Chương 19

Pằng ! Phằng ! Pằng !

- Không tồi, cậu tiến bộ rất nhiều chỉ sau một tuần_Sư Tử từ bên kia thỏng thả bước tới, nhìn mấy cái bia bị Bạch Dương bắn trúng hồng tâm khẽ nhếch miệng hài lòng.

- Tôi cũng bất ngờ, đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào súng_Nói chuyện cùng Sư Tử nhưng tay Bạch Dương vẫn không ngừng động tác nạp đạn, thuần thục và thành thạo như một tay súng chuyên nghiệp.

- Cậu đúng là có tố chất !_ Sư Tử bật ngón cái khen ngợi, hắn ít khi khen ai nhưng một khi khen thì đó chính là sự thật.

Pằng !

- Thế nào ? Tôi còn phải luyện tập bao lâu nữa thì mới được tham gia đọ súng thực sự đây?_ Bạch Dương nhìn lỗ thủng chính giữa tấm bia lấy làm đắc ý, khóe môi câu nhẹ, chị đây là ngứa tay lắm rồi, suốt ngày bắn đi bắn lại mấy tấm bia cứng nhắc kia thật phát chán.

- Chưa được !

- Tại sao ?

- Một gã đàn em của tôi ít ra phải được huấn luyện tất tần tật mọi kĩ năng sinh tồn trong khoảng 1-2 năm, cậu mới có một tuần ngắn ngủi đương nhiên chỉ với tài bắn súng là không đủ dùng_ Sư Tử nhàn nhạt mở miệng.

- Hai năm ? Lâu như vậy? Tôi bỗng thấy hối hận khi đồng ý theo cậu rồi đấy !! Hai năm thanh xuân của tôi không bằng về bên chị em, ăn chơi đàn đúm, làm một người bình thường mà không cần phải lao đầu vào nguy hiểm.

- Có biết tôi bị đem đi đào tạo từ khi nào không?_ Sư Tử trầm mặt xuống, cô gái này không đủ kiên nhẫn, lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao ?

- Từ khi nào ?_ Bạch Dương nghiêng đầu tò mò hỏi.

- 6 tuổi ! Tính đến bây giờ đã được 12 năm. Khi tôi sinh ra đã định sẵn là người kế thừa sự nghiệp gia tộc vậy nên trưởng thành hơn nhũng đứa trẻ khác không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là tôi dám hy sinh 12 năm để ngồi lên vị trí này thế mà cậu mới 2 năm mà đã nhụt chí rồi ư ?

-Những gì cậu làm được, Bạch Dương này nhất định sẽ làm được !_Bạch Dương cô trước nay chưa từng chịu thua hay cúi đầu trước một ai, kể cả một kẻ tương lai sẽ làm chủ hắc đạo đang đứng trước mặt cô bây giờ.

- Tốt, tôi thích khẩu khí này của cậu_ Sư Tử vỗ vai cô tán thưởng_ Muốn đi theo tôi đến cuối đời thì ít ra cũng phải có tinh thần như vậy.

- Ai muốn đi theo cậu _Bạch Dương đỏ mặt hất tay hắn ra, cậu ta cứ làm như là...lại còn cuối đời.

- Ha ha, biến cậu trở thành cánh tay đắc lực bên tôi thôi, cậu nghĩ đi đâu vậy_ Sư Tử gần như nhìn ra tâm tư của cô không khỏi châm chọc một chút.

- Sư Tử, đừng tưởng đây là địa bàn của cậu mà tôi không dám nổ súng nhé_Bạch Dương nghiến răng nghiến lợi mà chĩa súng vào chỗ hiểm của cậu.

- Ê, ê, bỏ ngay xuống, đó không phải đồ chơi đâu _ Sư Tử hoảng hốt giơ tay đầu hàng, không ngờ cô gái này lại manh động như vậy, mới đùa có một chút...

- Nhát gan như vậy, thế nào mà cầm đầu được một tổ chức vậy !_ Bạch Dương thu lại súng, liếc mắt cực kì khinh bỉ.

Sư Tử tức giận đá vào tường, lần đầu tiên thấy nhục như vậy, tính mạng " anh em" lại để đối phương nắm được, đã thế đó còn là một cô gái. Ngay lập tức đứng thẳng để lấy lại phong độ, Sư Tử cười trừ:

- Thực lực của tôi như thế nào, không phải là đấu một trận là sẽ biết ngay sao ?

- Có bản lĩnh thì chờ tôi luyện thêm hai tháng nữa đi, tập 12 năm so với đứa mới 1 tuần, không biết xấu hổ !_ Bạch Dương phỉ nhổ.

- Được rồi, được rồi, không nói đến vấn đề đó nữa hôm nay tôi dạy cậu bài mới, thế nào ?

- Không cần cậu dạy, gọi Tiêu Chiến ra đây. Tiêu Chiến !!!!_ Bạch Dương hô lớn, với cái bản mặt của cậu ta, sợ là cô không tiếp thu được một chút nào, đã thế lại không có lấy một chút tố chất sư phạm.

- Không cần gọi, tôi đã điều nó đi làm nhiệm vụ rồi. Đích thân tôi dạy cho cậu không phải là vinh hạnh lắm rồi sao, khối người cầu còn chẳng được_ Sư Tử nhíu mày bất mãn, lúc nào cũng dính lấy thằng nhãi Tiêu Chiến kia, hai người cười cười nói nói khiến hắn đỏ hết cả mắt. Vậy nên, vào một ngày đẹp trời, nhóc Chiến đã bị đưa đến cái nơi khỉ ho cò gáy nào đó mà không biết nguyên nhân.

- Ôi ! Vinh hạnh thật đấy nhưng mà tôi lại không có phúc lớn đến nỗi được hưởng cái vinh hạnh đó đâu_Bạch Dương bĩu môi bất mãn.

-Thế có muốn hôm nay học bắn súng với mục tiêu di động trong cự li 10m không ?_ Sư Tử hất cằm, lôi tuyệt chiêu ra dụ dỗ, cậu biết cô nàng này luôn thích chinh phục những cái mới mẻ.

- Học thì học, ai sợ ai chứ !_ Thật ra Bạch Dương cô đã muốn lắm rồi. Sẽ có một ngày cô sẽ vượt xa trình độ của tên kiêu ngạo đáng ghét kia.

----------

Rầm ! Rầm ! Rầm !

- Thiên Bình ! Mở cửa, mở cửa mau _ Tiếng kêu như lợn chọc tiết vang lên giữa đêm khuya của Song Tử đã thu hút khá nhiều chó nhà hàng xóm thế nhưng dường như nó lại không ăn thua gì đối với người bên trong.

Cậu đã kiên nhẫn chuyển từ bấm chuông đến phá cửa, trải qua tầng tầng lớp lớp bảo mật và đến cuối cùng là đến cánh cửa bằng sắt này là cậu không thể vượt qua vì vậy cậu đã kiên trì đập cửa nhằm đả động đến chủ nhà trong vòng suốt 5", tay cậu gần như sắp nát mà cánh cửa thì không chút xi nhê.

- Hừ ! Thiên Bình, tôi biết cô đang ở trong, để tôi xông vào cô chết chắc_ Song Tử gằn giọng, càng thêm trút hết sức lực lên cánh cửa.

Trong một căn phòng...

Thiên Bình nhàn nhã vừa uống trà vừa quan sát Song Tử qua camera, khóe miệng kéo lên đầy thỏa mãn, dường như không có ý định đứng lên mở cửa cho ai kia.

Tách !

Căn phòng đang tối tăm bỗng dưng lóe sáng, người bước vào là Thiên Thanh.

- Ồn ào chết đi được, em mau xử lí thằng nhãi kia đi, cứ thỉnh thoảng lại có thông báo tường bảo vệ bị phá làm chị mất cả ngủ_ Thiên Thanh cau có nhìn đứa em gái đang ung dung tự tại kia, không ngủ thì cũng đừng phá rối đến cô chứ.

- Chị cứ về phòng trùm chăn ngủ tiếp đi, em đảm bảo sẽ khiến cậu ta yên lặng ngay_ Thiên Bình đứng dậy, thôi thì đành ra mặt giải quyết vậy, cứ như vậy kiểu gì đến sáng mai chuyện trai lạ đến nhà cô nửa đêm sẽ bị các bà hàng xóm đưa tin từ đầu phố đến cuối phố.

- Xử lí cho gọn gàng vào.

Rầm ! Thiên Thanh mạnh tay đóng cửa phòng, đủ để cho thấy cô khó chịu đến mức nào.

- Thiên Bình, cô..._ Song Tử vừa định đạp thêm vài phát nữa thì cánh cửa sắt từ từ mở ra.

- Sao nào ? Tôi mới bỏ đi có hai ngày mà cậu đã vã đến vậy rồi sao ?

Song Tử ức chế đến nổ phổi những vẫn có kìm nén không nói to :

- Thiên Bình cô giỏi lắm, chuyện đời tư của tôi mà cô cũng đem đi bán sao, cô sao không có một chút lương tâm nào vậy ?

Song Tử hiện đang là nam ca sĩ hot nhất nhì giới showbiz, cuộc đời đang thăng hoa như diều gặp gió, ngoại hình sáng sủa, gia thế khủng, tài năng âm nhạc đỉnh cao cộng thêm đời tư trong sạch khiến cho cậu thu hút được lượng fan hâm mộ cực kì đông đảo. Vậy mà sáng nay trên trang nhất của báo mạng lại có scandal tình ái lăng nhăng của cậu với mấy hoa hậu học đường làm hình tượng của cậu bị rớt thê thảm. Điều tra kĩ càng thì ra hung thủ gây chuyện không ai khác chính là cái người ngay trước mắt này.

Thiên Bình nghĩ nghĩ một chút mới nhớ ra ngày trước gặp mấy fan hâm mộ của hắn sau đó thuận miệng kể vài chuyện tình ái của nhóc, kiếm được không ít lời đâu, hê hê. Không ngờ cái giọng ca vịt cồ này lại đắt giá như vậy và từ đó cô lại có thêm thu nhập.

- À...

- Cô tính chịu trách nhiệm như thế nào về chuyện này, nếu không cho tôi câu trả lời hợp lí tôi nghĩ cô sẽ phải ra hầu tòa_ Song Tử đứng khoanh tay, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng và sự nghiệp tương lai của cậu, không thể đùa được.

- Cái gì, nghiêm trọng vậy sao ?_ Thiên Bình giãy nảy_ Này, nếu đời tư cậu trong sạch thực sự thì sợ gì mấy tin đồn nhảm trên mạng chứ.

Song Tử nheo mắt nguy hiểm

- Dù gì thì cô cũng vi phạm quyền riêng tư của tôi, nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

- Cậu....cậu muốn thế nào ???_ Thiên Bình yếu thế nuốt nước bọt.

- Nếu tôi không nhầm thì cậu chính là con gái của tổng thống nhỉ, việc áp chế những scandal kia xuống thì dễ như trở bàn tay.

- Không, không được....._ Hiện giờ ba cô sắp tranh cử làm tổng thống của nhiệm kì tới, nếu để ba cô biết cô lại gây ra chuyện chắc chắn sẽ lột da cô, huống hồ nếu muốn dùng quan hệ để giải quyết phải nhất định thông qua ba cô_ Còn phương án nào khác khả thi hơn không ?

- Hoặc là chính cô mở họp báo, thừa nhận là bạn gái tôi, sau đó tự tay dẹp hết mấy tin đồn kia _ Cái này là do người quản lí của cậu đề xuất.

- Càng không thể được !_ Thời điểm nhạy cảm này mà muốn cô xuất hiện trên ti vi ư, thà đi chết còn hơn.

- Giờ cô muốn sao ?_Song Tử nhíu mày càng chặt.

- Có phương án thứ ba không ?

- Có

Thiên Bình mắt sáng rực rỡ.

- Chuẩn bị bóc lịch đi là vừa...

----------

- Thiên Yết, cậu chuẩn bị rửa tay rồi ra ăn cơm

Từ cái ngày mua đồ hộ cậu ta là Xử Nữ cứ y như một bảo mẫu vậy, hết cuối tuần lại đến dọn dẹp nhà cửa lại chiêu đãi cái dạ dày của Thiên Yết, mà tất cả đều làm không công. Xử Nữ thấy tấm lòng cô từ bi bác ái quá mà !

- Hừm, món mới à, để tôi thử xem nào !

Thiên Yết vừa vươn móng vuốt tới đĩa đồ ăn kia thì bị Xử Nữ chặt đẹp một cái:

- Rửa tay đi đã, cẩn thận lở mồm long móng !

Thế là bạn Yết lại ngoan ngoãn rụt tay về, hướng tới bồn rửa kì cọ cẩn thận xong xuôi mới ngồi xuống cầm đũa tao nhã gắp thức ăn bỏ vào miệng. Nếm miếng thịt thứ nhất, khuôn mặt cậu như giãn ra, khóe miệng kéo lên một đường thỏa mãn, làm sao bây giờ, cậu nghiện đồ ăn cô nấu mất rồi.

- Mùi vị thế nào ?_ Xử Nữ cũng lau tay sạch sẽ, kéo ghế ngồi xuống.

- Ăn được.

Một câu trả lời lãnh đạm nhưng Xử Nữ lại thấy hài lòng, với tình tình của cậu ta, dừng lại ở hai chữ này cho thấy trình độ của cô cũng khá tốt rồi.

Ping pong !!

- Giờ này ai còn đến nữa vậy ?_Xử Nữ khó hiểu đứng dậy mở cửa.

Sau đó cả căn phòng rơi vào một mảng tĩnh lặng......

Khi nhìn thấy Xử Nữ xuất hiện ở đây, ánh mắt Ma Kết thoáng qua một chút ngạc nhiên sau đó khôi phục lại rất nhanh.

- Cậu đến rồi à, đúng lúc bọn tớ đang ăn cơm, vào đây dùng bữa luôn nào_ Thiên Yết nhìn thấy cậu bạn liền vui vẻ chào mời.

Ma Kết không từ chối bước vào trước ánh mắt ngỡ ngàng của Xử Nữ, thôi xong, cô có cảm giác như bị bắt gian vậy mặc dù cô chẳng làm gì sai.

Nhìn một bàn đầy mỹ vị, ánh mắt Ma Kết thoáng qua một chút phức tạp:

- Hai cậu ở chung với nhau lâu chưa ?_ Câu hỏi của Ma Kết khá bất ngờ khiến cho cả hai không biết trả lời thế nào.

- Không, tớ chỉ là cuối tuần đến dạy cậu ấy nấu ăn_ Xử Nữ nhanh mồm lên tiếng trước, không hiểu sao cô lại lấy lí do này.

Ma Kết khẽ "ừm" một tiếng không nói gì nữa.

- Chuyện tớ nhờ cậu điều tra đến đâu rồi ?_ Thiên Yết ngồi xuống, thái độ nhàn nhã ung dung.

- Tớ đã tìm ra một số dấu vết mới, chỉ là chưa thể kết luận ngay được_ Ma Kết đưa tập tài liệu trong tay cho Thiên Yết.

- Chuyện gì vậy?_ Xử Nữ không nhịn được hỏi, thực ra cô không có hứng thú xen vào chuyện người khác nhưng vì không khí vừa nãy quá mức ngượng ngùng nên cô muốn tìm chuyện này để đánh lạc hướng.

- Về vụ mất tích của viên đá " nước mắt mặt trăng ", cậu biết chứ?_Ma Kết thờ ơ nhìn Xử Nữ, cô không biết cũng có thể hiểu bởi vì truyền thông chưa có đưa tin.

- Biết !_Thế nhưng câu trả lời của Xử Nữ lại làm cả hai khá ngạc nhiên.

- Biết từ khi nào ?_ Thiên Yết có chút không ngờ.

- Tôi có một người họ hàng làm bảo an ở viện bảo tàng nơi trưng bày viên đá đó_ Xử Nữ mặt không đổi sắc đưa ra một lí do rất chính đáng.

- Có thể hiểu.._ Thiên Yết gật gù nhưng trong lòng âm thầm hận nghiến răng nghiến lợi, mấy tay cảnh sát này làm việc chẳng kín kẽ chút nào.

- Vậy đã tìm ra manh mối nào chưa ?_ Xử Nữ thăm dò.

Ma Kết khẽ lắc đầu_ Vô dụng, có lẽ đây là một tên trộm không vừa nhưng tôi tin nhất định sẽ có một kẽ hở nào đó.

- Ừm, cố lên !_ Xử Nữ cười mỉm trong lòng, âm thầm tự khen năng lực của bản thân_Theo suy đoán của tớ, hung thủ rất có thể là nam bởi chỉ có nam mới có thể đánh gục từng ấy cảnh sát,tên trộm này cũng giỏi võ đấy !!!_Cô muốn đánh lạc hướng một chút.

- Không có cảnh sát nào bị hạ gục cả !!_ Ma Kết khẽ nói.

- Woa ! Vậy hắn nhất định có thuật tàng hình nha, như vậy đi vào mà thần không biết quỷ không hay_ Hừ, mấy tên này cũng khó chơi quá đi.

- Xem phim viễn tưởng ít thôi_ Thiên Yết nhàn nhạt buông một câu sau đó vùi đầu vào ăn cơm.

Sorry mn nha, hẹn là Tết ra trailer nhưng mình chưa thể làm được vì cần chỉnh sửa một số chi tiết, truyện mới này mình muốn đầu tư tỉ mỉ và chỉn chu hơn nhằm đem đến cho các bạn một tác phẩm hoàn mỹ nhất. Rất cảm ơn các bạn luôn ủng hộ truyện của mình !!:33 Chúc các bạn có một năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc bên gia đình và luôn đạt thành công trong cuộc sống.