Trái tim của Phan Kim Ngưu kịch liệt run rẫy. Lòng cô bỗng chốc dấy lên từng trận đau đớn, đối với câu nói của Triệu Song Tử thì cô cảm thấy rất sợ hãi cùng đi cùng là cái cảm giác vô dụng. Cô cảm thấy mình vô dụng là vì không có đủ khả năng để bảo vệ cho cha và càng cảm thấy vô dụng vì ngay cả bản thân của mình mà mình còn chẳng bảo vệ được. Cô bất quá cũng chỉ khiến cho người khác vướng tay vướng chân mà thôi!
-"Đừng...Tôi xin anh, xin anh đừng gϊếŧ ông ấy! Ông ấy dù gì cũng là cha của tôi! Nếu muốn gϊếŧ thì hãy gϊếŧ tôi đi!"
Phan Kim Ngưu cuối cùng cũng không chịu đựng được mà phải hạ mình cầu xin, lệ thủy ấm nóng chảy dọc theo gương mặt gầy gò, bạc nhược của cô mà rơi tí tách xuống đất. Vẻ mặt thập phần thống khổ, ánh mắt bi ai nhìn Triệu Song Tử. Từng là một tiểu thư quyền quý, xa hoa đứng trên vạn người mà bây giờ lại phải hạ mình cầu xin trước một kẻ có lai lịch bất minh này thì cũng đủ biết hiện giờ tình trạng của cô bi thảm đến nhường nào. Lại nhìn đến Phan Lãnh Khiêm đã sớm ngất đi mà lòng cô đau đến nổi dường như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn cả lên.
Mẹ cô mất sớm, cô chỉ còn mỗi mình người cha này là thân nhân duy nhất! Cô không muốn ông có bất kỳ tổn hại nào. Nhưng khi nhìn đến tìn trạng của ông hiện giờ thì cô cảm thấy đau tâm đến chết, nước mắt vì thế mà không ngừng tuôn ra khiến gương mặt xinh đẹp của cô trở nên lem luốc. Triệu Song Tử cũng không ngờ cô gái lạnh lùng, cao quý này bây giờ đang ở trước mặt hắn cầu xin trông cực kỳ thảm hại! Nhưng là, trò vui còn chưa kết thúc đâu! Một khi tất cả sự thật đều được phơi bày thì không biết Phan Kim Ngưu còn có thể cầu xin hắn tha cho Phan Lãnh Khiêm nữa hay sao?
-"Cô rồi cũng sẽ hối hận!"
Triệu Song Tử bây giờ cũng cảm thấy cô gái này thật đáng thương. Tất cả mọi sự thật về mẹ cô và cha cô hắn đều biết và cũng từ câu chuyện đó nên hắn mới cảm thấy cô thật sự rất đáng thương!
Hối hận? Hối hận cái gì!? Đó là vì cha cô, vì người đã nuôi nấng mình suốt mười mấy năm qua thì có gì phải hối hận cơ chứ?
Phan Lãnh Khiêm rốt cuộc cũng tỉnh lại, khi vừa nhìn thấy Triệu Song Tử đứng đó thì như điên như loạn hét lên:
-"Tôi nói! Tôi nói tất cả mà, làm ơn đừng gϊếŧ tôi! Xin đừng gϊếŧ tôi!!"
Phan Kim Ngưu ngây ngẩn cả người, cha cô làm thế nào lại thành ra bộ dáng điên loạn như thế! Rốt cuộc thì trong khi cô ngất đi thì đã có chuyện gì phát sinh?
-"Cha!! Cha làm sao vậy!!?"
-"Đừng gọi ta là cha! Ta không phải là cha của cô!!"
Không phải là cha của cô? Rốt cuộc thì ông có biết là mình đang nói cái gì hay không!?
-"Cha! Cha làm sao vậy? Con là Kim Ngưu, là con của người mà..."
-"Không phải!! Cô không phải con ta!! Ta trước giờ không có con. Cô là con của mụ đàn bà Tiêu Tố Dung đó cùng với một người đàn ông khác..! Ha ha!! Cô không phải là con của ta..."
Phan Lãnh Khiêm ngửa đầu cười điên cuồng, hoàn toàn mất đi ý thức, cứ điên loạn như thế. Kết thúc trận cười điên cuồng đó, Phan Lãnh Khiêm như bị ai sai khiến, tự cắn lấy lưỡi của mình mà chết. Là chết không nhắm mắt!
-"Không!! Cha!! Không thể nào...Không thể nào!!"
Phan Kim Ngưu cứ luôn miệng lẩm bẩm. Cô không tin! Càng không muốn tin những điều ông đã nói! Ha ha, tất cả...Tất cả đều là lừa đảo! Đều là lừa đảo!
-"Cô cảm thấy thế nào? Có phải là không dám tin hay không!? Nhưng hãy chấp nhận đi vì đó là sự thật!"
Không ngờ chỉ cần một viên thuốc thôi cũng khiến cho Phan Lãnh Khiêm điên cuồng, si loạn như vậy! Tự động nói hết tất cả ra, sau đó liền tự cắn lưỡi mà chết! Như vậy cũng là may mắn cho ông ta,được chết một cách thống khoái rồi.
-"Tôi cảm thấy...Đau đớn..."
----------oOo----------
Ngọc Bảo Bình từ ngày bị Mặc Song Ngư bắt về với tư cách là để trả nợ, nhưng gần hơn hai tháng nay thì cô giống như một người khách quý ăn bám ở nhà người ta thì đúng hơn.
Công việc hằng ngày của cô xem như rất 'cực khổ'! Sáng dậy thì ăn sáng toàn là sơn hào hải vị, trưa trưa thì nhàn nhã ngồi xem ti vi, ăn bánh, uống nước trái cây,...Chiều thì 'tung tăng' ở ngoài sân vườn rộng lớn của căn biệt thự xa hoa và lộng lẫy đến chói mắt này đợi Mặc Song Ngư về cùng hắn ăn cơm, tối thì theo thường lệ, bảy giờ thì cô đã tung bay ở trong mộng đẹp! Xem ra, cái thể loại 'trả nợ' này thật khiến người ta hình dung đến cuộc sống của 'nứ hoàng' thì đúng hơn a...
Ngọc Bảo Bình nhàm chán nằm dài ường ra ghế, nhàm chán lật lật mấy trang sách của quyển ngôn tinh. Phải nói mấy ngày nay cô có hứng thú đối với những câu truyện như thế này. Những lúc rãnh rỗi thì cô đều lấy ra đọc,mà hầu như cả ngày cô đều chẳng bận rộn cái gì và thế là mỗi ngày cô đều đọc trên năm cuốn. Cho tới bây giờ thì số sách mà Mặc Song Ngư mua cho cô đều được cô đọc hết nên bây giờ chẳng có việc gì làm, nhàm chán nằm ở đó.
Bỗng cô nghe thấy tiếng động cơ xe từ ở bên ngoài chạy vào thì liền nghĩ Mặc Song Ngư đã trở về nên vội vàng ngồi dậy, ngó đầu nhìn ra phía cửa.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà ngày càng gần, Ngọc Bảo Bình có đôi chút thất vọng, Mặc Song Ngư lại đi giày cao gót hay sao? Chắc chắn là không phải hắn rồi a! Vậy thì là ai?
-"Cô là ai?"
Ngọc Bảo Bình nhìn cô gái toàn thân quần áo bốc lửa, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc xoăn óng mượt...Ừ, đúng là hảo mỹ nhân!
Một đôi chân dài thẳng tắp, trắng như ngọc cùng với dáng người siêu chuẩn kia thì ắt hẳn cũng là người mẫu hoặc là minh tinh nha!
Ngọc Bảo Bình ngây ngốc một hồi, cũng quên mất cô ta vừa hỏi gì nên chỉ im lặng. Vương Nhã nhíu nhíu mày, lại xoay người hỏi cô hầu đang đi bên cạnh:
-"Cô gái này là ai vậy? Tại sao lại ở trong nhà của Mặc?"
Mặc!? Chẳng phải là họ của tên kia sao?
Cô hấu cúi đầu, lén nhìn Ngọc Bảo Bình sau đó đáp:
-"Là...Là cậu chủ đưa về..."
Lời còn chưa nói xong, Vương Nhã đã đi đến trước mặt Ngọc Bảo Bình, vung tay tát vào mặt cô một cái đau rát.
-"Đồ nhà quê xấu xí như cô cũng muốn đi câu dẫn Mặc của tôi hay sao!? Đúng là bản lĩnh không tồi!"