ca, MA KẾTca sao hai huynh lại cầm đao hành hung đại ca của muội vậy?
- Y nhi, muội vừa gọi hai người đó là gì?
- Thì là ca ca – Tử Y nhìn đại ca tự hỏi: “Kì lạ, sao đại ca lại hỏi mình như vậy chứ?”
- Nhưng đó không phải hai “cô nương” sao?
“A”, bóng đèn trong đầu Tử Y bỗng rực sáng đúng chất “đẹp rạng ngời mà không chói lóa”.
- Đại ca, muội xin lỗi, muội quên nói với huynh, thực ra hai vị ca ca đây là nam, nhưng do lúc đầu, muội nhầm hai huynh ấy là nữ nên đã lấy nhầm đồ nữ, lúc phát hiện ra thì Thiết tỉ tỉ đã ngủ mất rồi nên hai huynh ấy đành mặc tạm. Ca ca, huynh đừng trách họ, là do tiểu muội nhầm lẫn trước.
Tử Y ngước đôi mắt “cún con” nhìn đại ca của mình, nói hết sức nhỏ nhẹ và chậm rãi. Tử Đạt mất 5 phút để tiêu hóa những thông tin vừa rồi, mất thêm 5 phút nữa để ngắm THIÊN YẾT và MA KẾT thật kĩ. Sau 10 phút suy tư, anh nói:
- Đúng là không tìm ra chỗ nào giống nam nhân.
- Ngươi chán sống rồi hả, muốn bị băm nát ra đúng không? – hai người đồng thanh.
- Khô…không, tại hạ thật xin lỗi, xin nhị vị “cô nương”, à không là nhị vị “huynh đài” thứ lỗi. Á…
Hình như đọc truyện này ở đâu rồi thì phải 🤔??