Chương 20
Lần này XỬ NỮ đại thắng, danh tiếng của “Tứ đại tài nữ” đã bị ảnh hưởng không ít. Ba người kia tức giận, chợt vị cô nương mặc áo màu thiên thanh nhìn thấy gì đó, ngơ ngẩn một lúc rồi chạy xuống biển người đông nghẹt.
11 người thấy XỬ NỮ chiến thắng, tuy biết trước nhưng ai cũng thấy vui. BẠCH DƯƠNG đang muốn thừa cơ nắm tay BẢO BẢO thì:
- Vị ca ca tóc bạc này, huynh tên gì?
Giọng nói thanh thót mang chút e lệ, BẠCH DƯƠNG nghe thấy chợt giật mình thầm nghĩ: “Không lẽ mình đi theo vết xe đổ của MA KẾT sao?”
Chính xác là vậy.
Vị cô nương áo thiên thanh khép nép đứng trước mặt DƯƠNG DƯƠNG, khuôn mặt hơi cúi nhưng vẫn lộ rõ nét thùy mị câu hồn. Gò má hơi ửng đỏ, khóe miệng cười mỉm, nhìn sao cũng là một mỹ nhân. BẠCH DƯƠNG từ tốn trả lời:
- Tại hạ là BẠCH DƯƠNG, không biết cô nương có gì chỉ giáo
- Không…không dám, tiểu nữ là Ngọc Diệp, là một trong tứ đại tài nữ, xin được làm quen với công tử
“Mẹ ơi, sao lại linh thế chứ” – BẠCH DƯƠNG trong lòng ai oán, liếc sang thấy BẢO BÌNH mặt như không có gì thì tim chợt đau nhói. Bỗng, THIÊN BÌNH nói:
- Cô là một trong “Tứ đại yêu nữ” đó, vậy cô là gì đây? Cầm thánh hay thi tiên?
Ngọc Diệp nhận ra THIÊN BÌNH là người có giọng hát đã đánh bại Lâm Nguyệt, nhỏ nhẹ trả lời:
- Là “TỨ.ĐẠI.TÀI.NỮ” tiểu nữ không phải cầm thánh cũng không phải thi tiên, tiểu nữ chẳng qua biết chút kỳ nghệ, danh tài nữ là do người đời nói quá.
Lời nói có vẻ khiêm tốn, nhưng từ vẻ mặt và cách nói thì có thể thấy, người này đang “lấy lùi làm tiến”, một ví dụ điển hình cho câu “một lời khiêm tốn bằng ba lời tự kiêu”. BẠCH DƯƠNG nghe ra cô ta đang tự khen bản thân thì chán ghét nói:
- Tôi không có hứng, cô làm ơn đi đi
“Không có hứng? Mình là một trong “tứ đại tài nữ”, dung mạo cũng thuộc dạng mỹ nhân, sao người này có thễ nói một câu không có hứng được?”
- BẠCH DƯƠNG công tử, tiểu nữ quả thật là có ý tốt, mong công tử đừng chê
- Sao cô… - BẠCH DƯƠNG đang định mắng “Sao cô mặt dày quá vậy?” thì nghe một giọng nói:
- Cô nói cô biết chút kỳ nghệ, có muốn thi với ta không? – người lên tiếng chính là BẢO BÌNH
BẢO từ lúc cô gái này xáp lại gần BẠCH DƯƠNG lòng đã thấy khó chịu, cô ta càng nói không hiểu sao mình càng tức giận. Dù bề ngoài cố tỏ ra là bình tĩnh nhưng nãy giờ BẢO giận đến mức muốn đuổi thẳng cô ta như XỬ NỮ. Giờ nghe cô ta mặt dày đuổi không chịu đi thì nổi nóng, ra lời thách đấu.
Ngọc Diệp cẩn thận quan sát nữ nhân trước mặt, tóc màu vàng nâu như màu đất bùn, hai mắt đen, dung nhan cũng có thể coi là thanh tú, người này có lẽ là thích DƯƠNG ca ca nên mới lên tiếng tranh giành. Được, kỳ nghệ của Ngọc Diệp này, cả kinh thành cũng không có mấy người hơn được, ta không tin cô lại may mắn nằm trong mấy người đó.
- Cô nương này muốn thách đấu sao, cũng được, ta sẽ bỏ chút công sức để chơi với cô
Các bạn sao nghe vậy thì nổi nóng, BẠCH DƯƠNG sấn tới chuẩn bị cho cô ta ăn tát thì BẢO BÌNH ngăn lại:
- Đa tạ, tôi là BẢO BÌNH, mong Ngọc Diệp cô nương chỉ giáo.
Hai người kéo nhau vào đình thi tài. Đám nam tử thấy lại có người thách đấu với một trong tứ đại tài nữ thì tò mò, không biết lần này danh hiệu còn giữ được hay không. BẢO BÌNH nhìn bàn cờ, lại nhìn tiếp hộp cờ màu trắng của mình. Haizzz…thầm thở dài một tiếng, đã bao lâu cô không chơi cờ rồi nga. Lúc nãy giận quá nên mới làm liều, bây giờ lại bắt đầu hối hận rồi.
- BẢO BÌNH cô nương, cô là khách ta nhường cô đi trước
- Đa tạ
BẢO BÌNH đặt quân cờ lên góc trái, lòng thập phần lo lắng. Ngọc Diệp cười nhẹ, đặt quân vào cạnh quân của BẢO BÌNH. Hai người cứ thế đấu với nhau. 5 phút sau:
“Sao dễ ăn thế, cô ta nhường mình sao?” – BẢO BÌNH thầm nghĩ
10 phút sao:
“Cái này, không phải là kiểu đánh cơ bản sao, cô ta thật sự là chỉ có chút kỳ nghệ thôi à?”
20 phút sau:
“Dễ quá, xem ra Ngọc Diệp muốn mình thắng rồi”
- Đa tạ Ngọc Diệp cô nương đã nương tay.
BẢO BÌNH cười nhe răng trước khuôn mặt cực kỳ tức tối của Ngọc Diệp. Người xung quanh nghe vậy bụm miệng cười. Ván cờ lúc nãy, Ngọc Diệp đánh rất thẳng tay nga. Vị cô nương này, tài nghệ cao siêu mà còn nói những câu khách khí, thật là muốn chọc tức người ta mà. Ngọc Diệp giận đỏ cả mặt, nghiến răng:
- BẢO BÌNH cô nương quả là kỳ tài, tiểu nữ cam bái hạ phong (ý là chịu thua đấy m.n)
Ba “tài nữ” còn lại nhìn Ngọc Diệp, lại nhìn đến đám người kỳ lạ. Lòng không khỏi e ngại hôm nay, danh tiếng “Tứ đại tài nữ” sẽ vỡ tan không còn một mảnh mất. Cô nương áo đỏ lúc trước cãi với lão gia trên đài đứng ra nói:
- Chúng tiểu nữ quả là có mắt không thấy thái sơn, tiểu nữ là Quế Chi. Chẳng hay, các vị có thể cùng tiểu nữ thi họa? Chắc là các vị cô nương đây về tài họa cũng là siêu quần. Tiểu nữ hôm nay muốn được chỉ giáo thêm.
Quế Chi nói, ánh mắt phát ra đấu khí, rõ rang là cố ý gây chuyện. KIM NGƯU nói:
- Chúng ta làm sao đây, thi không?
- Thi chứ, cô ta đáng ghét như vậy, nhất định phải cho cô ta bẽ mặt. CỰ GIẢI, cậu ra đi – SƯ TỬ
- Chị ơi, chị phải thắng nhé – SONG NGƯ động viên chị mình
- CỰ GIẢI, cố lên – THIÊN YẾT nói nhẹ nhàng, đồng thới "bonus" thêm một nụ cười khiến bạn GIẢI ngây ngất.
- Vậy vị cô nương tên CỰ GIẢI này sẽ thi với tôi? – Quế Chi mang bộ mặt “hách dịch” hỏi
- Xin Quế Chi cô nương chỉ giáo
Hình như đọc truyện này ở đâu rồi thì phải 🤔??