Hàng mi tựa cánh quạt khẽ động rồi nhẹ nhàng mở ra, để lộ đôi con ngươi xanh biếc lấp lánh tựa sao, thâm trầm tựa biển.
Nơi này..!
Đảo mắt nhìn xung quanh, hơi hơi nhíu mày, cái nơi này là nơi nào?
Tất cả như chìm trong bóng tối, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ được ánh trăng chiếu vào.
Phan Kim Ngưu khẽ cựa mình, đôi mày lại càng thêm nhíu chặt, làm thế nào mà cả tay chân cô đều bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được!
Trong tâm trí cô mơ hồ cảm nhận được, lúc cô đang không chú ý thì ai đó từ đằng sau đánh ngất cô, sau đó...Sau đó...Tất cả đều trở nên mờ ảo, cô chẳng nhớ gì cả.
Khi tĩnh lại thì lại thấy mình ở cái nơi này, tay chân còn bị trói, sau ót còn cảm giác đau đớn. Mà...
Khả năng cao nhất là tên vệ sĩ mà cha cô thêu tới, chính hắn ta đã bắt cô giam giữ ở cái nơi này!
Triệu Song Tử...
Phan Kim Ngưu còn đang 'dạo chơi' trong mớ suy nghĩ hổn độn thì từ phía ngoài cửa đã truyền đến những âm thanh 'cộp, cộp' của giày da nện xuống sàn nhà tiến về phía căn phòng mà cô đang bị giam giữ. Trong đêm thanh tĩnh, từng tiếng bước chân ngày cần đến gần, Phan Kim Ngưu ngồi bên trong, cả thân người run lên, ai đó đang đến, trái tim của cô kịch liệt đập nhanh, hận không thể nhảy luôn ra khỏi lòng ngực.
Trong lúc Phan Kim Ngưu còn đang thấp thỏm, cánh cửa bật mở, hai mắt Phan Kim Ngưu hung hăng nhắm chặt.
Một lát sau...
Vẫn không cảm thấy có hiện tượng kì lạ gì xảy ra, khẽ mở lên đôi hàng mi cong vυ"t để lộ hai viên ngọc sáng màu xanh biển lấp lánh tuyệt diễm.
Đưa mắt đảo qua cánh cửa đang bật mở, ngoài nó ra thì không hề có ai! Rõ ràng lúc nãy là cô nghe thấy tiếng bước chân cơ mà..!
Đang còn miên man, một giọng nói trầm lạnh mang theo một phần sát khí, lạnh nhạt cất lên:
-"Đừng ngây ngốc nữa, vẻ mặt của cô hiện giờ thật không giống như một vị tiểu thư lạnh lùng, cao quý khi còn ở Phan gia! Cô...Là đang sợ cái gì sao!?"
Câu nói này như một mũi tên đâm thẳng vào lòng cô, đúng hơn là đang chế giễu cô! Mà...Giọng nói này, thật quen..!
Hai mắt mở lớn, nhìn về phía giọng nói phát ra, đập vào mắt cô là một thân người cao ráo của một người con trai đang đứng trước khung cửa, ánh trăng rọi vào dung mạo tuấn mỹ, tuyệt luân khiến cho gương mặt hắn càng thêm sinh động, tuyệt mỹ động lòng người.
Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo, sâu thẳm không thấy đáy, nhưng, vài tia bi thương, buồn bã ẩn hiện nơi đáy mắt không thể che giấu.
Đôi mắt hắn khiến cô không thể rời được, không giống như lúc hắn còn ở Phan gia làm vệ sĩ cho cô! Lòng cô bỗng dưng dâng lên một cổ đau thương ngập tràn, cô cũng không hiểu chính mình tại sao lại phải đau lòng vì hắn, chính hắn là người đã bắt cóc cô mà!?
Nhíu lại đôi mày lá liễu, gương mặt yêu kiều mờ ảo ẩn hiện mập mờ trong bóng đêm, vài ánh sáng nhỏ nhoi rọi vào khiến gương mặt đó càng thêm ủy mị, xinh đẹp.Dần bình tĩnh trở lại, Phan Kim Ngưu lẳng lặng nhìn chàng trai toàn thân tản mác khí thế cao ngạo bức người kia, lạnh giọng nói:
-"Triệu Song Tử, tôi không thù không oán với anh, anh lại đi bắt tôi, làm vậy là có ý gì!?"
Triệu Song Tử đang đưa mắt nhìn lên bầu trời, hơi nhíu mày, lại đảo mắt qua nhìn người con gái tuyệt diễm kia, hằn giọng:
-"Cô!? Đúng là cô không thù không oán với tôi, càng không liên quan gì đến gia tộc tôi, nhưng lão già cha cô mới là người có ân oán với Triệu gia chúng tôi!"
Dừng một chút, hắn lại tiếp:
-"Lúc trước, Triệu gia chúng tôi là một đại gia tộc lớn mạnh, người người đều biết, còn Phan gia của cô chỉ là một gia tộc nhỏ bé vốn không được ai biết đến. Nhưng cha cô vì tham vọng quá lớn, đã âm thầm tự tạo ra cho mình một thế lực ở giới Hắc Đạo nhầm mục đích diệt trừ Triệu gia! Lúc đó, Triệu gia chúng tôi vốn đang yên bình thì đột nhiên bị một nhóm sát thủ đột nhập, do không kịp phòng bị lại càng không ngờ Phan Lãnh Khiêm kia âm mưu âm độc như vậy! Nhóm sát thủ ra tay tàn nhẫn gϊếŧ hết người của gia tộc chúng tôi! Cha cũng vì cứu tôi mà mém bị gϊếŧ! Cha cô cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng của mình, lấy hết tài sản Triệu gia rồi tự mình đứng tên. Cuối cùng, Phan gia thì ngày càng trở nên lớn mạnh, còn Triệu Gia thì ngày càng suy yếu đến nổi không còn một ai biết đến!"
Nói xong, từ con người hắn tản ra sát khí lạnh băng, ánh mắt lãnh huyết nhìn Phan Kim Ngưu, đáy mắt hiện lên tia sát ý, phẫn hận rõ rệt.
Phan Kim Ngưu cơ hồ như chết lặng khi nghe xong câu chuyện của Triệu Song Tử, thì ra, cha cô lúc trước là loại người có dã tâm ác độc như vậy! Ông không hề kể cho cô nghe chuyện này bao giờ, chỉ vì sợ khi kể ra, hình ảnh hiền đức, nhân hậu của ông trong mắt cô sẽ không còn hay sao!?
Cô còn nghĩ, cái gia tào đồ sộ kia là một tay ông gầy dựng nên, Phan gia được lớn mạnh như bây giờ là nhờ một tay ông làm ra, đúng vậy! Vì muốn có quyền có thế mà không từ thủ đoạn...Ngay cả thủ đoạn hèn hạ nhất..! Cô thật không ngờ...Không ngờ..!
Cả người Phan Kim Ngưu run rẩy, lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh bi thương ẩn chứa sự đau khổ cùng tuyệt vọng của hắn.
-"Còn mẹ tôi...Chính là người có số thảm nhất! Bà ấy bị cha cô bắt đi đem về làm công cụ phát tiết, bà vì đã không chịu đựng được đả kích nên đã nhiều lần ra tay muốn sát hại cha cô nhưng không thành, cha cô cũng đã nhiều lần bỏ qua, nhưng lần này, ông ta đã thực sự tức giận! Không tiếc bà là một nữ nhân xinh đẹp mà ác độc đem mẹ tôi quăng cho bọn hạ vệ hưởng thụ, sau đó, xác bà được cha tôi tìm thấy trên một rừng núi hoang vắng...Chỉ tiếc, cơ thể bà đã không còn toàn vẹn, toàn thân không có thứ gì che chắn! Cả hai cánh tay đều bị chặt đứt, ngay cả hai chân cũng bị tách rời! Như thế có đủ để cho tôi ghi hận cha cô hay không!? Không chỉ lão già đó, mà ngay cả cô cũng sẽ bị liên lụy!!!"
Triệu Song Tử gằn từng chữ, đôi mắt dần hiện lên tia máu, toàn thân tỏa ra sát khi đáng sợ. Hắn hiện giờ, hắn thật giống như Tu La từ địa ngục đến để lấy mạng cô!Khi kể ra hết câu chuyện, hắn phải kiềm chế lắm mới không gϊếŧ cô gái này. Nhưng cô ta và Phan Lãnh Khiêm lại hoàn toàn không giống nhau, ông ta dù mang gương mặt hiền đức nhưng đáy mắt lại xẹt lên một vài tia xảo quyệt, nhìn lướt qua cũng đủ biết hắn là một lão hồ ly xảo quyệt. Còn cô gái này, lạnh lùng như băng tuyết, ít nói, nhưng dù vậy hắn cũng biết, cô không như Phan Lãnh Khiêm kia mà lặng lẽ như trăng, dịu dàng như nước!
Cả người hắn tản ra một cổ khí thế âm lãnh, băng giá, từ từ bước về phía Kim Ngưu, cúi người, đưa tay hung hăng bóp lấy gương mặt xinh đẹp, mịn màng của cô không hề có ý muốn thương hoa tiếc ngọc, còn hận là không thrẻ ngay lập tức bóp chết người con gái này, nhưng hắn phải kiềm nén lủa giận này, sau này vẫn còn cơ hội trút lên người cô như những gì mà lão cha cô đã làm với mẹ hắn!
Con người hắn có thù tất báo, có nợ tất trả. Nhưng đáng tiếc, Phan gia kia, hắn không nợ, chỉ có Phan gia là nợ hắn, thậm chí còn nợ rất nhiều!
Nợ gia tộc hắn gần hơn 300 mạng người, nợ gia tộc hắn một phu nhân, nợ hắn một người mẹ hiền thê lương mẫu, tàn nhẫn phá tan hạnh phúc gia đình hắn, khiến hắn phải đi vào bước đường là phải gϊếŧ người, một đời tay nhuốm máu đỏ!
Phan Kim Ngưu cảm nhận được cảm giác đau đớn, hốc mắt hiện lên một tầng sương mỏng, cả người run lên bần bật, nhìn thẳng vào đôi mắt căm thù, cố gắng nhẫn nhịn không muốn gϊếŧ cô của hắn mà lòng cô bất chợt cảm thấy sợ hãi áp bức.
Hắn không gϊếŧ cô là vì cô còn giá trị để lợi dụng, bất quá, sau này cũng sẽ dùng cô để tính nợ rồi sau đó gϊếŧ cô cũng chưa muộn!
Môi mỏng bạc tình nhếch lên một đường cong mị hoặc, hắn nói:
-"Vốn định thủ tiêu Phan Lãnh Khiêm kia tại Phan gia luôn, nhưng làm vậy thì thật không thú vị! Ông ta chỉ có một người thân duy nhất là cô, tôi muốn hắn phải tận mắt chứng kiến con gái mình từ từ bị hành hạ đến chết, tôi muốn xem ông ta thống khổ, kêu gào trong tuyệt vọng..."
Lời còn chưa nói hết đã bị chất giọng mềm mại có phần run sợ của Phan Kim Ngưu cắt ngang:
-"Nếu Phan gia nợ anh nhiều đến không trả nổi, anh cứ diệt, còn về phần tôi, anh cứ một tay gϊếŧ chết tôi đi! Vậy thì từ nay trở đi, hai ta không thù không oán! Còn nếu anh muốn hành hạ tôi trước mặt cha tôi, anh làm vậy thật không đáng mặt quân tử!"
Cuối cùng, do quá kích động không kiềm nén được, hốc mắt bất chợt trào ra một dòng nước nóng hỏi chạm vào ngón tay lạnh lẽo của Triệu Song Tử.
Triệu Song Tử từ từ buông lỏng tay, đứng dậy, cười lạnh một tiếng đầy chế giễu, đáp:
-"Đáng tiếc! Tôi không phải quân tử!"
Phát ra một câu khiến lòng Kim Ngưu mềm nhũn, rốt cuộc, hắn có phải là người hay không!? Hắn vốn không giống người về tính cách lẫn lời nói. Một câu của hắn, chỉ một câu thôi cũng đều khiến cô chết lặng đi cùng tuyệt vọng!
Triệu Song Tử xoay người đi về phía cửa, trước khi đóng cửa, hắn lạnh lùng nói một câu khiến lòng cô chấn động mạnh:
-"Cô tốt nhất đừng nên chống đối tôi! Nếu không...Kết cục của cô sẽ còn thê thảm hơn cả mẹ tôi!"
Sau đó đóng sầm cửa lại, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Lòng Phan Kim Ngưu dâng lên một cổ đau xót! Đau xót vì cha cô đã từng là một con người ác độc không từ thủ đoạn hèn hạ mà chiếm đoạt hết thảy tất cả từ người khác! Đau xót vì cô là con của một người ngay cả cầm thú cũng không bằng!
Nước mắt lặng lẽ rơi...Màn đêm bao trùm tất cả..!
————————oOo————————
"Cáitộilớnnhấtcủaconngườilàmanglòngtranhchấpquácao,bấtchấpmọithủđoạn,phảitranhgiànhchobằngđượcnhữngthứđẹpđẽnhất,caoquýnhấtmàngườikháccó,cònmìnhkhôngcó.Đểrồi
cáigiáphảitrảlạiquáđắt!Thậmchílàđánh
đổibằngcảsinhmạng!"