Chương 10

- Em có chắc là mình không cần gì nữa không?- Taurus nhận lại bát cháo từ tay Virgo, khẽ hỏi cô.

Từ khi Capricorn rời khỏi lâu đài, Virgo vẫn chưa một lần nói chuyện với anh, ngoại trừ những lúc cần thiết. Đã một tuần rồi mà những câu nói của cô và anh vẫn như cái máy lập trình sẵn, không thừa một câu nào. Anh bỗng muốn nghe cô gọi tên mình, nhưng cỗ cảm xúc ấy đã nhanh chóng được dập tắt trước khi Virgo có thể phát hiện và anh có thể tự thừa nhận.

- Vâng.- Virgo trả lời như một cái máy, không nhanh không chậm mở miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt nhiên không ngước đầu lên.

Nhìn cô như vậy, Taurus cảm thấy tức giận, nhưng vẫn cố khắc chế cái cảm xúc muốn năm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh kia, ép cô nhìn vào mắt mình. Anh biết lần này là anh sai nhưng không đời nào anh lại chịu từ bỏ cái tôi của mình để hạ mình xin lỗi. Có điều, anh thật sự cũng không muốn cô cứ như thế này mãi. Không lẽ cô thật sự muốn như vậy sao, cô cứ muốn im lặng, chọc giận anh hết lần này đến lần khác sao?

- Được rồi...- Taurus bất lực ngồi xuống ghế nệm cạnh chiếc giường, đưa hai tay lên ôm đầu như để làm mình tỉnh táo- Em muốn như thế nào?

Đến lúc này, Virgo mới ngước đôi mắt phượng của mình lên nhìn anh. Ánh mắt ngập tràn nỗi đau thương, xót xa, hối hận và không đành lòng. Chỉ tiếc cho Taurus lúc ấy lại tự nhắm mắt mình lại, nếu không, anh đã có thể nhìn thấy biểu cảm đau thương vừa rồi trên mắt Virgo. Virgo cố gắng che giấu vẻ mặt đó, nhìn vào anh, đôi môi nhỏ mở ra, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, như là thứ cô nói có thể thay đổi tất cả mọi thứ, cần suy nghĩ thật cẩn trọng. Đắn đo một lúc, cô khẽ mở miệng, làn hơi trắng đυ.c từ trong miệng cô thoát ra vì hơi lạnh:

- Tôi muốn gặp bà ấy!

"RẦM!"

Lúc này, Taurus đã ngước mắt lên, đôi mắt tím đυ.c ngầu vì tức giận, kết mạc trắng cũng bắt đầu chuyển thành xám đen... Dấu hiệu của thuần chủng! Taurus với đôi mắt tím dần hóa thành màu đỏ ngầu trợn lên, nhìn Virgo đang sợ hãi run lên nhưng vẫn quật cường đối diện với Taurus, hy vọng anh ta sẽ để cô làm theo ý mình. Tiếc cho cô là, cô đã đánh giá sai về Taurus rồi.

Taurus lúc này hoàn toàn quên đi những kiềm chế của mình, bàn tay lạnh ngắt bóp chặt cằm cô, ép cô hướng mắt về phía mình, đôi mắt giận dữ khó khăn làm lộ ra chút không nỡ. Khẽ mở miệng, Taurus để cho thanh âm sắc lạnh, tàn nhẫn thoát ra từ dây thanh quản, phà về đôi tai người con gái đối diện mặc dù biết chắc cô sẽ giận mình:

- Nếu cô muốn gặp người đàn bà súc sinh đó thì chi bằng để ta biến cô thành loài súc sinh luôn đi!

Taurus khi nhìn thấy sự đau lòng ngập trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngay lập tức liền cảm thấy hối hận. Nhưng là, hối hận bây giờ thì được gì chứ, tất cả đều là vô ích sau câu nói vừa nãy mất rồi. Taurus buông tay ra, giải thoát cho chiếc cằm nhỏ nhắn và để mặc cơ thể ốm yếu rơi phịch xuống giường. Có điều, cho dù cả cơ thể Virgo như mất hết sức lực, nhưng đôi mắt vẫn đẹp và sống động đến lạ thường! Mặc dù đôi mắt đó đang ngập tràn nỗi đau, nhưng nó lại mĩ lệ khiến cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, khát khao. Các vòng xoáy màu xám và tím đang xoay trong mắt Virgo giúp Taurus biết, anh không nên ở đây. Tốt nhất, nên để cô một mình, và giúp cô không phải nhìn thấy anh.

- Hãy... Nghỉ ngơi đi.- Taurus không nói gì nữa, quay đầu bước đi.

Trong căn phòng lạnh lẽo mà chàng trai vừa bước ra, cô gái đang thẫn thờ trên giường cứ ngồi yên đó, ánh mắt nhìn vào vô định. Cô như người mất hồn, nhìn về phía nơi Taurus vừa đứng như đang nhìn anh mà không hề hay biết anh đã rời khỏi. Các vòng xoáy trong mắt vẫn xoay nhanh đến dữ dội và không hề có dấu hiệu dừng lại, tuy nhiên các gam màu trong mắt càng ngày càng tối và lạnh, như chính tâm hồn của chủ nhân nó vậy. Lạnh đến mức tê tái da thịt, không ai muốn đυ.ng vào. Virgo hiểu, hiểu rất rõ tính cách của Taurus, và cô cũng biết, cô không thể làm gì nữa, nhưng cứ nghĩ đến cảm giác bất lực và đau nhói này cô không khỏi hối tiếc...

"Tóc!"

Giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô rơi xuống, trúng vào sợi dây chuyền bằng bạc. Cô không nói gì, chỉ đưa tay lên, chạm vào mắt. Bàn tay cảm nhận sự ướŧ áŧ trên đầu ngón tay, cô đưa bàn tay ra trước mặt mình, khẽ lẩm bẩm:

- Thì ra, đau đớn thì sẽ khóc như thế này... Đã lâu lắm rồi mình mới khóc...

Cô ngã phịch xuống giường, lấy hai tay che mắt lại, tuy nhiên, cô không thể che đi những giọt nước mắt vẫn đang nhiễu giọt trên khuôn mặt cô, không thể nào kết thúc...

~o0o~

- Leo, lấy tập hồ sơ vừa được gửi đến cho tôi!- Một tên nào đó nằm dài xuống bàn ra lệnh.

- Dạ!- Một người nào đó chạy đi thi hành mệnh lệnh.

- Leo, qua phòng kế toán lấy sổ sách cho tôi!- Một tên nào đó chơi game trên vi tính uể oải nói.

- Dạ... vâng!- Một người nào đó mặt đen xì rời khỏi phòng.

- Leo, viết bài phát biểu tuần sau cho tôi!- Một tên nào đó ôm cuốn tiểu thuyết ngồi đọc.

- V... Vâ... Vâng!- Một người nào đó khóe môi run run trả lời.

- Leo, tôi khát!- Một tên nào đó bấm game điện thoại than vãn.

- Tự đi lấy nước mà uống!

Một người nào đó đã đạt đến cực hạn, rống to lên khiến cho tất cả nhân viên từ tầng trệt tới tầng cao nhất này đều giật mình sợ hãi. Có điều, ngay sau đó, họ chỉ lắc đầu tiếc thương cho cô gái đó! Họ đoán trước rồi mà, vào đây vênh mặt với tổng giám đốc thì vua cũng bị đùa chết, nói gì đến cô. Bây giờ thì chỉ đành chờ xem tính mạng của cô có còn giữ được cho tới hết giờ làm hay không hay là uất ức quá treo cổ tự tử mất rồi!

A... Đúng là điên mà! Không thể tin được rằng có ngày cô phải cúi người hạ mình làm theo ý người khác như vậy. Chẳng lẽ số cô nó tàn rồi hay sao? Leo rống giận trong đầu, rủa thầm tên Song Hoàng chết tiệt đang ung dung mỉm cười kia! Aiz, nếu cô không bị hắn nắm thóp thì đâu ra nông nỗi này! Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Vô duyên! Độc ác!... Cô hận không thể nào lột da, róc xương hắn ra phơi nắng, đem thịt hắn cho chó gặm, đem nhãn cầu hắn làm vật thí nghiệm, đem lục phủ ngũ tạng của hắn làm lục món ngũ vị đem cho cá ăn,... Còn rất nhiều thứ cô muốn làm nhưng bản thân cũng thừa hiểu là mình không có khả năng làm như vậy! Tên này ma lanh y như chủ nhân của hắn, thoắt một cái đã nắm được điểm yếu của cô, mà còn lợi dụng nó thành thục, tốt hơn tên Cancer nhiều! Hắn ta còn kinh khủng hơn thằng nhóc quái đản đó, vậy rốt cuộc hắn ta mạnh bao nhiêu đây? Trời ạ! Thật sự là hận chết đi được mà! Nhưng cô đã tới giới hạn rồi! Không đời nào cô chịu đựng thêm một phút một giây nào để hắn ta đùa giỡn nữa! Thích giỡn đúng không, tìm con điên mà giỡn, thích hành hạ à, tìm người hầu mà hành hạ! Cô mặc kệ hắn ta!

Trái ngược với sự tức giận của Leo và ánh mắt long sòng sọc của cô, Song Hoàng mỉm cười, một nụ cười rất đểu, theo Leo nghĩ. Anh ta nhướn một bên lông mày, ánh mắt dò xét lướt qua người Leo, như đang tìm kiếm cái gì đó, xuyên thủng mọi thứ và nhìn thấu vào bên trong. Song Hoàng nhìn từ dưới đôi chân dài của cô tới cơ thể xinh đẹp và quyến rũ, tiếp tới là khuôn mặt trẻ trung và hoàn mĩ với đôi mắt đẹp đang trừng lên nhìn anh như muốn gϊếŧ anh bằng đôi mắt của mình nhưng trái ngược với các cảm xúc của cô, anh chỉ mỉm cười, đôi mắt lại ánh lên sự hài lòng thấy rõ như là đang đợi cái hành động này của cô vậy và cái ánh nhìn hài lòng đó khiến Leo không khỏi lo sợ nhưng đã lỡ rồi nên không được chùn bước! Vì vậy, đôi mắt xinh đẹp tiếp tục chiến đấu, trợn trừng lên nhìn hắn tới cùng!

Song Hoàng gần như phụt cười ra trước mặt cô gái này nhưng anh kìm lại được. May cho anh là Leo do mải chiến đấu trừng mắt với anh nên không để ý đến hai vai của anh đang run lên vì nhịn cười. Anh đứng dậy, bước lại phía cô, nụ cười vẫn thường trực trên môi nhưng nó lạ khiến Leo tối mặt và lùi ra sau, như tránh một âm hồn lẽo đẽo đuổi theo cô đòi mạng vậy. Cách so sánh này khiến Song Hoàng không khỏi khó chịu nhưng khi nhìn vào mắt cô anh không nghĩ ra được hình ảnh so sánh nào hơn thế. Cứ mỗi bước anh tới, cô lại lùi, mỗi bước anh đi tiếp, cô lại nhảy về. Anh càng vui vẻ, cô lại càng hoảng sợ. Và thật sự, anh thích cái vẻ mặt này của cô hơn là vẻ mặt muốn cắn gϊếŧ anh khi nãy nên chân vẫn tiếp tục bước tới như muốn ép cô phải bộc lộ ra sự sợ hãi trước mặt anh, và sự tức giận cũng theo đó mà vơi dần đi, thay thế cho sự hài lòng và tò mò của con người mưu mô.

"Cộp cộp"

A... Leo rủa thầm cái tên thiết kế nội thất, tại sao lại để sàn gỗ cứng bóng loáng mà không lót thảm chứ? Cái tiếng giày của anh ta cứ vang lên khiến cô không tự chủ được sởn da lên. Chỉ còn cách 1 mét nữa.

"Cộp cộp"

Song Hoàng phát hiện cô gái nhỏ đang trân trối nhìn về phía mình như cầu mong sự tha thứ, tiếc cho cô, anh đang có hứng chọc giận người khác rồi.

"Cộp cộp”

A... Đúng là con ngu mà! Căn phòng rộng vậy, lùi về phía cánh cửa không chịu, lại lùi về phía vách tường. Bây giờ đυ.ng tường rồi, lùi đi đâu được nữa chứ! Lúc này, Leo mới cảm thấy hối hận, bết vậy lúc nãy cô làm theo lời hắn đi thì cứ việc đổ cả hộp thuốc xổ vào li cà phê cũng được nhưng giờ thì sao? Nhìn đi, nhìn đi, đến trốn còn không được! Cái gan thỏ của cô làm sao dám trừng mắt nhìn anh tiếp đây? Còn 0,8 mét...

"Cộp cộp"

Ồ... Song Hoàng gật gù... Biểu cảm của cô nhóc thú vị thật, hết đen tới xanh lá, lại tới đỏ, rồi tới trắng, tới xanh, cứ vài giây lạ thay đổi một màu, y như con tắc kè hoa ấy! Thật sự, có một giây, anh đã muốn giải phẫu cô ra, coi thử xem da mặt cô làm từ cái gì mà lại dễ chuyển màu như vậy? Có khi nào cô được cấy gien của tắc kè hoa không nhỉ? Cái ánh mắt càng ngày càng sợ hãi khiến Song Hoàng không khỏi chút ham muốn được chọc cô thêm một chút nữa nha!

"Cộp cộp"

A... Cô và hắn ta chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét... Cái tiếng giày nện xuống nền nhà thật nhẹ nhàng, ung dung, thoải mái. Nhưng tại sao đối với cô, nó lạ kinh khủng đến vậy! Tiếc cho Leo, chưa kịp để cô suy nghĩ hết, Song Hoàng đã tiến lại gần cô, cả hai người cách nhau không là bao khiến cho cái mùi nước hoa trên bộ vét xộc thẳng vào mũi cô. Ngay khi cô không đề phòng, Song Hoàng lập tức chống hai tay lên tường, dồn cô vào một không gian nhỏ, hẹp. Đôi lông mày đậm nhướn lên nhìn cô, đôi mắt không buồn che giấu ý cười đang hiện rõ cùng sự tinh ranh như một đứa trẻ nghịch ngợm, anh cúi người xuống, để đôi môi ngay dưới tai trái của cô, phà hơi lên chiếc cổ trắng nõn:

- Cô xác định muốn chống đối tôi? - Song Hoàng nhếch bạc môi lên, hai cái răng nanh lộ nguyên hình đang nhẹ nhàng lướt đi trên cổ cô, như là hận không thể cắm phập vào trích hút cái dòng máu ấm đỏ đang cuồn cuộn chảy, mặc kệ người đối diện đang vùng vẫy thế nào.

Leo rủa xả trong lòng, cố hết sức dùng đôi tay của mình đẩy anh ta ra nhưng không thể, tại sao hắn ta lại mạnh tới vậy trong cái cơ thể thư sinh kia chứ! Cô mặc xác hắn bao nhiêu tuổi, mạnh cỡ nào, nhưng cô nhất định phải thoát ra nha! Hắn ta là đang muốn hút máu cô đó! Máu của cô! Trời ạ! Hơn nữa, cô không thích cái cảm giác khi hắn ta phà hơi lên cổ mình. Cái cảm giác ngưa ngứa đó khiến cô khó chịu cựa quậy, sợ hãi cái hơi thở đang nhẹ nhàng phà ra trên cổ cô, như một tà ma đang dụ dỗ một linh hồn xinh đẹp.