Chương 35

"Bảo Bình, cậu hiểu rồi chứ?"

Giọng nam ấm áp khiến trái tim thiếu nữ thoáng run rẩy, thanh âm này so với ngày thường dường như còn ẩn chứa thêm vài phần nhu hòa mơ hồ mang theo cả chút tình cảm ngọt ngào. Bảo Bình ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt:

"Thiên Bình?"

Học sinh ở D.S nói rằng nụ cười của người con trai này dù là gió xuân mười dặm cũng không bằng.

"Ừ là tôi, cậu sao thế?"

Bảo Bình có ảo giác gương mặt mình hơi nóng lên, thậm chí bóng hình chính mình phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng tựa sao trời kia khiến cô khϊếp sợ. Gương mặt quen thuộc biểu cảm xa lạ Bảo Bình đột nhiên nổi giận đứng phắt dậy, Lăng Bảo Bình cô từ khi nào lại thân mật với một người con trai như vậy.

Toàn thân thấy hơi lạnh, phần bụng truyền tới cảm giác nặng nề giống như bị ai đó đè lên, Thiên Bình cũng đứng dậy nắm lấy bả vai Bảo Bình.

Đôi môi cậu ta mấp máy gì đó nhưng cô không nghe thấy, rõ ràng đôi tay đặt trên vai Bảo Bình dùng lực rất nhẹ nhưng cô chẳng thể thoát ra. Bảo Bình bị lắc điên cuồng mãi sau mới nghe thấy giọng nói thân thuộc:

"Chị hai, chị hai, mau dậy đi."

Bảo Bình giật mình choàng tỉnh, đôi mắt nhập nhèm nhìn Bảo Huy đang ngồi trên người mình, cánh tay mũm mĩm của cậu nhóc vẫn đang nắm lấy vai cô, reo lên một tiếng:

"A hay quá cuối cùng chị cũng chịu dậy rồi."

Sau vài giây mơ màng Bảo Bình cuối cùng cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Tiểu Huy dậy sớm thế."

Giọng nói khàn khàn vì còn ngái ngủ trở mình ôm Bảo Huy nằm xuống, đưa chân khều khều chăn phía dưới choàng lên hai chị em, mắt nhắm lại.

Bảo Huy háo hức đến không ngủ được, thức dậy thật sớm chạy qua phòng của Bảo Bình. Lúc này bị ôm chặt cứng ra sức vùng vẫy, tiếp tục cầm lấy bả vai Bảo Bình lắc không ngừng.

"Chị hai, mau dậy đi, đừng ngủ nữa."

Bị giấc mơ kia làm phiền Bảo Bình cũng chẳng ngủ thêm được, ngáp ngắn ngáp dài chậm chạp bò xuống giường.

"Được rồi, chị dậy đây."

Lần mò vào trong nhà tắm một lúc tâm trạng cực kỳ không tốt, cô vừa mơ thấy cái quái quỷ gì thế? Từ khi nào Tống Thiên Bình lại chui được vào giấc mơ của cô vậy.

Dòng nước lạnh toát thấm đẫm gương mặt xinh xắn mang theo nét bực bội chưa tan, Bảo Bình bỗng nhiên sợ hãi chính bản thân mình. Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?

Hơi ấm, sự quan tâm Lăng Bảo Bình không cần những điều ấy từ một người con trai xa lạ.

Tiểu Huy vui vẻ chạy lăng xăng khắp phòng, cậu nhóc chờ ngày này lâu rồi chị hai đã hứa hôm nay sẽ đưa cậu nhóc đi chơi.

Bảo Hân tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chị hai mình trong phòng, giọng nói mang theo sự đau lòng đến bất lực:

"Chị hai?!"

Bảo Bình giật mình quay lại khuôn mặt mang theo nỗi buồn khôn xiết miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt rất khó coi:

"Em nghe thấy rồi à?"

Bảo Hân biết chị mình là bất đắc dĩ ngập ngừng một lúc rồi vẫn nói:

"Chị... còn tiểu Huy thì sao?"

Bảo Bình đi làm thêm ở một quán đồ uống nhỏ, cô xin nghỉ hôm nay để đưa Bảo Huy đi chơi, vừa rồi chị chủ quán gọi điện cho Bảo Bình nói người bạn làm ca hôm nay bỗng nhiên bị ốm, quán lại rất đông không còn cách nào khác đành gọi cho Bảo Bình. Khẽ thở dài:

"Chị đi xem thằng nhóc chút."

Xuống đến chân cầu thang thấy Bảo Huy ngồi trên sofa nghịch mấy món đồ chơi rất vui vẻ, cậu nhóc cười giòn tan mang theo sự hồn nhiên của trẻ thơ vô tình giống như một con dao cứa ngang qua l*иg ngực cô. Bảo Bình bỗng nhiên cảm thấy mình làm chị thật thất bại, đến một lời hứa với em cũng không làm được.

"Chị hai, chị hai."

Chẳng biết từ bao giờ tiểu Huy đã đến gần cầm bàn tay của cô mà lắc.

"À, ừ?"

"Chị sao thế?"

Có lẽ trẻ con thực sự nhạy cảm trước sự thay đổi của người lớn, l*иg ngực thắt lại trong một giây Bảo Bình tưởng như mình sắp không thở nổi, cô ngồi xuống sàn nhà trong đầu vô thức hiện lên nụ cười thường ngày của Thiên Bình.

"Tiểu Huy chị xin lỗi, hôm nay chị không thể đưa em ra ngoài chơi được rồi."

Bảo Huy ngơ ngác nhìn chị hai của mình, xụ mặt thất vọng, tủi thân nhưng cậu nhóc không khóc:

"Không sao đâu, chị hai cứ đi làm đi, em sẽ ở nhà ngoan ngoan chơi với chị tiểu Hân."

Bảo Bình cảm thấy khóe mắt mình cay cay, hình ảnh Bảo Huy với khuôn mặt buồn rười rượi hơi nhòe đi. Em trai cô mới chỉ 6 tuổi thôi mà tại sao lại hiểu chuyện như vậy chứ? Nếu Bảo Huy giống như những đứa trẻ khác, la hét hờn dỗi có lẽ Bảo Bình sẽ không thấy có lỗi như bây giờ.

Xoa đầu cậu nhóc nghèn nghẹn nói:

"Tiểu Huy là chị không tốt, xin lỗi em."

"Chị hai hứa với em là tối về mua thật nhiều đồ ăn cho em với chị tiểu Hân đi."

Bảo Bình bật cười trong đôi mắt ngập nước:

"Được rồi chị hứa."

Sau khi Bảo Bình ra khỏi nhà, tiểu Huy rầu rĩ ngồi trên ghế sofa không cười cũng không nói chuyện, cậu nhóc hiếu động hằng ngày giờ ủ rủ như một mầm cây thiếu nước. Bảo Hân còn đang định đến an ủi cậu nhóc một chút thì đã thấy Bảo Huy hớn hở bật dậy nhún nhảy trên ghế:

"Đúng rồi, anh Thiên Bình."

[...]

Hôm nay rảnh rỗi Thiên Bình ở nhà chẳng có việc gì để làm cũng chẳng có kế hoạch đi đâu.

Năm nào cũng thế rồi nên không có gì đặc biệt, một ngày nghỉ như bao ngày nghỉ khác thôi.

Thực ra đa số thời gian của Thiên Bình đều có Song Ngư ở bên cạnh.

Thói quen của con người đôi khi là một thứ vô cùng đáng sợ, người ta quen với sự hiện hữu ấy nhưng rồi một phút bất chợt nào đó trong lòng dâng lên cảm giác trống vắng, bất lực nhận ra bản thân đã đặt quá nhiều tâm tư vào trong.

Thiên Bình và Song Ngư chính là như thế, bọn họ là hai đầu của sợi dây duyên số, lúc gần lúc xa, đôi khi siết chặt thỉnh thoảng lại buông lơi nhưng đến cuối cùng vần không thể nào thả tay ra khỏi sợ dây ấy.

Có những thứ thân thuộc đến mức trở thành bản năng bỗng nhiên có một ngày sự gắn bó thuộc về bản năng ấy nhạt dần cảm giác mất mát là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Thiên Bình không phải một người quá tham lam hay ích kỉ, tính chiếm hữu cũng không cao đến tận trời.

Chỉ cần Song Ngư thấy hạnh phúc và vui vẻ, chỉ cần không để cho cô gái cậu quan tâm hết mực chịu đau khổ, chỉ cần người đó đủ tốt, Thiên Bình đều có thể chấp nhận.

Có lẽ bản thân Thiên Bình cũng cảm nhận được trái tim luôn tràn đầy ý niệm bảo vệ Song Ngư của cậu giờ đây đã tách ra một phần nhỏ dành cho người con gái khác rồi.

Điện thoại trên bàn reo lên, Thiên Bình bắt máy chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã là một giọng nói non nớt quen thuộc:

"Anh Thiên Bình, là em tiểu Huy nè."

Thiên Bình nhìn lại màn hình điện thoại, không phải là số Bảo Huy hay dùng để liên lạc với cậu.

"Ừ, anh biết hôm nay nhóc không đi đâu chơi hả?"

Lăng Bảo Huy là một thằng nhóc rất láu cá nghe Thiên Bình hỏi vậy cậu nhóc mếu máo vô cũng đáng thương thậm chí còn đưa tay lên mặt lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại.

"Chị hai em đi làm rồi, không có ai chịu chơi với em hết, em ở nhà một mình buồn lắm, huhu."

Bảo Hân-vẫn-đang-ngồi-ngay-bên-cạnh hết nói nổi. Thằng nhóc này coi chị nó là không khí chắc?

Thiên Bình đầu dây bên kia cười bất đắc dĩ, cậu nhóc ranh mãnh này.

"Vậy nhóc có muốn đi chơi cùng anh không?"

Bảo Huy nói nhiều như thế cũng chỉ chờ mỗi câu này của Thiên Bình âm điệu lập tức trở nên vui vẻ chẳng liên quan gì đến cái giọng giả vờ đáng thương vài giây trước:

"Hay quá, thế anh Thiên Bình mau đến nhà em đi nhé."

Khi Thiên Bình đến Bảo Huy đã không còn mang bộ mặt ỉu xỉu nữa, nét mặt Bảo Hân cũng dịu đi nhiều không còn vẻ mặt khó tính như mấy hôm đầu nữa. Chắc là có thiện cảm hơn với cậu rồi.

Nhân Mã có một đôi mắt đào hoa, một nụ cười lãng tử mê hoặc cho dù không cố tình nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác cậu cố ý thả thính.

Còn Thiên Bình thì không như thế, cậu thân thiện với tất cả mọi người, nụ cười dễ chịu, mát lành như ngọn gió đêm hè khiến người ta yêu thích nhưng không hề có cảm giác đi quá giới hạn.

Tính cách ôn hòa ấm áp là thật lòng không chút giả dối.

"Chào em Bảo Hân."

"Chào anh, anh vào nhà đi."

"Tiểu Huy muốn đi đâu, anh dẫn nhóc đi."

"Em muốn đến chỗ chị hai em làm."

Cô chị cả của gia đình này bằng tuổi với cậu, mấy lần tới đây cô ấy đều đi làm. Cậu có thể cảm nhận được hai người em này đều rất yêu thương chị mình. Bảo Hân học lớp 9 tính cách có phần hơi giống bà cụ non, Bảo Huy nghịch ngợm hoạt bát đôi khi lại hiểu chuyện đến kỳ lạ.

Cậu có hơi tò mò về người con gái kia, trước khi ra ngoài nhìn về phía khung ảnh trên tường một chút, tuy cậu có thể đoán được tám phần rồi nhưng vẫn rất đáng mong chờ mà.

Bức ảnh là một người con gái đang bế một cậu nhóc sơ sinh, bên cạnh là một cô bé nhỏ hơn, cười rạng rỡ, nếu đây là Bảo Huy lúc mới chào đời thì người con gái kia chỉ tầm mười hai tuổi. So với hiện tại tương đối khác nhưng một vài đường nét nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra được.

Ví dụ như sự mạnh mẽ quật cường trên gương mặt cô nhóc mười hai tuổi vẫn rất rõ ràng, đôi mắt rất sáng cho đến bây giờ càng thêm rạng ngời.

Bảo Bình tất bật dọn dẹp đống chén đĩa còn sót lại chuẩn bị đi ăn trưa, sáng nay đi vội quá không chuẩn bị được đồ ăn. Chị chủ quán cũng đã đi nghỉ giờ chỉ còn mình cô.

"Chị hai, chị hai."

Bảo Huy mở cửa vừa thấy Bảo Bình đã lớn tiếng gọi, Bảo Bình suýt chút nữa đánh rơi chiếc đĩa trong tay.

"Tiểu Huy, sao em đến đây được?"

Tiếng chuông gió đinh đang rất êm tai, cánh cửa mở ra thêm lần nữa, khuôn mặt thiếu niên đầu mày cuối mắt đều mang lại cảm giác ấm áp gần gũi.

Thiên Bình mỉm cười nhìn người con gái đang há miệng ngạc nhiên, Bảo Bình thế mà là chị của Bảo Huy thật. Đôi chút ngạc nhiên của Thiên Bình chỉ bởi vì một chữ duyên còn lại đều là cảm giác vui vẻ.

Bảo Bình trợn trắng mắt nhìn người con trai đang bước lại gần, "hả" một tiếng vô cùng khoa trương mãi vẫn chưa ngậm được miệng vào, trên mặt viết chữ không thể tin được to đùng. Nội tâm cảm thấy hơi may mắn vì kịp bỏ chiếc đĩa xuống trước khi nhìn thấy cậu trai này.

"Thiên Bình, cậu... tiểu Huy...hai người..."

Thiên Bình phì cười muốn trêu chọc Bảo Bình một chút nhưng lại thôi, giờ mà để cô gái này giận thì cũng không biết đến bao giờ cậu mới dỗ được nên giải thích qua loa một chút.

Bảo Bình bị sốc đến đơ người như thế cũng có nguyên nhân của nó, thằng nhóc tiểu Huy lúc nào cũng kể lể anh đẹp trai thế này, anh đẹp trai thế kia làm cô nghe đến phát chán bảo sao mỗi lần cậu nhóc kể cô lại cảm thấy người con trai này hơi giống ai đó mà cô quen. Hỏi mãi nhưng tiểu Huy không chịu nói tên của cậu ta nên cô cũng chẳng suy nghĩ thêm nhiều.

Không biết từ bao giờ Bảo Bình cứ có cảm giác cô dính dáng đến Thiên Bình hơi nhiều rồi.

Mỗi khi lại gần Thiên Bình mọi thứ trong cô đều trở nên rất mâu thuẫn, một nửa mong chờ vui vẻ một nửa lại chán ghét không thôi. Bảo Bình là chán ghét chính bản thân, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận cho bất cứ một người con trai nào bước vào thế giới của cô.

Nhưng Thiên Bình lại yên lặng phá vỡ bức tường mà cô dựng lại, lặng lẽ bước vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay, êm đềm trở thành một người bạn khác giới đầu tiên của cô.

Đối với Thiên Bình sự thẳng thắn của Bảo Bình là điều cậu thích nhất ở cô gái này. Bảo Bình sẽ không vì người ngoài chỉ trỏ mà sống trái với tính cách thật sự của mình, dù bị cho là kỳ lạ hay lập dị thì cô ấy cũng sẽ không quan tâm.

Chính vì muốn thấy gương mặt ngạc nhiên của Bảo Bình nên cậu mới không để Bảo Huy nói gì về mình.

Chỉ là thế giới của Bảo Bình quá nhỏ nếu không phải người cô ấy cực kỳ tin tưởng sẽ chẳng có ai bước vào được, ngoài người thân ra cô ấy sẽ chẳng lưu giữ thêm ai khác.

"Chị hai, anh Thiên Bình em đói."

Quán ăn nằm ngay bên cạnh, một bàn ba người rất vui vẻ.

Đường nét khuôn mặt thiếu niên ôn nhu như nước nhưng vẫn thấp thoáng sự nam tính quyết đoán của con trai độ tuổi thanh xuân, mọi sự ấm áp quan tâm là được thời gian từ từ vun đắp dần dần trở thành bản năng.

Thiếu nữ xinh đẹp mang theo hơi thở mạnh mẽ hào sảng không thua kém bất kỳ người con trai nào, vỏ bọc của sự cứng rắn hiếm khi xuất hiện ở một người con gái là điểm thu hút lớn nhất.

Cậu nhóc hiếu động ríu rít nói cười không ngừng.

Bầu không khí hòa hợp kỳ lạ, bằng một cách nào đó giống như cảm giác của một gia đình.

Cả ba ăn xong quay về vẫn chưa đến giờ mở cửa quán.

"Thiên Bình, cậu muốn uống gì không? Tôi pha cho."

"Ừm, cậu cứ pha đi, tôi đều có thể uống được."

Bảo Bình suy nghĩ một chút mười phút sau mang ra một tách chocolate nóng cho Bảo Huy và một tách café cho Thiên Bình. Trong lòng có chút hồi hộp nói:

"Cậu thử xem thế nào?"

Tách đồ uống đẹp mắt, lớp kem tươi mịn màng mang theo hương vị thơm béo, vài đường kẻ chocolate mềm mại khéo léo nằm trên lớp kem trắng như tuyết phủ thêm chút bột cacao không cầu kỳ lại đủ bắt mắt.

"Cảm ơn cậu, đây là gì thế?"

"Mocha đấy."

"..."

Thiên Bình không biết phải nói gì hơn nghe đâu Mocha rất được phái nữ ưa thích, Bảo Bình lại pha cái này cho cậu? Thôi cũng không sao, tâm tư Bảo Bình trước giờ đều đơn giản có lẽ cô ấy thấy đồ uống này ngon.

Bảo Bình đơn thuần cảm thấy Thiên Bình thật sự rất giống một tách mocha nóng, đẹp mắt và dễ uống, vị đăng đắng nhẹ nhàng vị ngọt béo dìu dịu, tất cả hòa quyện vừa đủ không thừa cũng chẳng thiếu ai cũng có thể uống được.

"Ngon lắm."

Trong lòng âm thầm thở phào nãy giờ cũng chẳng hiểu mình căng thẳng cái gì nữa.

Thiên Bình và Bảo Huy vừa uống vừa cười đùa, Bảo Bình chẳng biết ở đâu mang ra một ly kem.

Thiên Bình muốn nói gì đó lại thôi. Sự quan tâm của cậu chỉ có thể dừng ở một mức độ nào đó nếu không Bảo Bình nhất định sẽ khó chịu.

Thiên Bình có thể nói bất cứ điều gì với Song Ngư, con cá ngốc ấy đều sẽ nghe theo. Còn Lăng Bảo Bình không phải Ngọc Song Ngư. Có thể so với lúc mới quen cậu và Bảo Bình thân thiết hơn rồi tuy nhiên nó không đồng nghĩa với việc cậu có thể bước vào vùng an toàn của cô.

Nếu Thiên Bình tỏ ra quan tâm quá mức Bảo Bình chắc chắn sẽ không thích, cậu biết với tính cách của Bảo Bình chỉ cần là những thứ bản thân không thích cô ấy sẽ tìm cách tránh xa. Đó là điều Thiên Bình không muốn thấy nhất.

Thiên Bình cũng không muốn ngồi im nhìn Bảo Bình ăn hết ly kem to đùng kia, suy nghĩ thêm một chút, phải rồi Bảo Huy.

"Bảo Bình có thể lấy cho tôi cốc nước lọc được không?"

Tranh thủ lúc Bảo Bình đi vào Thiên Bình truyền đạt lại xong mọi thứ. Bảo Huy chăm chú nhìn chị mình khiến muỗng kem đưa lên miệng rồi cũng phải hạ xuống:

"Tiểu Huy nhóc nhìn gì mà ghê vậy?"

"Chị hai, em cũng muốn ăn thử kem. Nhìn chị ăn ngon thế."

Bảo Bình dứt khoát không cần suy nghĩ:

"Không được."

"Tại sao chứ chị cũng ăn mà."

Bảo Bình "..."

"À em biết rồi, bác sĩ bảo mùa đông ăn kem sẽ bị viêm họng còn bị ho nữa. Không đúng chị hai ăn được thì em cũng sẽ ăn được, em nói đúng không anh Thiên Bình? Em cũng muốn ăn."

Thiên Bình nói như thật:

"Nhóc vẫn còn nhỏ không nên ăn mấy thứ này đâu."

"Thế chị hai phải làm gương cho em đi chứ.'

Bảo Bình cứ cảm thấy thằng nhóc này ngày càng ông cụ non giống tiểu Hân rồi.

"Rồi rồi, chị không ăn nữa được chưa?"

Lúc này điện thoại của Thiên Bình rung lên vừa đứng dậy vừa nghe máy.

"Cá ngốc."

"..."

Thiên Bình chỉ bước được hai bước lập tức dừng lại, nét cười còn vương trên khóe môi đã biến mất hoàn toàn, khuôn mặt biến sắc.

"Tiểu Huy anh xin lỗi buổi chiều không để đưa nhóc đi chơi được, bây giờ anh phải về rồi. Anh đưa nhóc về nhé."

Bảo Bình nhìn lên Thiên Bình chỉ một cuộc điện thoại khiến cậu ta lo lắng thế này, sự ấm áp luôn thường trực biến thành một nỗi sợ không thể che giấu. Ít nhất thì người con trai này vẫn nhớ đến Bảo Huy.

"Không cần đâu, lát nữa Bảo Hân sẽ đến đón tiểu Huy, cậu có việc thì cứ về trước đi."

"Cảm ơn cậu, tiểu Huy lần sau anh sẽ tạ lỗi với nhóc."

Qua ô cửa kính trong suốt, hình bóng thiếu niên vội vàng biến mất.

Liệu có tồn tại tình bạn giữa nam và nữ?

Bảo Bình dù có ngốc nghếch đến mấy trong chuyện tình cảm cũng biết được, chỉ cần có người con gái tên Song Ngư kia, cô có thể yên tâm rằng cô và Thiên Bình chính là một mối quan hệ bạn bè đơn thuần.