Lăng Bảo Bình cảm thấy làm con gái chẳng có gì hay ho cả. Lúc nào cũng bị coi là phái yếu, lúc nào cũng phải giữ ý giữ tứ, lúc nào cũng bị gắn với mấy chữ con gái con đứa vô cùng đáng ghét. Con gái ấy tỏ ra yếu đuối một chút là chuyện bình thường, nếu quá cá tính và mạnh mẽ nhất định sẽ bị chú ý.
Ví dụ như một người con gái đến chai nước cũng không mở được vẫn được tính là chuyện hiển hiên.
Bảo Bình không cá tính mạnh như Cự Giải nhưng về cơ bản cũng không phải kiểu con gái chân yếu tay mềm.
Còn nhớ đầu năm lớp 10, có một cô gái hết sức nhỏ nhắn dễ thương trước con mắt trầm trồ kinh ngạc của học sinh xung quanh, bê bình nước 20 lít từ tầng một lên tầng ba một cách vô cùng nhẹ nhàng, là bê liền một mạch không hề dừng lại lấy sức, khi lên đến lớp mặt mũi cũng không hề biến sắc.
Đấy là mấy lý do bên lề thôi, cái nguyên nhân kinh khủng và đáng sợ nhất, đúng rồi đấy, chính là cuộc sống trong những ngày đèn đỏ.
Một người con gái tự cho là mạnh mẽ như Bảo Bình cũng phải chào thua, không thể nào vui tươi sống qua mấy ngày này.
Suốt một ngày học, cơn đau âm ỉ không lúc nào chấm dứt, thỉnh thoảng lại còn rất vui tính nhói một cái giống như có một chiếc chày thật lớn nện thẳng xuống bụng, đau đến mức gập cả người lại. Giờ giải lao buổi chiều chỉ còn mỗi Bảo Bình ngồi trong phòng, cô bạn trong đội lý lo cho Bảo Bình nhưng cô chỉ lắc đầu nói không sao, ngồi nghỉ một lúc là sẽ ổn.
Giờ ra chơi của học sinh giỏi khác so với học sinh trên lớp một chút, dài 25 phút. Bảo Bình gắng sức đứng dậy đi về phía cuối lớp nằm, đột nhiên cơn đau như tăng lên gấp mười lần, tay chân run rẩy lạnh toát mất hết sức lực, Bảo Bình khuỵu xuống đất. Một tay ôm vùng bụng đau đến không thở nổi, một tay vịn mép bàn ra sức đứng lên nhưng không được. Sắc mặt trắng bệch, đôi môi bị cắn như sắp bật máu. Nhiệt độ trong phòng khá thấp nhưng trên trán đã bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Bệnh đau dạ dày của Bảo Bình lại chọn đúng lúc này để tái phát, chết tiệt!
Hai cơn đau cứ thế hành hạ cơ thể khiến Bảo Bình nghĩ mình sắp không chịu nổi nữa nằm ngục xuống đất, ngay lúc này có một bàn tay vươn ra đỡ cô.
"Bảo Bình, cậu sao vậy?"
Bảo Bình nâng mắt nhìn người con trai phía trước, đôi môi mấp máy gì đó không thành tiếng, không đủ sức để nói thành lời.
Lớp học của các đội tuyển nằm trên tầng hai và tầng ba của dãy nhà chức năng nằm khá xa dãy nhà chính. Lớp học hóa của Thiên Bình muốn xuống tầng một thì phải đi qua vài đội tuyển khác trong đó có đội lý. Cậu tình cờ đi qua nhìn thấy Bảo Bình ngồi bệt xuống đất lung lay sắp đổ gục sang một bên, cậu vội vàng chạy lại.
Thiên Bình sợ đến ngây người, bình thường da Bảo Bình đã rất trắng giờ phút này gương mặt không một chút sắc hồng, nhợt nhạt đến đáng sợ, mồ hôi theo dòng từ thái dương chảy xuống cần cổ, khóe mắt đỏ hoe ngập nước. Ngón tay Thiên Bình hơi chạm vào gò má Bảo Bình lập tức rụt lại, lạnh toát.
"Để tôi đưa cậu xuống phòng y tế."
Bảo Bình nằm trên tấm lưng ấm áp của Thiên Bình muốn giãy giụa cũng chẳng đủ sức, để mặc cậu cõng.
Đó đã là chuyện của một tháng trước.
Còn hiện tại, Bảo Bình đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở phòng của đội hóa, chần chừ không bước vào. Thiên Bình giờ ra chơi chăm chú làm nốt chỗ bài tập vật lý cho buổi học thêm tối nay, thấy cái đầu lấp ló ngoài cửa phì cười nhưng vẫn tiếp tục làm bài. Cậu muốn xem cô gái này còn định đứng ngoài cửa đến bao giờ?
Lần nào sang tìm cậu cũng là một bộ dạng như sắp đi vào chỗ chết vậy.
Bảo Bình thẳng lưng hạ quyết tâm đường đường chính chính bước vào. Sao mà cứ thập thò như ăn cướp vậy, cậu ta cũng đâu có ăn thịt cô.
"Thiên Bình."
Giống như Song Ngư, Tống Thiên Bình cũng có một nụ cười rất đẹp, chân thật xuất phát từ chính tâm hồn luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho mọi người. Dịu dàng như xuân phong, ấm áp tựa dương quang, đó là những gì người ta nói về Thiên Bình. Nụ cười ấy có thể sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá, không chói lòa, gay gắt, chậm rãi lặng lẽ thấm đẫm hồn người.
"Chào cậu, Bảo Bình."
Nhanh hơn cậu nghĩ, Thiên Bình còn tưởng cô ấy sẽ đứng ngoài cửa thêm lúc nữa chứ!
"Nè, bài tập hôm nay của chúng tôi."
Bảo Bình lại gần đặt tập đề cương lên bàn, đây là các dạng bài tập của đội tuyển học sinh giỏi vật lý. Nguyên nhân sâu xa của việc này cũng là từ một tháng trước chính là cái hôm cậu ta xuống phòng y tế.
Chỉ là tình cờ giúp đỡ nhưng Bảo Bình nhất quyết đòi làm gì đó cho vị "ân nhân" là Thiên Bình đây. Một câu cảm ơn xuông không thể nào xua tan cảm giác mắc nợ một tên con trai của Bảo Bình.
Thiên Bình vừa đúng lúc đối với môn lý có rất nhiều điểm cần học hỏi.
Cậu phát hiện ra các dạng bài tập ở đội tuyển học sinh giỏi rất đa dạng, so với ở lớp học thêm còn phong phú và nâng cao hơn một bậc. Từ hôm đó, một tuần khoảng hai ba lần Bảo Bình đều mang bài tập sang cho Thiên Bình, cả hai cùng nhau thảo luận.
"Vậy tôi về trước đây."
"Khoan đã Bảo Bình, tôi đang làm lý cậu có thể ở lại trao đổi với tôi một chút không?"
Nói đến chuyện học tập, Bảo Bình lập tức trở thành một người khác tinh thần học hỏi vô cùng cao.
"Được thôi."
Thiên Bình mím môi cười, thành công. Cậu nhận ra cô gái này đối với nam giới vô cùng kiêng kị và bài xích. Vốn chỉ là bạn bè tình cờ giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn Lăng Bảo Bình lại kiên quyết muốn làm gì đó cho Thiên Bình bằng được. Cô ấy không hề muốn có bất kỳ dính dáng nào đến con trai. Khi Thiên Bình đưa ra yêu cầu, Bảo Bình nghiến răng nghiến lợi gật đầu, nhăn nhó nói ra hai chữ "đồng ý" giống như ăn phải ớt.
Lúc đó, Thiên Bình cũng không có ý gì sâu xa, đơn thuần là vì kỳ thi đại học mấy tháng tới mà nỗ lực học tập điên cuồng.
Bảo Bình còn chưa rõ Vũ Kim Ngưu tài giỏi ưu tú đến mức nào thì đã biết một Tống Thiên Bình vô cùng xuất sắc. Trước đây chỉ nghe đồn cậu ta đẹp trai đến mức lừa gạt, rõ bất công mà. Những dạng bài tập cô chỉ nói một lượt hơn nữa còn cố tình nói nhanh một chút vậy mà cậu ta có thể hiểu rồi giải như thật vậy.
Kim Ngưu, Sư Tử rồi lại đến Thiên Bình, Bảo Bình nuốt ngược nước mắt vào trong cô cần phải cố gắng nhiều, thật nhiều hơn nữa.
Đề cương hóa học của Thiên Bình để trên bàn còn chưa kịp cất, nhìn thấy nó nước mắt vừa nuốt ngược vào trong lập tức muốn trào ra ngoài. Cầm lên nhìn một lượt, Bảo Bình hoài nghi đây rốt cuộc là ngôn ngữ quốc gia nào vậy. Tiếng anh Bảo Bình đọc còn hiểu, nhìn vào đống chữ trên giấy hoa mắt muốn ngất luôn, đây rốt cuộc là ngôn ngữ của hành tinh nào vậy?
Thiên Bình cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng trên người mình, khó tin nhìn người con gái bên cạnh, cái ánh mắt này...
"Khụ, Bảo Bình mặt tôi có gì sao?"
"Ừ, cậu đẹp trai."
Được rồi, tất cả những người học giỏi hóa Lăng Bảo Bình đều vô cùng ngưỡng mộ.
Thiên Bình "..." Cái này, cũng thẳng thắn quá rồi.
Hơn nữa đây là ánh mắt của một người khi gặp thần tượng của mình, hận không thể xông đến bắt tay rối rít mà xin chữ ký.
"Thiên Bình, rốt cuộc làm sao các cậu có thể đọc hiểu đống chữ này thế?"
Bảo Bình dường như đã quên mắt trước mặt cô là một người con trai, nằm gục xuống bàn than thở.
Rất nhanh chóng Thiên Bình đã có thể hiểu vấn đề:
"Bảo Bình, cậu ghét hóa lắm à?"
Giống như bị chạm phải vẩy ngược, Bảo Bình mở to mắt ngồi phắt dậy bắt đầu kể lể:
"Hừ, tôi căm thù nó. Trời sinh Bảo Bình sao còn sinh hóa học, đáng ghét. Đây nhé, sao mà lắm công thức như vậy, cấu tạo phân tử nhớ mãi không xong, hóa học vô cơ đã khó sang hữu cơ càng không hiểu gì, chẳng may viết sai một chỉ số nó lập tức biến thành chất khác. Lại còn cái bảng tuần hoàn hóa học nữa, mà cái hồi mới học ấy tôi bị mấy cái hóa trị của các nguyên tố hại gần chết."
"Bảo Bình, 300 công thức vật lý từ đơn giản đến phức tạp cậu còn nhớ được, hơn nữa nếu tôi không nhầm có những cái còn dài đến bốn năm dòng."
Bảo Bình bày ra bộ mặt rất nghiêm chỉnh:
"Rõ ràng là khác nhau mà, Vật lý thú vị hơn nhiều."
"Vậy cậu nói xem khác nhau chỗ nào?"
Thiên Bình kiên nhẫn lắng nghe Bảo Bình líu lo một tràng dài, chẳng những không khó chịu mà còn rất vui vẻ. Khoảng cách giữa hai tâm hồn vô thức được rút ngắn lại.
Vẫn là một Thiên Bình ôn hòa mỉm cười dịu dàng rung động lòng người, chăm chú lắng nghe.
Là một Bảo Bình vui vẻ kể chuyện không còn cảm giác bài xích với người con trai bên cạnh.
"Bảo Bình, cậu có nhớ bài kiểm tra hóa đầu tiên được bao nhiêu điểm không?"
"Không nhớ." - Bảo Bình đáp ngay lập tức, không chớp mắt lấy một cái.
"Cậu không nói thật Bảo Bình."
"Ai bảo cậu là tôi nói dối!"
Thiên Bình nhìn cô chằm chằm nhưng không nói gì. Thông thường, khi được hỏi về một chuyện đã xảy ra từ rất lâu, người ta sẽ mất thời gian để suy nghĩ rồi mới đưa ra đáp án. Câu hỏi của cậu cũng không quá rõ ràng, bài kiểm tra đầu tiên, theo lý là phải hỏi lại xem đầu tiên là thế nào.
"Được rồi, được rồi, đừng nhìn tôi như thế. Bài kiểm tra 15 phút cân bằng phương trình mười câu ba điểm."
Thiên Bình lập tức hiểu ra một phần nguyên nhân, Bảo Bình là một cô gái thông minh, đối với môn hóa là ấn tượng không tốt nên nảy sinh tâm lý sợ hãi vì vậy khả năng của Bảo Bình không được phát huy hoàn toàn, tự ti cho rằng bản thân học kém môn này dù cố gắng cũng không có kết quả. Thêm nữa, môn học người ta càng ghét thì lại càng không muốn giành thời gian để học.
Nhìn Bảo Bình gương mặt tràn ngập ghét bỏ cậu cũng không tiện hỏi thêm nữa.
"Bảo Bình, ban đầu tôi chỉ cần cậu mang bài tập của đội cậu sang cho tôi nhưng cậu còn giúp tôi giảng bài nữa, bây giờ tôi kèm cậu hóa, chúng ta có qua có lại cậu thấy sao?"
Kỳ thi đại học sắp tới, Bảo Bình biết mình không thể nào đỗ đại học mà không học Hóa:
"Cậu nói thật chứ?"
"Thật."
Một chữ này của Thiên Bình vô cùng kiên định khiến Bảo Bảo rất an tâm và tin tưởng. Cảm giác này rất ít khi xuất hiện đặc biệt còn là đối với một người con trai quen biết chưa lâu.
"Hay quá, quyết định vậy đi. Thế tôi về lớp trước đây."
"Ừ."
Thiên Bình nhìn tập vật lý trong tay trên mặt tràn ngập nét cười ấm áp. Hành động thường ngày của Bảo Bình luôn mang lại cho người ta cảm giác qua loa, tùy tiện nhưng khi học tập lại rất nghiêm túc và cẩn thận. Bài tập cô ấy mang sang cho cậu đều được giải rất cụ thể, chỗ nào cần lưu ý đều được chú thích rất rõ ràng.
[...]
"Thiên Bình, Thiên Bình, chờ tôi với!"
Sân trường vắng vẻ, giọng nói thiếu nữ có phần lảnh lót, Thiên Bình dắt xe về phía cổng dừng lại quay đầu nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ vui vẻ chạy về phía cậu.
Lợi ích của chân dài là gì? Chính là mình phải bước hẳn hai bước mới bằng được một bước của người ta.
Thiên Bình đợi đến khi Bảo Bình ổn định nhịp thở mới nhẹ nhàng hỏi:
"Bảo Bình, có chuyện gì vậy?"
"Bây giờ cậu rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn."
"Bây giờ sao? Tôi rảnh."
Mặt trời chầm chậm khuất sau những tòa nhà cao tầng, hai chiếc xe đạp chạy song song dần hòa vào dòng người đông đúc.
"À phải rồi, sao không thấy Song Ngư đi cùng cậu vậy?"
"Chiều nay đội văn không phải đi học."
"Ồ vậy hả, a đến rồi này."
Cả hai dừng lại ở một quán đồ ăn vặt trong ngõ, Thiên Bình bước vào quan sát một lượt, quán ăn không quá lớn nhưng sạch sẽ, trang trí đơn giản mang lại cảm giác khá thoải mái. Một nam một nữ đi ăn cùng nhau lại thêm vẻ ngoài bắt mắt, Thiên Bình và Bảo Bình vừa bước vào đã thu hút phần lớn ánh mắt từ những người xung quanh.
Quán nhỏ có hai nhân viên một người chạy bàn, một người ở bên trong chuẩn bị đồ ăn. Người con gái khá trẻ gương mặt tươi cười bước lại bàn của cả hai, nhìn Thiên Bình không chớp mắt sau đó quay sang Bảo Bình nháy mắt trêu trọc:
"Bảo Bình hiếm khi mới thấy dẫn bạn đến nha, lại còn là một hotboy đẹp trai thế này nữa. Sao, bạn trai hả?"
"Chị Lam, đừng trêu em bạn trai gì chứ, cậu ấy là thầy dạy Hóa của em đấy."
Thiên Bình bị nhìn nhiều cũng thành quen, trước ánh mắt nhìn chăm chú có phần đánh giá của chị Lam kia cũng không hề mất tự nhiên, mỉm cười nói:
"Chào chị em là bạn của Bảo Bình."
"Thanh niên đẹp trai à, Bảo Bình là khách quen ở đây nha, sau này nhớ đến thường xuyên nhé đặc biệt là đến cùng nhau thì càng tốt. Nhan sắc hai đứa cao như vậy đảm bảo sẽ kéo khách cho chị, à còn nữa lát nữa cho chị xin kiểu ảnh nhé, chị sẽ giảm giá cho hai đứa."
Thiên Bình "..." cái sự nhiệt tình này.
"Chị Lam chị đang làm em với cậu ấy sợ đấy."
"Haha, không trêu hai đứa nữa nhưng nhớ phải cho chị chụp ảnh đấy, hai đứa ăn gì nào?"
"Em như cũ nhé, Thiên Bình cậu muốn ăn gì?"
Thiên Bình không hay ăn vặt nên cũng chẳng biết gì nhiều về mấy món trong menu, chắc cũng không có sự khác biệt lắm đâu.
"Lấy em một phần giống Bảo Bình."
"Ok liền, sẽ có ngay đây."
Cả hai nói chuyện được vài câu thì đồ ăn được mang ra.
Thiên Bình "..."
Sao cậu lại không nghĩ ra cơ chứ!
"Cảm ơn chị."
Bảo Bình hớn hở nhận lấy ly kem màu sắc, tay còn lại đẩy ly kem thứ hai về phía Thiên Bình vui vẻ nói:
"Cậu thử đi Thiên Bình, ngon lắm đó."
"...Ừ."
Thiên Bình cúi đầu nhìn ly kem xanh xanh, tím tím, hồng hồng đang bốc khói lờ mờ trong không khí, ngẩng lên nhìn Bảo Bình, có một xúc động không nói thành lời.
Bảo Bình há miệng thật lớn nuốt một muỗng kem đầy ắp, đôi mắt nhắm hờ chầm chậm cảm nhận vị matcha lan tỏa trong khoang miệng, gò má, chóp mũi hơi ửng hồng vì lạnh. Nụ cười, khuôn mặt đều tỏa ra cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Cô gái này lại có thể chỉ vì một ly kem nhỏ mà vui vẻ và hạnh phúc như thế. Nhìn thấy Bảo Bình ăn đến ngon lành, Thiên Bình vô thức xúc một thìa kem lên miệng.
Thiên Bình "..."
Ngay lập tức cảm giác lạnh buốt xông thẳng lên tận óc, rùng mình một cái, khuôn mặt đẹp trai luôn mang nét cười ấm áp cũng hơi nhăn lại.
Nếu có ai thắc mắc về cái dáng vẻ khi ăn của Bảo Bình thì không cần đâu, không hề gò bó, làm mọi thứ mình muốn mà không để tâm đến ánh mắt của người khác, đó chính là Lăng Bảo Bình.
Thiên Bình quyết tâm thử một lần nữa, đây là lần đầu tiên cậu ăn kem vào mùa đông, cảm giác lạnh buốt không hề thay đổi. Chẳng hiểu sao cô gái này lại có thể thích nó như vậy?
"Chị Lam, cho em một ly nữa nhé."
"Có liền đây."
Thiên Bình "..."
Khi ly kem thứ hai được mang ra, vẫn là không nhịn được mà lên tiếng:
"Bảo Bình, ăn nhiều quá sẽ viêm họng."
Bảo Bình cúi đầu suy nghĩ gì đó, cười nói:
"Thiên Bình, cậu không thấy tôi ăn nhiều sao?"
Thiên Bình hơi lắc đầu, thanh âm vẫn luôn ấm áp ẩn chứa sự quan tâm vừa đủ:
"Ăn nhiều một chút cũng tốt nhưng mà cái này ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe."
Ngón tay cầm thìa hơi siết lại, Bảo Bình cười rất tươi:
"Không sao đâu, sức khỏe tôi tốt lắm ăn cái này cũng quen rồi, không bị ốm được đâu."
Thiên Bình luôn chú ý đến những cử chỉ nhỏ nhất của người mà cậu quan tâm, đây là thói quen được hình thành từ rất lâu rồi. Cậu sợ sẽ có thể bỏ qua điều gì đó quan trọng, giống như trước đây vậy. Nhìn bàn tay nắm chặt chiếc thìa mất vài giây rồi thả lỏng của đối phương, Thiên Bình suy nghĩ một chút hỏi tiếp:
"Cậu ăn nhiều nhất được mấy ly?"
"Bình thường sẽ là ba, hôm nào tâm trạng tôi đặc biệt xấu hoặc đặc biệt tốt sẽ là năm, như hôm nay nè. Thiên Bình cậu giảng bài dễ hiểu thật đấy, nếu mà biết trước thì tôi đã nhờ cậu sớm hơn, đỡ phải khổ như này."
"Đó chỉ là những bài cơ bản thôi."
"Không sao hết, tôi có niềm tin mình sẽ chiến thắng cái môn quái quỷ ấy."
Nụ cười rạng rỡ ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời của trí tuệ.
"Vậy coi như tôi có công, hôm nay cậu ăn hai ly rồi về, cũng muộn rồi."
Phản ứng của Bảo Bình nằm ngoài dự đoán của cậu, cô ấy gật đầu vui vẻ đáp:
"Được."
Thêm vào đó, ngày hôm sau người thật sự bị viêm họng lại là Thiên Bình.
[...]
Ngoài lề một chút, mình muốn nói về đất diễn của 12 người, cái này mình cũng biết mấy lần định nói mà quên mất.
Mình thừa nhận đất diễn của các sao có sự chênh lệch, có một số người khá mờ nhạt và ít đất diễn.
Nếu mọi người để ý những chương đầu tiên bối cảnh đều là ở trường học, tần số xuất hiện của các sao phụ thuộc vào các mối quan hệ khi ở trường. Sau này (từ chương này) câu chuyện sẽ mở rộng ra, mình sẽ cố gắng cân bằng đất diễn hơn thậm chí các sao ít xuất hiện sẽ xuất hiện nhiều hơn.
Những chương đầu tiên, mình khá chắc đa số mọi người đều đoán sai couple, mình cho rằng một người sẽ có nhiều mối quan hệ (tình bạn, các mối quan hệ xã giao, thậm chí bị ghép cặp, hiểu lầm người mình thích) hơn là chỉ nguyên tình cảm nam nữ. Hơn nữa 10 chương đầu đều sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến các cặp dù cho bọn họ không xuất hiện ở chương đó (như mối quan hệ của 4 người Sư Tử, Thiên Bình, Bảo Bình, Song Ngư vậy).