Chương 55: "Kẻ độc chiếm sân sau" của Hội học sinh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Ảnh chị em họ Lâm - Lâm Cự Giải, Lâm Tử Hàn]

[My ART][12 Chòm Sao] School - Chương 55: ---------------------------------

- Hưʍ... hừm... hứm~

Buổi sáng, gần khu vực trường cao trung Zodiac đã sớm có một nữ sinh đang nhảy chân sáo đến trường.

Quả nhiên, đến trường là những niềm vui.

Không, không.

Kim Ngưu nhảy chân sáo không phải vì cô háo hức đến trường, mà là cuối tuần này cô sẽ được đi du lịch vườn sinh thái cùng với gia đình.

- Này, cháu gái.

- Hửm?

Trong số rất nhiều học sinh đang di chuyển đến trường, nhưng ông chú trung niên đứng gần đấy chỉ gọi mỗi Kim Ngưu. Kim Ngưu dáo dác nhìn xung quanh, xác nhận lại là chú ấy gọi chính mình, mới bước đến.

- Chú gọi cháu ạ?

Kim Ngưu thật thà đến hỏi chuyện của chú trung niên. Ông ấy ngập ngừng một chút, bối rối nói:

- À... Chú đang trên đường đến Center Town, nhưng hình như bị lạc rồi mất rồi. Cháu... Có biết đường đến đó không?

- À. Chú muốn đến Center Town ạ?

Kim Ngưu là một cô gái tốt bụng, nên nghe nỗi lòng của chú lạ mặt, liền muốn giúp đỡ. Cô chỉ về hướng ngược lại, nói:

- Chú muốn đến Center Town, thì phải đi qua quận Zolia nữa cơ. Chú đi hướng này ra ngã ba đấy, bên tay trái có một trạm xe buýt. Chú chỉ cần đón chuyến 15 là có thể... hửm?

Bỗng, người đàn ông đột nhiên nắm chặt áo khoác của mình, vẻ mặt chau lại đau đớn, khiến Kim Ngưu ngừng nói. Cô lo lắng hỏi han:

- Chú? Chú có sao không?

- Ư...

Người đàn ông không đáp nổi, chỉ rên hừ hừ rồi dẩy lên một trận rùng mình. Kim Ngưu càng lo lắng hơn:

- Chú không khỏe ạ? Cháu gọi cấp cứ---

- Xem - đây! Ha - ha - ha!

Đột nhiên, trước sự lo lắng của Kim Ngưu, người đàn ông lại đột ngột phanh áo khoác dài thân của mình ra.

- Á!

Ông ta điên cuồng khoe ra "của quý" của mình, ngay trước mắt Kim Ngưu.

- Cái đồ điên!

Kim Ngưu kinh hãi tột cùng, liền bỏ chạy ngay lập tức.

- Chạy đi đâu đấy? Đợi ta với hahaha!

Người đàn ông hù dọa bằng lời nói, khiến Kim Ngưu hoảng sợ chạy còn nhanh hơn. Vừa chạy vừa hét:

- Biếи ŧɦái! Mấy cậu chạy đi! Có biếи ŧɦái!

- Ha hả?

Đám nữ sinh đang thong dong tản bộ, thấy Kim Ngưu chạy như sắp bị đoạt mạng, lại còn hô hào có biếи ŧɦái. Khiến cả một khu vực cũng náo loạn bỏ chạy theo.

Bộp!

Phía trước đột nhiên có một bóng lưng lộ ra, khiến Kim Ngưu không kịp giảm tốc độ hay né tránh, liền đâm sầm vào người đấy.

- A, xin lỗi, xin lỗi!

Kim Ngưu nhất thời vẫn còn hoảng loạn, vội vàng xin lỗi rồi tiếp tục bỏ chạy. Nhưng lại bị người này giữ lại.

- A!

Kim Ngưu giật nảy mình rút tay lại, nét mặt hoảng sợ tốt cùng, khiến cho đối phương vô cùng ngỡ ngàng.

- Cậu sao vậy?

- S-Song Ngư...

Đến khi ngữ điệu quan tâm của Song Ngư vang lên, Kim Ngưu mới bình tĩnh lại một chút. Thấy nét mặt bị ức hϊếp của cô, anh liền nôn nóng:

- Đã có chuyện gì?

- B-b... B-biến... biếи ŧɦái...

Cô nắm chặt hai bàn tay lại, cả người đều run run vì bị ám ảnh. Nét mặt hoang mang sợ hãi đối với hướng đi đến trường hằng ngày. Song Ngư hiểu ý, nhìn đến phía đấy, nhanh chóng thấy một kẻ đáng nghi đang bỏ chạy. Sắc mặt anh liền đanh lại, lạnh lẽo đáng sợ. Bây giờ, có đuổi theo cũng không còn kịp.

- Hắn ta chạy rồi. Đi thôi.

Anh thấp giọng trấn an, khoác vai cô bước vào cổng trường. Kim Ngưu vẫn còn bị ảnh hưởng, bất giác nắm vào áo anh, rất chặt. Cảm nhận được nỗi bất an của cô, lạnh lại nhẹ giọng:

- Tôi ở đây rồi.

- ...

Đúng vậy, Song Ngư đang ở đây, khiến cô ổn định hơn nhiều. Giọng nói của anh, cũng khiến cô an tâm hơn nhiều. Tâm trạng cô, vì có anh, nên đang dần dần được khởi phục.

- Xung quanh đều có người. Sao cậu lại gặp biếи ŧɦái?

Sau khi tinh thần của Kim Ngưu được ổn định, Song Ngư mới cất giọng hỏi tình hình. Anh đưa cho cô một hộp sữa cam, như một món quà khích lệ.

- Ông ta gọi tôi lại...

Kim Ngưu nhận lấy hộp sữa, kể lại những gì mình đã trải qua. Sắc mặt Song Ngư liền tối sầm, lon nước trong tay oan uổng đã bị bóp méo.

Cũng vì cô gái này quá tốt bụng, thậm chí còn muốn gọi cấp cứu khi thấy ông ta không khỏe. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn giở trò biếи ŧɦái làm kinh hãi người khác.

Nhận ra được một bài học, Song Ngư lên tiếng:

- Lần sau, cậu đừng tin bất cứ ai. Dù là người già hay trẻ nhỏ, phụ nữ hay người khuyết tật, tất cả, đừng để ý đến bọn họ.

- Ơ?

- Cậu chưa nhận thức được tình hình à? Mọi chuyện đều bắt nguồn từ lòng tốt của cậu.

Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của cô, anh có chút nóng lòng, nói:

- Từ bạn cũ của cậu Đỗ Mỹ Hoa cho đến đội trưởng Tennis. Lần này là thằng chó biếи ŧɦái. Đều vì cậu tốt bụng nên mới chuốc phải những rắc rồi này. Cậu vẫn chưa rút kinh nghiệm à?

- Tất nhiên là tôi hiểu ý cậu. Nhưng đến mức bỏ qua người khuyết tật và trẻ nhỏ, không phải vô tình quá sao?

- ...

Hóa ra là Kim Ngưu ngờ nghệch vì ý này. Không biết nên nói cô thật thà hay là nói cô ngốc nghếch. Đoạn, anh hỏi:

- Cậu và Thiên Yết không phải ở cùng nhà à? Sao lại không đi học cùng nhau?

- Hả? À...

Câu hỏi này khiến Kim Ngưu có chút khó xử. Cô lảng tránh ánh nhìn của anh, nhỏ giọng đáp:

- Tôi... Nó bảo tôi không nữ tính, làm nó mất mặt.

- ...

Lý do này, Song Ngư tán đồng. Anh hiểu nỗi lòng của Thiên Yết. Nhưng suy nghĩ này, là của anh của trước đây. Còn bây giờ, anh không e ngại điều này.

- À, còn một chuyện.

Sắp đến giờ vào học, hai người vừa định vào lớp, thì Song Ngư bỗng lên tiếng. Ngữ điệu nghiêm túc:

- Về Lý Yên, cậu đừng gần gũi với cậu ta nữa.

- Hả?

- Đây là lời khuyên của tôi. Nếu cậu không muốn cái kết như Đỗ Mỹ Hoa và đội trưởng Tennis lặp lại một lần nữa.

- ...

Song Ngư khi nói đến lời này, vô cùng nghiêm túc và thành thật. Không hề có ý điệu tư thù. Khiến Kim Ngưu có chút lặng người.

Giữa Song Ngư và Lý Yên, đã xảy ra chuyện gì? Cô thực lòng tò mò về chuyện này. Không phải với mục đích thỏa mãn sự nhiều chuyện.

Mà thực sự, cô muốn thấu hiểu cảm xúc của anh.

...

- Hửm?

Bảo Bình còn cách tòa nhà S vài bước, chợt thấy phía trước có một dáng lưng quen thuộc. Gần đây, chỉ cần nhìn thấy bóng hình người đàn ông này, tâm trạng cô liền rạo rực hơn hẳn. Thấy người phía trước đang vất vả vác ba cuồn giấy lớn vô cùng khổng lồ, cô liền chủ động chạy đến:

- Thầy chủ nhiệm.

- À, lớp trưởng à?

Phản ứng của Ma Kết vẫn như mọi khi, khá ảm đạm đối với sự xuất hiện bất ngờ của Bảo Bình. Cô nhìn thứ mà anh đang mang, cất giọng hỏi:

- Đây là gì vậy? Thầy có cần tôi giúp không?

- À, vậy thì phiền em cầm giúp tôi ly cà phê.

- ...

Ma Kết đang mang ba cuộn giấy lớn, một chiếc cặp laptop và một ly cà phê nóng. Trong ba thứ này, ly cà phê là món nhỏ bé nhẹ nhàng nhất, nhưng Ma Kết lại đưa nó cho Bảo Bình, khiến cô không khỏi ngoài ý muốn.

Cô rõ ràng có tác dụng hơn mức này mà?

- Thầy thật chỉ muốn tôi cầm ly cà phê này thôi sao? Tôi có thể giúp thầy xách cặp đấy.

- Nếu em muốn.

Ma Kết không từ chối lời ngỏ ý muốn giúp nhiều hơn của Bảo Bình, đưa cặp cho cô. Bảo Bình vui vẻ nhận lấy, lại cảm thấy Ma Kết đối với cô vẫn còn rất khách sáo. Làm thế nào để thầy ấy đón nhận cô hơn nhỉ?

Khoan đã. Hình như có điều gì đấy hơi sai trái.

Tại sao cô lại có loại suy nghĩ này? Chính xác hơn thì, tại sao cô lại có mong muốn được Ma Kết đón nhận? Tại sao cô lại phải đón chờ sự công nhận từ thầy ấy? Nếu suy kỹ lại, thì gần đây cô có nhiều cảm xúc rất bất thường. Mà những cảm xúc ấy chỉ xuất hiện khi...

Nghĩ đến đây, Bảo Bình chợt lén nhìn ra sau. Thấy gương mặt của Ma Kết, cô lập tức quay lên, l*иg ngực trái liền đập liên hồi.

Là do bị phát hiện nhìn lén, hay là vì lý do khác?

"Đứng lại mau thằng chó!"

"Mơ đi!"

- Oái!

Ngay lúc này, đột nhiên có hai học sinh rượt đuổi nhau. Không gian ở cầu thang không lớn, rất dễ va chạm. Mà Ma Kết lại đang vác theo ba cuộn giấy cực kỳ khổng lồ. Bảo Bình vốn đi trước Ma Kết một đoạn, liền nhanh nhạy dự liệu được điều sắp xảy ra, liền lớn tiếng quát lên:

- Này! Hai người kia!

- A?

Hai kẻ chơi trò đuổi bắt bị gọi lại bất ngờ, theo phản xạ liền dừng bước. Nhân đấy, Bảo Bình cũng tiếp tục cất giọng:

- Đừng có chạy nhảy ở cầu thang như vậy, nguy hiểm lắm. Nếu không nghĩ cho mình, thì cũng nghĩ cho người khác đi.

- Hả? Cậu là ai mà lại như thế với bọn tôi? Cũng đâu phải người của Hội học sinh!

Hai người kia thế mà lại không thèm tiếp thu lời nhắc nhở của bạn học, ngang bướng bắt bẻ lại. Thái độ của họ khiến mặt mũi Bảo Bình liền sầm xuống. Bàn tay vô thức bóp méo ly giấy trong tay.

- Vậy phải có người ngã tại đây, thì mấy em mới nghe lời sao?

Ngay lúc này thì Ma Kết đi lên, mang theo ba cuộn giấy lớn, gần như chiếm hết khoảng không gian của cầu thang. Thấy sự xuất hiện của giáo viên, hai học sinh kia liền đứng thẳng người, chột dạ cúi đầu chào. Ma Kết bước ngang qua hai người họ, chợt dừng bước. Anh nhìn bọn họ một chút, liền nở nụ cười:

- Thật hay quá, gặp phải hai em. Mỗi người mang giúp thầy một cuộn nhé?

- Dạ?

Hai đứa trẻ kia còn chưa kịp bỏ chạy, đã bị Ma Kết thân ái trao cho mỗi người một cuộn, môi vẫn mỉm cười ôn hòa:

- Mang lên phòng giáo viên giúp thầy nhé? Cảm ơn hai em.

Kết cục của hai thanh niên số nhọ ấy, đành phải giúp Ma Kết mang chúng lên tầng sáu. Biết vậy lúc nãy đừng có nô đùa rồi chạy ra cầu thang làm gì.

Bảo Bình thấy vẻ mặt hối hận của bọn họ, không khỏi đắc ý.

- Cũng đã có người giúp thầy rồi, nên em về lớp đi, lớp trưởng.

Giọng của Ma Kết lại vang lên, lần này là nói với Bảo Bình. Anh chìa tay ra, ngụ ý muốn lấy lại đồ của mình. Cô vội vàng trả lại, nhưng anh chỉ nhận mỗi cặp xách. Để lại cho cô cốc cà phê, anh khẽ mỉm cười:

- Một chút trả công cho em đấy. Yên tâm, thầy chưa bóc tem đâu. Cảm ơn nhé!

- ...

Trước nụ cười nhẹ của Ma Kết, Bảo Bình liền ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên, Ma Kết thực sự mỉm cười với cô. Là lần đầu tiên, cô giống như những học sinh khác, được đón nhận nụ cười ôn hòa của thầy ấy.

Tâm tình của cô bỗng hóa nên nâng nâng, rạo rực khó tả. Nhịp trống bên l*иg ngực trái liên tục đập mạnh. Cảm giác, rất vi diệu, rất xúc động.

Cho dù Ma Kết đã đi khuất bóng người, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ tại chỗ. Hai bàn tay vô thức nâng niu cốc cà phê giấy trong tay, từ từ tận hưởng cảm giác ấm áp đang lan truyền sang lòng bàn tay.

Người mà cô ngưỡng mộ, rốt cuộc cũng đã mỉm cười với cô.

...

Nhưng sáng nay, không phải ai cũng có tâm trạng tốt như Bảo Bình.

Điển hình như Lý Yên.

Đứng trước cửa lớp, Lý Yên đã nghe thấy tiếng mọi người trấn an Kim Ngưu vì sự cố gặp biếи ŧɦái. Bàn chân cô chợt dừng bước.

Sự thù địch của cô dành cho Kim Ngưu, ngày một tăng.

Cũng chỉ là gặp biếи ŧɦái, mà cậu ta đã vờ yếu đuối để được người xung quanh quan tâm. Có lẽ cậu ta cũng đã lợi dụng chuyện này để thu hút Song Ngư. Nên vừa rồi, cô mới thấy một cảnh tượng vô cúng chướng mắt. Kim Ngưu và Song Ngư ở cùng nhau ngoài đường hiên sau tòa nhà S.

Đấy là lý do khiến tâm trạng của Lý Yên không hề tốt. Bởi vì bọn họ ở cùng nhau rất lâu.

- Sao cậu lại đứng đây?

Bỗng, một giọng nữ mang ngữ điệu lạnh nhạt vang lên. Là Bảo Bình. Bảo Bình tâm trạng dù tốt đến mấy, gặp phải một người đang lầm lầm lì lì chắn ngang trước cửa lớp, cũng trở nên mất vui.

Lý Yên giật mình, vội tránh sang một bên, lúng túng cúi đầu.

Bảo Bình nhiu mày, lại là bộ dạng này, cô chợt lên tiếng:

- Tôi cũng không ăn thịt cậu. Đừng làm ra vẻ trông tôi như kẻ bắt nạt như thế.

- ...

Đây là một hình ảnh vô cùng quen thuộc với Lý Yên trước kia. Những học sinh ở trường cũ, đối xử với cô, hệt như thái độ của Bảo Bình lúc này. Khiến cho tâm trạng của Lý Yên càng thêm uẫn bức.

Nhưng Lý Yên lại không dám so đo với Bảo Bình. Những thứ tệ hại mà cô đang trải, cô sẽ tính hết lên Kim Ngưu. Vì tất cả, đều chỗ Kim Ngưu mà ra.

- Hả? Cậu định nói với mọi người bí mật này vào giờ nghỉ trưa sao?

Tiết hội họa, Bảo Bình và Cự Giải ngồi gần nhau. Nghe Cự Giải nói ra ý định này, khiến cô thắc mắc:

- Tại sao? Cậu không tin tớ sao?

- Không phải, ý tớ không phải thế.

Cự Giải vội từ chối, cô oan uổng giải thích:

- Thiên Bình biết chuyện rồi.

- Hả?

- Quan trọng hơn, Sư Tử đã nhìn thấy tớ và Tử Hàn đi cùng nhau.

- Nga?

Nghe những lời Cự