Chương 8

Cuối mỗi tuần hội học sinh sẽ có một cuộc họp để tổng kết công việc đã làm và triển khai nhiệm vụ cho tuần mới. Như thường lệ không khí ở những buổi họp này không hề dễ chịu, thậm chí có thể dùng từ đáng sợ thể hình dung.

Tất cả người trong phòng chẳng ai dám thở mạnh, cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân xuống, im lặng theo dõi hai con người đứng đầu trong hội học sinh.

"Hội trưởng, đống giấy tờ này là sao đây?"

Dáng vẻ thường ngày của Ma Kết dù chẳng làm gì cũng đủ khiến cho người khác thấy e ngại, không dám tiếp cận. Ma Kết xinh thì xinh thật nhưng gương mặt nghiêm túc chẳng mấy khi cười làm không ai dám chọc giận cô.

Điều đáng nói là mỗi khi Ma Kết tức giận cô chẳng những không cáu gắt mà ngược lại càng thêm bình tĩnh đến mức lạnh lùng. Giọng nói nhẹ tênh không cao cũng chẳng thấp ngập tràn sự mỉa mai. Làm gì có ai lại có thể bức tức mà lại kiểm soát tâm trạng được như thế cơ chứ!

"Thì như mọi người đều thấy thôi."

Người duy nhất trong căn phòng này không bị ảnh hưởng bởi Ma Kết chỉ có Hoàng Bạch Dương. Trước thái độ của Ma Kết cậu vẫn như thường ngày, khuôn mặt thiếu nghiêm túc với ánh mắt lúc nào cũng có nét cười, giọng điệu lười biếng, trả lời một cách vô cùng đương nhiên.

Trong mắt Ma Kết, Bạch Dương hoàn toàn không xem ai ra gì.

"Ý cậu là việc cậu giao hết việc cho người khác cũng là chuyện rất bình thường phải không?"

"Hội phó, có phải cậu đang hiểu nhầm về trách nhiệm của tôi không? Cậu không cảm thấy việc tôi mất thời gian phân chia công việc cho tất cả mọi người mới là điều khó nhất sao?"

Ma Kết cười lạnh:

"Bao gồm cả việc tôi thay cậu kiểm tra lại toàn bộ công việc đã hoàn thành và cậu chỉ việc nhận kết quả?"

"Đúng thế."

Ma Kết không cảm thấy mình là người kiểm soát cảm xúc quá tốt nhưng ít nhất cô vẫn có thể kìm nén cơn giận của mình. Nhưng cứ mỗi khi nói chuyện với Bạch Dương cậu ta luôn biết cách chạm đến giới hạn của cô.

"Rầm"

Ma Kết đập mạnh quyển sách trên tay xuống bàn.

"Hoàng Bạch Dương cậu làm hội trưởng có trách nghiệm thật đấy."

Cuối cùng mọi người trong hội đã chờ được đến giây phút hội phó gọi thẳng tên của hội trưởng, cô cau mày nâng cao giọng của mình. Tất cả đều biết Ma Kết nổi giận thật rồi.

"Hội phó, bĩnh tĩnh đi mọi người đều bị cậu dọa rồi kìa."

Bạch Dương phớt lờ câu nói mỉa mai của Ma Kết, cũng không để ý đến việc người con gái trước mặt nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn băm vằm cậu ra thành trăm mảnh. Trên mặt vẫn treo nụ cười đáng đánh.

Ma Kết nhận ra bản thân vừa mất bình tĩnh, đôi mắt nhẹ nhàng chớp một cái âm thầm hít một hơi thật sâu.

Kiềm chế, kiềm chế cô phải kiềm chế.

Kiềm chế cái con khỉ ấy!

Tên khốn Hoàng Bạch Dương, tại cậu mà tôi đã tự tay phá hỏng hình tượng bản thân đã xây dựng bấy lâu.

Bình tĩnh nào Diệp Ma Kết!

"Hội trưởng, tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, còn công việc của cậu tôi không có trách nhiệm phải làm giúp cậu."

Giọng nói đã trở lại như mọi khi, không cao cũng chẳng thấp khiến người ta không rét mà run.

"Cuộc họp kết thúc."

Ma Kết thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng đầu tiên. Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quá khủng bố rồi.

Nhìn về phía cánh cửa rồi lại nhìn về phía người con trai đang nhàn nhã đưa hai tay gác sau đầu.

Một hội trưởng bất cần!

Một hội phó nghiêm khắc!

Oan gia đây chứ đâu. Hai người này có khả năng đến với nhau à?

Con dân chỉ hi vọng hai người này đừng coi nhau như kẻ thù là tốt rồi. Bệnh tim là một bệnh vô cùng nguy hiểm và có thể mất mạng bất cứ lúc nào đấy.

Thực ra Ma Kết biết Bạch Dương làm như vậy cũng không có gì quá đáng. Sau hai năm cậu ta vẫn có thể ngồi ở cái ghế hội trưởng hội học sinh chứng tỏ năng lực của Bạch Dương không có vấn đề. So với chuyện hoàn thành nhiệm vụ được giao thì tìm đúng người để giao việc và kiểm soát chúng khó hơn nhiều.

Và Bạch Dương luôn làm rất tốt việc này.

Nhưng Ma Kết không cam tâm, việc cô để cái ghế hội trưởng rơi vào tay Bạch Dương đủ khiến cho cô khó lòng chấp nhận. Ma Kết là một con người nghiêm khắc, luôn làm việc chăm chỉ và hết mình, vì thế cô rất ngứa mắt với tính cách cợt nhả và phong cách làm việc thiếu nghiêm túc của Bạch Dương.

Canteen hiện tại không đông lắm, Ma Kết nhanh chóng tìm thấy cô bạn thân của mình đang ngồi một góc thưởng thức đồ ăn.

Diệp Ma Kết chẳng hề giữ hình tượng, ngồi phịch xuống ghế.

Người ngồi phía đối diện bị tiếng động làm cho giật mình, đồ ăn còn chưa kịp trôi xuống họng. Dương Xử Nữ ho đến chảy nước mắt, một tay ôm ngực tay còn lại vội vàng cầm chai nước bên cạnh. Một lúc sau mới hết nghẹn, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn cô bạn cất giọng đáng thương:

"Kết à, bộ cái ghế nó có thù với cậu à?"

"Ừ có."

"..."

Tên ngốc Hoàng Bạch Dương rốt cuộc lại làm gì để Ma Kết tức giận như vậy chứ?

Kể ra thì, Xử Nữ ở một góc độ nào đó thì không ghét Hoàng Bạch Dương lắm

Có thể Ma Kết không phát hiện ra, Hoàng Bạch Dương là người khiến Ma Kết phá bỏ bức tường do chính bản thân dựng lên. Cô ấy luôn ép bản thân vào thứ luật lệ khô khan và cứng nhắc của riêng mình.

Nghiêm khắc đến mức lạnh lùng, cố chấp đến mức khó tin. Thế giới của Diệp Ma Kết là những gam màu tẻ nhạt và buồn chán.

Bình thường nhìn hội phó có vẻ chững chạc, thật ra tận sâu trong tâm hồn cô ấy có một cái gì đó rất trẻ con. Ma Kết luôn cố gắng che dấu đi điều đó, buộc bản thân trở nên trưởng thành trong mắt người khác.

Những năm vừa qua, Xử Nữ là người duy nhất hiểu được Ma Kết đã phải trải qua những gì. Tại sao cô ấy luôn ép bản thân trở thành một con người mình không hề mong muốn?

Mọi người đôi khi luôn tự hỏi rốt cuộc vì cái gì mà Ma Kết lại nghiêm khắc đến như vậy?

Mọi người cũng chẳng thể biết Ma Kết đã nỗ lực điên cuồng đến mức nào!

Suy cho cùng hiểu được thì sao chứ? Dương Xử Nữ cũng đành bất lực, đau lòng nhìn cô bạn thân dựng lên bức tường với mọi người, sống giả dối với chính cảm xúc của bản thân.

Hoàng Bạch Dương theo một cách khó tin khiến Ma Kết bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất trong lòng. Có những lần, Xử Nữ đã chứng kiến cảnh Ma Kết sẵn sàng cãi nhau tay đôi với Bạch Dương. Một điều chẳng bao giờ xảy ra với người lạ cả.

Nét trẻ con trong ánh mắt của Ma Kết khi ấy, đã rất lâu rồi Xử Nữ không thấy nữa.

[...]

Trên đời này có hai chuyện khiến cho tâm trạng của Lâm Cự Giải xuống dốc không phanh. Thứ nhất là tất cả vấn đề liên quan đến giấc ngủ như thiếu ngủ hoặc là bị đánh thức vào những lúc không quan trọng.

Thứ hai là việc đói bụng.

Tóm lại là nếu nhu cầu tầng thứ nhất của Maslow mà không được đáp ứng đầy đủ thì Cự Giải sẽ rất khó chịu.

Giờ ăn trưa, Lâm Cự Giải xiêu vẹo vừa đói vừa buồn ngủ đi xuống canteen. Lúc này cô chỉ muốn ăn thật nhanh rồi chạy lên lớp ngủ một giấc thôi.

Thế là bởi vì mắt nhắm mắt mở không chịu chú ý xung quanh Cự Giải đã va vào người khác.

"Á!"

Tiếng hét chói tay của một người con gái khiến toàn bộ người xung quanh phải chú ý. Cự Giải va vào một người con gái khóa dưới đang cầm một cốc nước. Trùng hợp hơn nữa khi Cự Giải va phải em gái này lại làm cốc nước đổ hết lên tay áo của một người con gái đi bên cạnh.

"Con nào vừa đổ nước lên người tao."

Giọng nói giận dữ có phần hống hách.

Em gái khóa dưới lập tức bị dọa cho mặt mũi trắng bệch. Một bên là Cự Giải, một bên cũng là thành phần không thể động vào ở D. S, rõ ràng không phải lỗi của cô nhưng vẫn cúi đầu vội vàng lắp bắp:

"Em...x..in...lỗi."

Người con gái vừa rồi có gương mặt được trang điểm rất đậm, bờ môi tô soi đỏ như máu, đôi mắt được chuốt macara thật sắc, bộ quần áo trên người đắt tiền, phong cách đầy nổi loạn cùng với thái độ kênh kiệu, cô ta cao giọng quát nạt:

"Mày nghĩ chỉ xin lỗi là xong à?"

Cự Giải cố gắng mở to mắt, bây giờ mới nắm bắt được tình hình. Hình như việc này là do cô mà ra. Liếc nhìn thẻ học sinh trước ngực của người con gái kia, Trần Phương Vy. Cự Giải âm thầm kêu khổ, sao lại đen thế nhỉ? Cô cố gắng dùng giọng điệu chân thành nhất của mình:

"Người ta cũng xin lỗi, cậu còn muốn cái gì? Với lại chuyện này là tôi không cẩn thận va vào cô bé này nên mới là đổ nước lên người cậu. Cho tôi xin lỗi."

"Xin lỗi mà xong thì cần đéo gì đến cảnh sát. Cự Giải, mày xin lỗi thì áo tao có khô được không?"

Cự Giải nhướn mày, thu lại vẻ biết điều vừa rồi, cô khoanh hai tay trước ngực nói:

"Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?"

Mấy giây trước nhìn Cự Giải vô cũng ngoan ngoãn và thành thật, hơi dễ bắt nạt vậy mà nháy mắt một cái cô đã trở về dáng vẻ ngang ngược, nhìn người đối diện bằng nửa con mắt. Dáng vẻ này của Cự Giải hoàn toàn chọc giận Trần Phương Vy.

Cô ta vốn đã ngứa mắt với Cự Giải lâu rồi, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội "dạy dỗ" Cự Giải, không thể nào bỏ qua dễ như thế được.

"Chị...em là người làm đổ nước lên chị, em...sẽ về giặt lại áo cho chị."

Ở D.S có một vài cái tên không nên động vào, em gái lớp dưới năm nay học lớp 10 trùng hợp đυ.ng trúng hai người trong số đó. Tuy không biết có bao nhiêu phần trăm là thật nhưng nhìn thái độ của bọn họ rất đáng sợ.

Đặc biệt là Cự Giải, cô không tức giận như Trần Phương Vy nhưng khí thế và ánh mắt ngạo mạn của Cự Giải làm người ta thấy khó thở.

"Câm miệng, ai cho phép mày nói chuyện ở đây."

Trần Phương Vy rít lên hằn học nhìn Cự Giải:

"Lâm Cự Giải, mày đừng tưởng quyến rũ được hội trưởng thì ở đây lên mặt, không coi ai ra gì."

Câu này đã thành công chọc giận Cự Giải, cô lạnh giọng đe dọa:

"Tao cảnh cáo mày, nếu còn dám nói tao quyến rũ Hoàng Bạch Dương thì tao không bỏ qua đâu."

Trần Phương Vy có chút sợ sệt nhưng vẫn cố mạnh miệng:

"Sao nào có tật giật mình à."

Cự Giải vô tình liếc mắt sang bàn ăn ở một góc, cảm thấy nếu tiếp tục thì sắp không kiểm soát được cơn nóng giận của mình rồi, cô nói với em gái lớp dưới:

"Không có chuyện gì nữa đâu, em đi ăn trưa đi, đừng ở đây nghe ruồi nó vo ve."

"Mẹ nó mày nói ai là ruồi?"

Trần Phương Vy bây giờ mới nhìn thấy đàn em của mình cầm một cốc nước, vội giật lấy:

"Chẳng phải muốn xin lỗi tao sao? Được."

"Roạt"

Cốc nước cam ướt làm ướt đẫm một mảng áo đằng trước, đám đông đứng xem trò vui lập tức ồ lên.

"Mày! Bỏ tao ra."

Phản ứng của Cự Giải quá nhanh, đòn bẻ cổ tay cũng vô cùng chính xác và dứt khoát. Khi mọi người nhìn rõ sự việc thì đã thấy Cự Giải nắm lấy cổ tay của Trần Phương Vy. Cốc nước cam đáng lẽ hắt lên người Cự Giải thì lại nằm toàn bộ lên áo của Trần Phương Vy.

Cô ta càng dùng sức muốn thoát thì Cự Giải càng tăng thêm lực, Trần Phương Vy bắt đầu kêu lên đau đớn.

Cự Giải vẫn nắm cổ tay Trần Phương Vy bước lại cô ta gần hơn một chút, giọng nói uy quyền:

"Tôi không ngại lên hội học sinh xin lỗi cậu đâu. Hội phó đang ngồi kia kìa có muốn tôi dẫn cậu qua đó không?"

Nói xong Cự Giải thả tay Trần Phương Vy ra nghe cô ta chửi tục một câu rồi bỏ đi trong tức tối.

Dù ở một môi trường tốt thế nào việc xảy ra mẫu thuẫn giữa các học sinh là điều khó tránh khỏi. Vấn đề là nhà trường sẽ làm gì thôi. Ở D.S mọi việc sẽ do hội học sinh đứng ra giải quyết.

Cứ thử gây gổ, đánh nhau trong trường xem! Thực tế cho thấy không ai muốn một vé miễn phí lên ngồi trong hội học sinh vì tội đánh nhau đâu.

Cự Giải tự tin như thế là vì Trần Phương Vy ra tay trước, cô chỉ tự vệ chính đáng, có Ma Kết ngồi phía kia làm chứng dù có phải lên hội học sinh thì cũng chẳng có vấn đề gì. Cự Giải nhìn xung quanh một lượt, hơi nâng giọng:

"Sao thế? Vẫn còn muốn xem tiếp à?"

Những học sinh lớp 10 mới lên cuối cùng được tận mắt chứng kiến, đã hiểu tại sao ở trường mình Lâm Cự Giải nổi tiếng như thế.

Ma Kết và Cự Giải "quyền lực" và "ngầu" theo cách riêng của mình.

"Chị xin lỗi, gây phiền phức cho em rồi."

"Ơ...không sao ạ."

Em gái lớp dưới không kịp phản ứng trả lời theo bản năng, vẫn còn đang ngơ ngác trước mọi hành động của Cự Giải? Vừa rồi còn hung dữ lắm cơ mà? Hóa ra mọi mấy người trong lớp cô nói thật, vào những lúc bình thường Cự Giải rất thân thiện, không hề kiêu căng ngạo mạn, cũng không hề tạo cho người khác cảm giác giả tạo.

"Vậy chị đi trước đây."

Vậy là sau ngày hôm nay, Cự Giải lại có thêm một vài fan hâm mộ nho nhỏ.

Cũng có một vài người bỗng nhớ lại dáng vẻ hai năm trước của Cự Giải. Ở một bàn ăn trong góc của canteen, giọng nam đầy mùi cà khịa:

"Gu của mày xem ra mặn quá nhỉ? Một nửa cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có luôn."

Người con trai còn lại vẫn im lặng nhìn về phía cô gái nổi bật trong dãy xếp hàng.

Câu nói vừa rồi lại vô tình lọt vào tai một người thứ ba nữa. Cô gái quay lại nhìn về phía hai chàng trai, rồi không hiểu sao lại nhìn về phía người con gái đang xếp hàng kia.

Ánh mắt lóe lên một tia hiểu biết, phát hiện ra một sự việc chẳng liên quan đến mình.

Chậc, chậc.

Bàn ăn của D.S là dãy bàn dài ngồi tối đa được sáu người. Bình thường đến canteen chỉ để ăn, còn hôm nay có một số bàn gần nhau toàn bao gồm toàn nam thanh nữ tú. Con dân khóc không ra nước mắt, ngồi hết một chỗ với nhau thế này định không để cho nhau ăn trưa à?

Ngồi đối diện nhau bên trong cùng là Xử Nữ và Ma Kết.

Không muốn liên quan nhưng lại thường xuyên phải chạm mặt, bên cạnh Xử Nữ là Vương Sư Tử và Hạ Song Tử ngồi đối diện nhau, ngoài cùng là Hoàng Bạch Dương và Vũ Kim Ngưu.

Một bàn sau lưng Kim Ngưu là Trịnh Nhân Mã và Trương Thiên Yết, bên cạnh là cặp thanh mai trúc mã Tống Thiên Bình và Ngọc Song Ngư. Ngồi ngoài cùng là Lăng Bảo Bình, một chỗ trống còn lại vừa được lấp đầy là Lâm Cự Giải.

Đều là trùng hợp cả thôi. Canteen đông như vậy có chỗ mà ngồi là may rồi, còn đòi hỏi gì nữa.

Chẳng qua là D.S không biết từ bao giờ có một luật bất thành văn, đối với những nhân vật ai-cũng-biết-là-ai-đấy tuyệt đối những người bình thường không-được-phép ngồi bên cạnh.

À mà ngồi thì ngồi vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Đơn giản bởi ngoài bạn thân của mình, nếu cùng lớp thì nói vài câu xã giao còn không thì có quái gì để nói đâu. Ăn là chính rồi chuồn thôi.