Chương 49: Die...yes Or No

Bệnh viện

Chiếc giường bệnh được đẩy gấp gáp vào phòng cấp cứu ....

Bà Triệu nước mắt giàn giụa trên gương mặt ....... Hốt hoảng nhìn đứa con của mình ......

- Người thân ngồi ở đây chờ - Y tá cản lại

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại ....

Bà Triệu ngồi gục đầu trên ghế ......

May mắn là lúc nãy bà phát hiện ra phòng Thiên Bình im lặng quá ........ nên mới hoảng sợ........ nhờ mọi người phá cửa phòng .....

Một lúc sau .....

Bác sĩ hối hả chạy ra ......

- Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ !!!! con tôi sao rồi ??? – Bà Triệu nắm chặt tay

- Hên mà không đâm vào tim, vết thương bị lệnh xuống dưới nên không sao, nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều

- Được, được, tôi có thể, tôi là mẹ của nó

- Vậy mời bà đi lối này

Phòng xét nghiệm máu ....

- Xin lỗi, máu của bà không thể truyền cho cậu ấy – Y tá trình bày

- Tại sao ??? tôi là mẹ nó mà ??? tại sao ??? – Bà TRiệu trợn mắt

- Xét nghiệm cho thấy bà bị ung thư máu, nên không thể truyền cho cậu ấy

- Cái gì ??? tôi bị ung thư máu ?? ung thư máu ???

- Hiện tại đây là thời kì đầu, chỉ cần cố gắng thì có thể chữa trị

- Nhưng con trai tôi phải làm sao ???

- Bệnh viện đang thiếu máu, tình hình đang rối đây, cậu ấy còn người thân nào nữa không ???

- Bây giờ chỉ có tôi ở đây, chồng tôi đang đi công tác xa về không kịp đâu !!! làm sao đây trời !!!!

- Chúng tôi sẽ cô gắng tìm, bà hãy liên lạc với bạn bè hay họ hàng của cậu ấy, chỉ có 10 phút thôi !!!! 10 phút thôi đó !!!!

Nói rồi Y tá chạy đi ...... Bà Triệu đầu óc rối tung .... 10 phút thôi sao ....

Qua 10 phút Thiên Bình sẽ chết sao ........

Bạn bè và họ hàng ..... tìm ai bây giờ ....... Bà Triệu hét toáng lên rồi vò đầu bứt tóc ......

Thời gian cứ trôi ..... từ từ cướp đi mạng sống ........

Bà Triệu rung cầm cập ........ đi đứng không yên ....... ở đâu có máu truyền cho Gray đây ......

Tình hình đang rất gấp ..... nếu qua 10 phút sẽ không kịp nữa .....

Bà Triệu ngồi bệt xuống đất ..... ôm đầu khóc ......

Cái điện thoại trong túi bà đột nhiên rơi ra ......

- Bạn bè, điện thoại của nó, đúng rồi bạn bè của nó – Bà Triệu bắt đầu hi vọng

Nhặt điện thoại lên ..... bà ấy nhanh nhẹn ấn vài cái .... Danh bạ, dạnh bạ, tên ai đây ........

- Sao nó không lưu số bạn bè vậy !!!!! làm ơn xuất hiện đi, một người thôi cũng được !!!!

Tiếp tục tìm kiếm .......

Tay bà ấy bắt đầu mất đi cảm giác ..... tại sao lại không thấy tên bạn bè nó vậy ......

Và ....

[ Thiên Yết ]

Cái tên lạ nhất trong danh bạ .....

Tút tút tút tút

[ Alo, có chuyện gì ??? ]

- Cháu là bạn của Thiên Bình phải không, Thiên Yết ?????

[ Ơ... dạ, mà bác là ai ??? ]

- Con ơi !!!! đến bệnh viện ngay đi, thằng Thiên Bình nhà bác tự tử, hiện tại nó đang mất máu quá nhiều, mà bác lại bị bệnh nên không thể truyền cho nó, con làm ơn đên đây đi, bác xin con đó, đến đây nhanh lên

[ Hả ?? dạ con đến ngay ]

Tút tút tút tút tút ....

Niềm hi vọng bắt đầu được nâng lên ...... bà TRiệu chấp tay cầu nguyện .....

THiên Yết phóng xe đi thật nhanh ........

Khoảng 3 phút sau .....

[ Bác ơi con tới rồi, bác đang ở đâu ]

- Lầu 3 dãy phía bên trái

[ Rồi, con đã thấy bác ]

Tút tút tút tút

- Bác có phải – Thiên Yết chưa nói hết câu

- Con là Thiên Yết đúng không ??? nhanh lên thời gian sắp hết rồi, nhanh lên con – Bà Triệu thúc giục

Phòng xét nghiệm máu ...

Một lúc sau ....

Thiên Yết đút hai tay vào túi quần rồi đi ra ......

- Sao rồi con ?? có được không ?? có truyền được không ?? thằng Thiên Bình sao rồi – Bà Triệu kích động

- Dạ, được rồi, con thuộc nhóm máu O nên bây giờ họ đã lấy máu của con truyền cho THiên Bình, bác yên tâm đi

Bà Triệu nghe hết câu .... ... trong lòng vui như chết đi sống lại ....Thiên Bình không sao rồi ....... Anh sẽ sớm khỏe lại thôi .....

Thiên Yết đang ở nhà .... Tự nhiên bị kéo đến đây .... Rồi hi sinh máu của mình ..... nhưng vì Thiên Bình là thằng bạn thân nên anh mới giúp đỡ ..... nếu là người xa lạ thì với bản tính anh ...... chắc cho chết luôn ^ ^

------------------------------------

Paris, Pháp

Phòng khách

- Chị ơi, ăn trái cây đi, em mới gọt nè – giọng Song Tử ngọt ngào

Cự Giải thẩn thờ ........ ngồi im lặng ..... chẳng quan tâm đến ai

- Ơ..... chị ...... chị - Song Tử gọi liên tục

Cự Giải đang mơ màng thì giật mình .......

- Hả ?? em nói cái gì ??

- Haizzz, sao chị cứ như vậy hoài ??? phải vui vẻ lên chứ !!!!

- Ơ .....

- Nè, nè, ăn trái cây đi – Song Tử vùi vào tay Cự Giải cây đĩa cùng miếng táo



- Ơ ...... cám ơn em

- Mà nè, chị muốn đi dạo không ??? em sẽ làm cây gậy dẫn chị đi

- Thôi được rồi, Chị không muốn đi !!!

- Nhưng......

- Tha cho chị, chị muốn ở nhà !!!!!! ra đường làm chị choáng lắm

Đêm đến .......

Cự Giải nằm co ro trên giường ........ không biết tại sao ...... mỗi lần đêm xuống... thì Cự Giải cảm thấy đau khổ vô cùng ...... cô muốn gặp lại Thiên Bình ....... Muốn biết anh có sống tốt không ?? có vui vẻ hạnh phúc không ??

Vì vậy ..... hầu như đêm nào ...... cũng có người thì thầm khóc một mình ......

Cô nhớ anh lắm ........ nhớ da diết ......

Tiếng khóc tuy nhỏ ...... nhưng Song Tử nằm ở giường kế bên vẫn nghe được ... đêm nào cô cũng nghe Cự Giải khóc .......

Nên cảm thấy tội lỗi vô cùng ....... Vì đã dẫn Cự Giải bỏ đi ......

Cự Giải che miệng ..... nước mắt tràn ướt gối ..... với cơ thể gầy gò .... Mang nhiều đau khổ ..... được lắp đậy bởi tấm chăn mong manh ......

--------------------------------------------------------

Bệnh viện .....

Thiên Bình đã được an toàn .... Chỉ cần tỉnh dưỡng vài tuần..... để vết thương lành lại.....

Bà Triệu đã thức suốt đêm để trông trừng anh ....

( Ngày hôm qua mới xuất viện, bây giờ lại vào, Thiên Bình thích ở bệnh viện quá ^ ^ )

Thiên Yết từ sáng sớm đã đến đây xem rồi ..... anh dẫn theo Xử Nữ đi cùng ...

( Chắc tại đi một mình cô đơn lắm ^ ^ )

Ánh sáng từ cửa sổ bắt hắt vào phòng .....

Thiên Bình hoang mang ....... Với vết thương đau đớn .......

Hàng mi dài cố gắng gượng lên ...... đập vào mặt anh là cái trần nhà màu trắng của bệnh viện ....... Thiên Bình đảo mắt xung quanh ....

Anh nhớ là mình đã chết rồi mà ...... tại sao lại nằm ở đây .....

Tại sao mình chưa chết ?? ......... Thiên Bình nghiêng đầu về phía bên phải ..... trông chờ một hình bóng của ai đó ..... đang dùng đôi mắt lo lắng nhìn anh ....... Miệng nở nụ cười khi biết anh tỉnh lại ...... Nhưng ...... đó chỉ là do anh ảo tưởng mà thôi ........

Bà Triệu thấy Thiên Bình đang động đậy ..... vui mừng ngồi bật dậy ......

- Con tỉnh rồi !!! còn đau không hả ??? có sao không – Bà Triệu hỏi dồn dập

Thiên Bình không nói gì ...... chỉ đưa ánh mắt hình viên đạn về phía bà ....

Tại sao lại cứu anh ....... Tại sao lại để anh sống trên đời này .....

Bà Triệu giật mình ....... Khi thấy con trai mình như vậy .... Tinh thần nó đang bị rối loạn ...... nên hành động mất kiểm soát là phải rồi .....

- Con ...... Con ........ con giận mẹ sao ??

Anh không muốn mở miệng nói nên ........ xoay mặt đi chỗ khác và nhắm mắt lại ......

Bà Triệu đau khổ nhìn anh ....... Phải chăng sự việc xảy ra quá đột ngột ...... anh chưa kìm chế được .....

Người mẹ che miệng khóc rồi lủi thủi đi ra ngoài .......

Xử Nữ đau lòng nhìn rồi .... .. nhẹ nhàng đến dìu bà .....

Hàng ghế trước cửa phòng ........

- Được rồi, con nghĩ câu ấy chỉ nhất thời thôi, bác đừng lo lắng quá – Xử Nữ an ủi

- Chắc cú sốc vừa rồi nặng lắm, nên nó mới thành như vậy, thật lòng bác không muốn

- Cú sốc ?? THiên Bình bị gì hả bác ??

- Con biết Lục Cự Giải không ?? một cô gái với ánh mắt mù lòa, nhưng khuôn mặt luôn điềm đạm một nét hiền dịu, dễ thương nào đó

- Ơ ....... Người đó là bạn thân của con !!! cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi !!!

- Con biết Juvia sao ?? Gray đang đau khổ vì nó đấy !!!! – Bà Triệu nức nở

- Dạ, thật thì con không biết chuyện gì cả !! nhưng ........ Thiên Bình đối xử với Cự Giải rất tàn nhẫn ...... con .... Con .... Chỉ thấy sao nói vậy thôi, bác đừng giận

- Tàn nhẫn sao ??? Thiên Bình là con người như vậy hả ??

- Ơ...... bác không biết hả ?? lần trước cậu ấy còn cố gϊếŧ Cự Giải bằng cách bóp cổ, hên mà có cậu bạn Ma Kết nên ......... - Xử Nữ chưa nói hết câu

- Gϊếŧ ??? tại sao nó lại làm như vậy ??? có đúng sự thật không ??

- Dạ, con...... con ........ con ... cũng là .... Nạn nhân của vụ việc đó mà ...... lúc đó con và Cự Giải sắp chết ngạt

- Hả ??? Hèn gì khi nhớ lại sự thật nó lại đau khổ kích động đến vậy

- Nhớ lại ?? Thiên Bình bị mất trí nhờ hả Bác ??

- Ừ, chuyện là ................................................ - Bà Triệu kể

Xử Nữ choáng váng ...... không tin vào thính giác của mình nữa....... sự thật là như vậy sao ....... Cự Giải đã bỏ đi vì THiên Bình.......

Bà Triệu xuýt xoa khóc ...... mọi người đều rất muốn xin Cự Giải tha thứ ...... nhưng bây giờ cô ấy ở phương trời nào thì không ai biết.......

----------------------------------------------

Phòng bệnh

Thiên Yết ngồi đối diện giường Thiên Bình ....... Vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm vẫn như ngày nào ......

- Nè, không biết cám ơn hả ?? cậu sống được là nhờ tôi đấy – Thiên Yết kể công

Thiên Bình trợn mắt ....... 2 tay siết chặt ........ anh nắm lấy cái gối .... Rồi quăng thẳng vào người Thiên Yết .....

Ý của Thiên Bình là ..... tại sao lại ngăn cản anh chết ??

- Cậu làm gì vậy hả ?? muốn chết à ??

Thiên Bình trừng mắt ........ rồi gật đầu ......

Thiên Yết giật mình ..... anh chỉ hăm dọa thôi .... Thiên Bình lại đồng ý

- Cậu đùa với tôi phải không ?? tại sao cậu lại muốn chết ??

Thiên Bình im lặng ...... đưa ánh mắt dao găm nhìn thẳng vào Thiên Yết ....... Anh không muốn nói chuyện với ai cả ......

- Không nói thì thôi !!! tôi không ép

Tất cả mọi thứ rơi vào im lặng ......

- Haizzzzzzz, cậu là người câm hay sao mà không nói ??? tôi bực rồi đấy – Thiên Yết tức giận

Thiên Bình lại tiếp tục im lặng ...... chẳng thêm quan tâm đến Thiên Yết .....

- Rốt cuộc là cậu bị cái gì ?? mất cái gì mà lại thành như vậy ??

- Cái thằng này, cậu coi thường tôi hả ?? tại sao không nói ?? – Thiên Yết biến thành con ngốc ngồi chửi mắng Gray

- Haizzz, để tôi liệt kê xem

Thiên Yết nhăn mặt nhìn Thiên Bình .......

- Mất tiền

THiên Bình lắc đầu ..... tiền anh cả đống ...... mất cũng chẳng sao .....

- Mất danh dự, nhân phẩm

Thiên Bình lắc đầu tiếp ........ mấy cái đó anh đâu có mất .....



- Mất địa vị, quyền hạng

Thiên Yết cứ hỏi mấy thứ gì đâu không ....... Thiên Bình lắc đầu tiếp ..... tập đoàn anh đang phát triển vững mạnh .....Thiên Yết tính chù ẽo hay sao mà nói mất địa vị, quyền hạng .......

- Trời ơi !!!!!! mất cái gì đây ??? người yêu hả ?? – Thiên Yết cười nham hiểm

Anh nghĩ Thiên Bình làm gì có người yêu .... Nên định chọc Thiên Bình chơi ..... ai ngờ ........

Thiên Bình nằm trên giường bệnh ........ nước mắt trào ra ........ rồi gật đầu ....

- Cái gì ??? cậu mất người yêu thiệt hả ?? – Thiên Yết bắt đầu choáng

Thiên Yết đứng gãi đầu ....... Thiên Bình đắp chăn che mặt lại ..... nhưng tiếng khóc vẫn cứ vang lên .....

Thiên Yết bơ vơ chẳng biết chuyện gì ......

- Là thật hả ??? câu đang khóc ??? – Thiên Yết đưa tay nhéo mặt mình

Đúng là đau thiệt ........ vậy không phải là mơ ...... mà khoan đã ..... hồi đó giờ Thiên Yết chưa từng thấy Thiên Bình rơi một giọt nước mắt nào .... Sao bây giờ tự nhiên nằm khóc vậy trời !!!

Thiên Yết ngáo ngáo đứng gãi đầu ...... mà cũng phải thôi !!! lúc sắp phải rời xa Xử Nữ ...... anh cũng khóc đó !!! chẳng khác gì Thiên Bình ......

Lúc đó .... Tim anh đau nhói .... Trong lòng như đống đổ nát ...... cùng vài cây dao đang liên tục cào xé ...... đầu óc rối tung lên ...... mất hết cảm giác ... rồi rung bần bật ...... nghẹn ngào khóc .....

Chắc bây giờ ..... Thiên Bình cũng như vậy ..... cũng đau khổ như vậy ......

Thiên Yết ngồi bên cạnh giường bệnh của Thiên Bình ....

- Thôi được rồi !!! tôi hiểu mà !!!

- Ê, cho tôi hỏi !!! cô nào có phước quá vậy, được Thiên Bình nhớ thương nằm khóc – Tính tò mò của con người không thể bỏ

Thiên Bình im lặng ..... ló cái đầu ra ..... quơ tay ..... lấy sấp giấy trên bàn ..... ngồi đăm chiu viết gì đó .....

[ Cậu có thể giúp tôi một việc được không ?? ]

- Câm ?? cậu bị câm hả ??

[ Tôi không muốn nói, trả lời câu hỏi của tôi đi ]

- Ừ ừ, mà việc gì ??

[ Tìm người đó giúp tôi ]

- Người đó ?? ai vậy ??

[ Lục Cự Giải ]

- Cái gì ??? cái cô mà cậu hành hạ suốt ngày ??

[ Ừ ừ, thật ra tôi bị mất trí nhớ, nên mới như vậy, tôi không muốn đánh cô ấy đâu, bây giờ nhớ lại thì ......... Cự Giải đã đi rồi ..... cô ấy rời xa tôi rồi ]

- Chữ cậu xấu quá, tôi đọc không ra

Người ta đang giải bày tâm trạng ...... Thiên Yết ngồi chê chữ xấu ..... ( Ôi trời +_+ )

Thiên Bình tức giận .....dùng sấp giấy đánh vào người Thiên Yết ......

[ Hm, để tôi cố gắng viết đẹp một chút ]

- Cậu nói là « cố gắng viết đẹp một chút » ???

[ Dạ, ông nội của con ]

- Ơ ..... cậu viết « ông nội » ?? ông nội cậu xảy ra chuyện hả ??

Lạc đề rồi cái anh ơi .............

Thiên Bình hằm hừ ........ ngồi nắn nót từng nét .......

[ Ý tôi là "" Ừ "" , cậu cố gắng mở to mắt nhìn kĩ đi ]

- Viết vậy tôi đọc được nè

Thiên Bình ngồi viết từng chữ .... Từng chữ ...... giải thích lại cho Thiên Yết hiểu ...

- Cự Giải hả ?? cô ấy đang ở bên Pháp đấy – Thiên Yết ngồi thản nhiên nói

Thiên Bình nghe hết câu .......... Tay rung cầm cập ....... Viết nhanh như máy ...

[ Cô ấy ở Pháp ?? sao cậu biết ?? ]

Thiên Yết mở to mắt ......... nhìn chằm chằm vào sấp giấy ( chữ Thiên Bình xấu đến vậy sao +_+ )

- Ờ..... tôi nghe Xử Nữ nói

[ Ở Pháp, nhưng thành phố nào, đường nào, căn nhà nào ??? ]

- Làm sao tôi biết !!!!

[ Xử Nữ không có nói cho cậu biết hả ???? ]

- Ừ, chỉ nói là ở Pháp thôi

[ Nhưng ....... Nếu tìm..... thì mò kim đáy biển....... chừng nào gặp được cô ấy đây ]

- Thì để xem cậu và cô ấy có duyên không ???

[ Lỡ không tìm được thì sao ?? ]

- Thì cậu đi kiếm cô khác đi !!!

[ Cậu điên hả ?? Xử Nữ mất tích, cậu đi kiếm cô khác được không ?? ]

- Ơ.......

Thiên Bình nói quá chính xác ....... Thiên Yết cứng họng hết biết trả lời như thế nào...

Khi đặt mình vào vị trí của người khác ....... Thì cảm giác mà người đó đang chịu ....... Mình sẽ thấu hiểu được .....

----------------------------------------

Paris, Pháp

Cự Giải có cảm giác nhói nhói tim ........ đứng ngồi không yên .....

Không hiểu sao từ hôm qua đến giờ ...... cô lại lo lắng đến vậy .....

Song Tử lúc nào cũng ngăn cản ....... Không cho cô về .....

Thật sự là cô rất nhớ nhà ........ nhớ bạn bè..... nhớ Thiên Bình .... Nhưng mọi thứ cứ làm gào cản trước mặt cô ......

- Chị ơi !!! bỏ cái mặt nhăn nhó đó đi – Song Tử cằn nhằn

- Haizzzzz, chị thấy sốt ruột quá, từ hôm qua tới giờ trong lòng chị không yên một chút nào

- Chị nhớ Thiên Bình quá rồi !!!! em đã nói là quên anh ta đi !!!

- Xin lỗi !!! chị không làm được !!!

- Em nói chị nghe nhé !!! Thiên Bình không hề yêu thương chị, suốt ngày chửi mắng đánh đập chị, đối xử tàn nhẫn với chị !!! vậy thì quên anh ta đi, nhớ nhung có tốt gì đâu !!!!

- Nhưng ....... Chị cảm thấy không phải như vậy !!! làm ơn hãy đưa chị về một lần, để chị chứng kiến tất cả sự việc, nếu đúng như em nói thì chị sẽ ở lại đây mãi mãi còn nếu ........ – Cự Giải chưa nói hết câu

- Haizzzzz, không được, em chắc chắn với chị, Thiên Bình không hề nhớ thương về chị đâu, làm ơn tỉnh táo lại dùm em !!! chị mù quáng quá rồi

- Nhưng ......

Song Tử ngồi chống cằm ......

Cự Giải ngồi xuống ghế ...... hai tay nắm chặt .... Rồi bắt đầu bật khóc ....

Cô đã chịu nổi đau đó mấy tuần nay rồi ......

Cự Giải đưa hai tay ôm đầu ...... chân co rúc lại ....... Nghẹn ngào khóc nức nở...... trong lòng có gì đó cứ đè nặng ....... Khiến cô sắp phải choáng ngợp