Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[12 Chòm Sao] The Vampire's Legend

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc Aquarius vẫn còn dùng ánh mắt phức tạp đó nhìn Scorpius, anh không hề biết rằng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảm xúc ấy đã bắt giam đôi mắt trầm mặc bấy lâu của Scorpius, khiến nó bắt đầu dậy sóng, làm cho cô gái không biết làm gì ngoài việc trân trối nhìn đáp lại anh. Những lời nói đọng lại cuống lưỡi của cô không tài nào thoát ra khỏi vòm miệng được.

- Scorpius...- Aquarius cẩn trọng nhìn cô, phá tan sự im lặng một cách e dè.

Giọng nói trầm trầm nhưng ấm áp và đầy tình cảm ngổn ngang đó đánh thức Scorpius, khiến cô giật mình và tự cảm thấy mình ngu ngốc và điên khùng khi mà lại một lần nữa bị đôi mắt xinh đẹp ấy hớp hồn... Làm cho cô chỉ có thể nhìn anh... Nghe anh... Để mặc cho thứ tình cảm tưởng chừng đã ngủ yên lần nữa được khơi dậy bởi anh...

A... Giọng nói đã trầm hơn rồi...

Ngay khi Scorpius định đưa tay lên chạm vào anh thì một loạt hình ảnh như thước phim quay chậm xuất hiện trong đầu Scorpius khiến cho cánh tay vừa nhấc lên khựng lại. Không! Cô không thể ở lại đây!

Scorpius quay đi, muốn rời khỏi phòng nhưng không được, vì cánh tay cô, đã bị anh tóm lấy. Bàn tay to với những ngón tay thon dài, là bàn tay của anh. Nghĩ tới điều này, cảm nhận được hơi ấm từ tay anh truyền tới, đôi mắt cô bỗng cay cay...

- Bỏ ra. - Cô nhắm chặt mắt lại, cố nuốt nước mắt vào trong, lạnh nhạt nói.

- Không. - Aquarius kiên quyết nói, siết chặt bàn tay đang nắm lấy cánh tay Scorpius - Hãy nghe...

- Tôi không có gì để nói với cậu!- Scorpius không quay đầu lại, lạnh lùng nói, đập tan hết mọi cố gắng của Aquarius.

Ngay lúc Scorpius định giật mạnh tay mình ra khỏi tay Aquarius, giọng nói trầm trầm lại lần nữa níu cô lại...

- Làm ơn... "Chị"...

Một từ...

Chỉ một từ...

Scorpius biết... Aquarius biết... Cậu đã chịu thua rồi...

~o0o~

Trên sân thượng, một dáng người nhỏ bé mặc chiếc áo thụng màu xanh dương nhạt và chiếc quần bó ngắn cùng màu đang thả một sợi dây dài được nối bằng những tấm chăn lớn nhỏ đầy màu sắc dài khoảng hai đến ba mét. Gương mặt đó là của một thiếu nữ trạc 16,17 tuổi mang theo đôi mắt ngu ngơ nhưng rõ ràng cô gái nhận thức rõ việc mình đang làm.

Khuôn mặt cô gái tỏ rõ sự thất vọng khi thấy sợi dây không đủ dài để cô có thể tuột xuống. Đây là cái sân thượng thấp nhất trong lâu đài, các nơi gần mặt đất khác đều được canh giữ ngày đêm, chẳng lẽ không có cách nào sao?

- Song Ngư! Em đang làm gì vậy?

Tiếng quát tháo bất ngờ làm cho Song Ngư giật mình, hai tay nhất thời buông thõng để mặc cho sợi dây được nối bằng những chiếc chăn từ từ rơi xuống đất, do gió nên nó đáng kí ra rơi ra khỏi địa bàn của lâu đài nhưng lại bay về phía trước cửa lớn, báo động cho những người canh cửa bên trong lâu đài. Họ quay đầu lên ngay khi thấy những chiếc chăn rơi xuống ngoài cổng và bắt gặp cô. Trước khi cô kịp chạy hay họ kịp thông báo cho ai, người vừa quát tháo đã bước tới nơi cô đang đứng giữ chặt cô, đồng thời quay đầu nhìn những người canh cửa gật đầu. Thấy người đó, bọn họ có lẽ đã yên tâm nên lập tức kêu người đi dọn dẹp đống chăn vừa rơi.

- Em có biết là họ có thể báo cho ngài không? Đến lúc đó, em sẽ không đi lại tự do được nữa đâu.- Người đó giữ chặt tay Song Ngư cẩn trọng nhắc nhở cô.

Song Ngư bất mãn nhìn người đó! Anh ta là đồ đáng ghét!

Người này là người mà Cancer nói là theo bảo vệ cô, nhưng theo cô thấy thì giống như giám sát cô mới đúng. Anh ta tên là Orion. Ban đầu, cô cứ tưởng Orion chỉ là vampire bình thường như mấy người làm trong lâu đài nhưng cô không ngờ rằng anh ta là một trong 7 người thân cận của Cancer cho đến khi chị Scorpius nói cho cô biết. Anh ta là một người con trai rất đẹp, nhìn sơ cứ tưởng chỉ mới khoảng 20 tuổi chứ đâu có ai ngờ anh ta đã hơn 200 tuổi rồi. Orion có mái tóc màu nâu của gỗ dài được buộc gọn lại phía sau khiến cô cảm thấy anh ta rất là kì lạ, có cảm giác anh ta là gay nhưng cô không ngờ rằng mình lại khá thích dáng vẻ hiện tại của anh ta. Lúc nào anh ta cũng mặc đồ thường, không hề mặc đồng phục cũng không mặc giáp hay vest, chỉ là những bộ quần áo thoải mái và mắc tiền mà cô lúc trước hay thấy trên ti vi. Tuy nhiên, Song Ngư cũng không ghét Orion, ít ra anh ta còn dễ nói chuyện và cởi mở hơn nhiều so với mấy thuộc hạ khác của Cancer.

- Orion, bỏ tôi ra!- Cô nhăn nhó kêu lên, Orion đang siết tay cô!

- Quay về phòng cái đã.- Anh ta nghiêm giọng nói rồi đưa cô về phòng.

Dọc đường đi, Orion không nói gì cả mà chị nắm chặt tay Song Ngư, kéo cô vào phòng mà lúc đó, Song Ngư chỉ biết ấm ức than vãn chứ không hề để ý đến đôi mắt màu đá topaz xanh đẹp đẽ hiếm có ấy đang trầm tư suy nghĩ những điều mà chỉ có anh ta mới biết.

Vừa vào phòng, Orion đã thả tay Song Ngư ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.

- Ngài ấy sẽ không vui nếu cô cứ làm vậy.- Anh nhanh chóng nhắc đến Cancer.

- Tôi không quan tâm!- Song Ngư xoa xoa cổ tay bị nắm chặt nãy giờ, không đỏ hay bầm nhưng vẫn rất đau- Hắn ta không biết khi nào sẽ quay về, bây giờ, tôi cần trốn khỏi đây!

Song Ngư không quan tâm anh ta có báo cáo cho tên đó hay không nhưng cô tin rằng anh ta sẽ không làm vậy bởi vì trong mấy ngày qua anh ta đã dung túng che giấu cho cô không biết bao nhiêu lần, cô không nghĩ lần này anh ta sẽ báo cáo nên cô không quan tâm đến cái người thậm chí gọi thẳng tên hắn ta còn không dám.

Orion chán nản nhìn cô.

Ngài làm ơn quay lại đi, cô gái này làm tôi muốn gϊếŧ người! Orion than trong lòng. Anh biết ngài chọn anh chính là do thể chất đặc biệt của mình mà anh luôn tự hào nhưng lần này anh thật sự mong rằng mình không có cái thể chất đó, để ngài ấy không chú ý đến mình và để mình làm nghề trông trẻ thế này! Mấy ngày qua anh đã cố nhẫn nhịn không báo cáo những việc làm ngu ngốc của cô gái này cho ngài vì lo lắng ngài sẽ không hài lòng nhưng cứ thế này thì... Anh một tay bóp trán, một tay bỏ túi quần đau đầu tìm cách giải quyết hay ít nhất là tìm cách cho cô gái này hết nghĩ tới việc chạy trốn nữa.

Thật ra ngay cả bản thân Orion cũng không biết trong vô thức anh đã nương tay và giúp đỡ cô mà do cái gì, không ai rõ. Vì mến cô hay ngưỡng mộ cô đã có thể gây sự chú ý cho ngài ấy hay do cái tính cách đặc biệt của cô, không ai biết.

- Cô không thể ra khỏi đây!- Orion trầm giọng nói với cô sự thật- Ngài đã cho phong tỏa hết mọi con đường để ra khỏi lâu đài rồi. Cô tốt nhất nên an phận đi!

Nói rồi, anh bỏ đi.

Vừa đi khỏi phòng Orion bỗng cảm thấy hình như bản thân anh có chút không đành lòng, anh bất chợt nhìn vào bàn tay vừa nắm lấy tay Song Ngư, hơi ấm vẫn còn đọng lại...

- Ái chà...

Giọng nói ấm, không trầm nhưng nghe là biết đây là giọng của con trai, Orion ngẩng đầu lên. Ngay khi thấy được người đối diện là ai, anh lập tức quỳ xuống hành lễ với ngài.

- Đứng lên đi.- Cancer mỉm cười nhìn dáng người cao hơn 1m9 của Orion đang khom lưng cúi đầu trước mình- Xem ra cậu đã vất vả rồi.

- Thuộc hạ không dám.- Orion nhanh chóng nói. Vì ngài, không việc gì anh không làm.

- Được rồi.- Cancer lại cười nhìn Orion đang từ từ đứng lên, Cancer nhanh chóng đuổi anh ta đi- Anh đi đi.

- Vâng.- Orion cúi người chào Cancer rồi nhanh chóng rời đi.

Vì lí do gì mà ngài lại về sớm như vậy? Lòng anh không khỏi lo lắng cùng tò mò nhưng hiện tại ngài đã trực tiếp yêu cầu mình rời đi thì anh thật sự không có tư cách ở lại. Bất giác anh nhớ đến Song Ngư, không biết cô gái ấy sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra ngài đã về... Lo suy nghĩ lung tung, Orion không hề để ý đến ánh mắt của Cancer đang chăm chú nhìn anh, ánh mắt đầy toan tính.

Nhìn theo Orion, đôi mắt bình thản của Cancer ngay lập tức thay đổi. Tức tốc về đây, không ngờ lại được nhìn thấy Orion trong dáng vẻ đó. Cảm xúc của anh ta mạnh tới mức cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được. Cancer không biết là tốt hay xấu khi để anh ta đi theo Song Ngư nhưng trong số các thuộc hạ mà cậu có, anh ta là người thích hợp nhất. Không chỉ do thể chất của anh ta mà còn do tính cách của anh ta và một phần là do sự tin tưởng cậu dành cho anh ta.

Mà thôi. Cancer lắc đầu, bây giờ gặp cô gái trong phòng trước đã. Mới mấy ngày thôi mà cậu đã muốn gặp cô ta rồi, mà thứ kí©h thí©ɧ nhất, thứ cậu nhớ nhất lại chính là mùi máu thơm ngon và quyến rũ của cô ta...

Đôi môi anh khẽ cong lên. Anh bước về phía căn phòng, mở cửa ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »