Chương 16

Sau kỳ thi hết học kì I căng thẳng, các môn khác cũng đã kiểm tra lấy điểm xong, hôm nay 12A2 tự cho mình quyền được thư giãn thoải mái. Vì thế mới xảy ra tình trạng lớp học không khác gì cái chợ. Nhóm này tụ tập chém gió đầu lớp, nhóm kia xếp thành vòng tròn giữa lớp cổ vũ con trai vật tay, nhóm thì rủ nhau chơi game, cuối lớp học còn quá đáng hơn nữa.

"Haha tao 9 nước nhé! Chúng mày chuẩn bị đi."

Một giọng nữ không hề dịu dàng làm cho không khí bỗng trở nên đáng sợ. Chủ nhân của giọng nói ấy còn nâng cao thêm một tông: "Ê chúng mày bắt Thiên Yết lại cho tao. Không được để cho nó chạy thoát."

Thiên Yết bất chấp hình tượng quăng ba lá bài xuống, chống một tay lên mặt bàn, xoay người nhảy qua bàn chạy mất.

Chuỗi hành động nhanh, vô cùng dứt khoát và đẹp mắt tuy có hơi mất tình tượng nhưng quan trọng là Thiên Yết đã bảo vệ được khuôn mặt của mình theo đúng nghĩa đen.

Lâm Cự Giải đã không phải con gái lại càng không biết "vuốt mặt nể mũi" đâu, cô ấy ra tay thật đấy.

Hừ, Thiên Yết dám chơi dám chịu nhưng nó không đồng nghĩa với việc để cho cả đám vào hùa với nhau đâu.

Trên bục giảng, lớp phó của 12A2 bất lực nhìn khung cảnh hỗn loạn dưới lớp. Chỉ mong sao cho boss nhanh về, sau đó chợt nghĩ ra phải đóng cửa lớp nếu không để hội học sinh thấy được tình trạng lớp nhốn nháo thế này là toang!

Chỉ cách nhau một bức tường thôi mà không khí đã khác hẳn.

Tiếng hét vừa rồi của Cự Giải không ảnh hưởng đến 12A2 nhưng lại làm 12A1 chính thức bùng nổ.

Hôm nay 12A1 có bài kiểm tra một tiết môn Lịch sử lấy điểm cho học kỳ I, cả lớp tranh thủ thời gian học thêm được chữ nào hay chữ nấy. Vậy mà lớp bên lại không biết điều, la hét cãi cọ, cười đùa... hoàn toàn không xem đây là giờ truy bài cần trật tự.

Tức đến tối tăm mặt mày, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Đến cả lớp trưởng mặt lạnh cũng bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Bị tiếng hét làm cho giật mình, tức không chịu nổi nữa. Có tiếng đập bàn kèm theo một giọng nói đầy phẫn nộ.

"Tao điên mất. Cái lớp đó rõ ràng là cố tình."

"Ê ế, chúng mày đi bảo Ma Kết đi. Để cô ấy lên xử bọn kia."

Phía bên kia 12A2 vẫn ồn ào nhưng không khí có phần hỗn loạn hơn.

"Mau về chỗ, có người của Hội học sinh đến kìa."

Lớp phó vừa ra đóng cửa thi nhìn thấy một thành viên trong Hội học sinh đang đi lại hướng này.

Cả lớp cuống cuồng về chỗ, lôi sách vở ra đặt ngay ngắn trên bàn im lặng như chưa có chuyện gì.

Cánh cửa được mở ra, người của Hội học sinh kiêm luôn 12A1 cất giọng sắc lạnh có chút hả hê: "12A2 truy bài ồn trừ điểm thi đua."

Đây là sự thật nhưng 12A2 làm gì có chuyện đứng yên chịu trận như vậy.

Mọi người hay thấy cảnh cả lớp gào ầm lên cãi đúng không? Điều đó sẽ không xảy ra ở đây đâu. 40 cái miệng mỗi người một câu sẽ loạn hơn cái chợ. Đến lúc đó không bị trừ điểm ồn ào thì cũng sẽ bị trừ vì tội cãi nhau với người thi hành công vụ.

Boss không ở đây, muốn cãi nhau tất nhiên là để lớp phó rồi.

"Bạn này, có nhầm lần thì phải chúng tôi từ đầu giờ đều rất ngoan ngoãn học bài. Đấy cậu nhìn xem."

Lớp phó bình thường rất hiền lành nhưng lúc cần thì rất đáng tin, nói dối đến không chớp mắt luôn kìa. Cả lớp rất phối hợp ngật đầu, mấy đứa bàn cuối còn giơ hẳn sách lên mặt để chứng minh.

"Tôi đi từ xa đã nghe thấy lớp này nói chuyện rất ồn."

"Đấy cậu cũng nói đi từ xa, biết đâu là cậu nghe nhầm thành lớp bên cạnh thì sao, cậu biết đấy hai lớp ở cạnh nhau mà."

Lớp bên cạnh là 12A1. Cả lớp ngật gù âm thầm tán dương.

"Cậu..."

Cô bạn của hội học sinh tức tối đang chuẩn bị bật lại thì tình cờ lướt qua sàn nhà, khóe môi hơi nhếch lên.

Từ đầu đến cuối, cả lớp ngoại trừ đôi tai luôn vểnh lên nghe từng chữ thì đôi mắt chưa từng dời khỏi mấy quyển sách trên bàn. Chỉ có lớp phó đứng đối diện nhìn thấy nụ cười thỏa mãn đó. Cô khó hiểu nhìn theo ánh mắt của cô gái 12A1.

Thôi xong rồi!

"Cậu nói lớp cậu trật tự học bài, thế kia là gì?"

Lần này thì cả lớp đều hướng ánh mắt về phía chỗ ngồi của lớp phó, dưới đất có một lá bài. Lần này thì hết đường chối cãi rồi.

Cô gái vừa bước lên một bước thì phía sau vang lên một giọng nam rất trầm:

"Có chuyện gì vậy?"

Cô bạn giật mình quay lại, đối diện với một khuôn mặt đẹp trai đến choáng váng. Nhìn gần thế này mới phát hiện ra những gì về Vũ Kim Ngưu trên diễn đàn không hề nói quá.

Dáng người cao lớn của dân chơi thể thao, ngũ quan cân đối với đường nét đẹp như một bức tượng được người nghệ nhân dốc hết tâm huyết để tạo ra, chiếc cằm tinh xảo, sống mũi cao đầy quyến rũ, làn da trắng hài hòa với khuôn mặt tạo cảm giác rất nam tính. Kim Ngưu cao nên người thấp hơn sẽ nhìn thấy phần yết hầu nhô cao của cậu, vừa áp bức nhưng vô cùng gợi cảm.

Điều đặc biệt nhất ở Kim Ngưu là đôi mắt, bình thường không nhiều người cao hơn cậu nên khi nói chuyện với khác Kim Ngưu đều hơi cụp mắt xuống. Nó giống như dáng vẻ của một người tận trên cao để nhìn xuống mọi thứ. Đôi mắt đen mang vẻ bình lặng đến phát sợ, có cảm giác như trên đời này chẳng có việc gì khiến đôi mắt ấy dao động được.

Vũ Kim Ngưu không có vẻ lạnh lùng như Vương Sư Tử, không bất cần như Hoàng Bạch Dương, không phong trần như Trương Thiên Yết, không lãng tử như Trịnh Nhân Mã, lại càng không dễ gần ấm áp như Tống Thiên Bình.

Cậu ấy toát ra vẻ trầm tĩnh đến khó hiểu, lịch sự nhưng không dễ gần, ôn hòa nhưng vẫn có cảm giác xa cách, đây là kiểu được nuôi dưỡng cực kỳ tốt. Giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới.

Nghe được giọng nói này cả lớp 12A2 như bắt được vàng. Được cứu rồi!

Cậu bạn ngồi bên cạnh lớp phó nhân lúc cô gái kia quay lại nhìn boss nhanh chóng cúi xuống phi tang vật chứng.

Lớp phó cũng rất biết phối hợp: "Boss cậu về đúng lúc lắm, cô bạn này nói lớp mình mất trật tự. Từ nãy đến giờ cả lớp đều rất yên lặng học bài mà."

Cô bạn lúc này mới nhớ ra mục đích giật mình quay lại, lá bài dưới lớp đã không cánh mà bay.

Hừ! Nhanh đấy. Cô không còn gì để nói.

Bỏ đi trong tức tối, hôm nay coi như 12A2 may mắn.

Tiếng cười ngày một lớn, cả lớp hả hê nhìn ra ngoài cửa.

Vũ Kim Ngưu nhanh chóng đi vào chỗ, không nói thêm câu nào. Cậu chẳng cần hỏi thêm gì cũng có thể đoán được mọi chuyện. Nhưng lớp không bị trừ điểm cậu cũng không tính toán.

Boss đã về cả lớp cũng biết điều mà nói chuyện nhỏ lại.

Lâm Cự Giải ngồi dãy bên cạnh trên Kim Ngưu một bàn quay xuống cảm thán một câu: "Ngầu nhỉ, nói có một câu thôi mà đã có thể xoay chuyển tình hình rồi."

Cả lớp gật đầu phụ họa, đẹp trai lại còn có khí chất quả nhiên không gì là không thể.

Kim Ngưu cũng không để ý lời nói của Cự Giải, lấy trong cặp ra một quyển sổ rồi lại đi ra ngoài.

"Ớ, boss cậu lại đi à?"

"Ừ, cậu quản lớp đi."

[...]

Lăng Bảo Bình nằm dài trên giường, vươn vai duỗi người các kiểu, cảm thấy cơ thể của mình lại khỏe re, không đau, không mỏi gì cả. Bảo Bình thầm nghĩ sức khỏe của mình tốt ghê.

Hôm qua còn mệt đến mức không muốn nhấc một ngón tay, ngủ một giấc là cơ thể đã trở lại bình thường, đầy năng lượng cho một ngày mới. Bảo Bình hớn hở lăn qua lăn lại một vòng nữa mới đưa tay mò mẫm điện thoại.

7 giờ kém 5 phút!

Bảo Bình trợn mắt, tâm trạng vui vẻ vừa rồi lập tức tắt ngấm. Cô đạp tung chăn, vùng dậy rồi mải mốt phi vào nhà tắm. Muộn học rồi.

Không thể tin được là cô ngủ đến mức không nghe thấy tiếng báo thức ở ngay bên cạnh. Bảo Bình ôm cặp chạy ra khỏi phòng, trong nhà còn mỗi mình cô.

Có người em gái nào như Lăng Bảo Hân không cơ chứ. Con nhóc bà cụ non đó chỉ muốn cô ngủ thật nhiều để lấy sức chứ nào có quan tâm việc Bảo Bình đi học muộn sẽ có hậu quả gì.

Bảo Bình đen mặt chỉ muốn cho em gái mình một trận. Tối qua trước khi cô đi ngủ đã dặn đi dặn lại là sáng nay phải gọi cô dậy rồi. Thế mà Bảo Hân vẫn để cô ngủ rồi ôm cặp đi học trước.

Từ trước đến giờ Bảo Bình vẫn thế, thường ngày cô xuề xòa một thì mỗi khi đi học muộn cô phải xuề xòa gấp đôi. Mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa còn chẳng buồn chải.

Không khí mùa đông ảm đạm làm cho người ta có cảm giác mọi vật như chuyển động chậm lại. Vì thế một cô gái nhỏ nhắn như Bảo Bình cắm đầu cắm cổ đạp xe làm người ta phải chú ý.

Năng lượng cả ngày của Bảo Bình sẽ phải chia một ít cho việc đạp xe như bay đến trường.

Bảo Bình vừa đạp xe vừa há miệng hít thở vì cô cho rằng như thế sẽ lấy được nhiều oxi hơn. Nhưng ngoài việc từng dòng không khí lạnh buốt chui vào khoang miệng thì cô chẳng cảm nhận được gì cả.

Ánh mắt của Bảo Bình rất sáng một mực nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn sang bên cạnh.

"Bảo Bình. Bảo Bình, chờ tớ với."

Bảo Bình vẫn đạp xe hăng say, sao giọng này nghe quen thế nhỉ? Cô phanh xe két một cái, quay lại nhìn.

Ơ là Xử Nữ à?

Xử Nữ tăng tốc, cô đuổi theo Bảo Bình cũng phải được một trăm mét rồi mệt đứt cả hơi, gọi khản cả cổ mãi Bảo Bình mới chịu quay đầu lại.

"Mau mau Xử Nữ, muộn học bây giờ."

Trái ngược với vẻ ngoài sốt ruột của Bảo Bình, Xử Nữ khá bĩnh tĩnh

"Chậm thôi Bảo Bình, đằng nào cũng muộn học rồi."

Bảo Bình nghĩ mất ba giây rồi chỉ kém việc Archimedes phát hiện ra lực đẩy:

"Ừ ha, thế mà tớ không nghĩ ra."

Bảo Bình có một đôi mắt rất đen không thiên về hơi nâu như đa phần mọi người, một đôi mắt cực kỳ sáng đầy vẻ quật cường không bao giờ chịu khuất phục. Vì thế khi cô mở to ngạc nhiên mắt nhìn cực kỳ dễ thương.

Có nhiều lý do đi muộn vô lý lắm, ví dụ như Xử Nữ này. Hôm nay đồng hồ nhà cô hết pin.

Nhìn Xử Nữ với gương mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy thôi chứ nội tâm cũng đang quằn quại lắm. Ma Kết nói hôm nay có việc trong hội nên sẽ không đi kiểm tra, vậy Xử Nữ biết làm sao giờ? Cô biết trông cậy vào ai đây?

"Bảo Bình đợi đã."

"Hả, tại sao chứ?"

"Cậu nhìn kìa, đó có phải mấy người của 12A2 không?"

Bảo Bình nhìn kĩ hai người con gái đang đứng ở cổng: "Sao lại đen thế chứ?"

Nếu thành viên của Hội học sinh là người ở lớp khác, hai cô còn có thể mặt dày mày rạn xin được, đằng này lại là học sinh của 12A2 thì bỏ đi.

Bảo Bình suy nghĩ rất nhanh, vô cùng tự tin thậm chí có phần hớn hở nói với Xử Nữ:

"Xử Nữ mình trèo tường đi."

"..." Sao giọng của Bảo Bình nghe như thích thú lắm thế nhỉ?

Xử Nữ thích tính cách của Bảo Bình lắm, thế nên là cô bắt đầu lo cho cho tương lai của anh chàng nào muốn cưa cẩm cô gái này.

Hai cô gái lén lút vòng ra phía sau của D.S, Xử Nữ đứng phía dưới nhìn Bảo Bình trèo lên trước.

"Bảo Bình cậu hay trèo tường lắm à, sao nhìn cậu trèo dễ thế?"

"Đơn giản mà, có gì đâu, cứ thế mà trèo thôi."

Câu nói này của Bảo Bình chẳng khác gì một câu của thầy cô "bài này dễ lắm, cứ áp dụng công thức vào là làm được."

Xử Nữ hết nói nổi.

"Nhanh nào Xử Nữ tớ kéo cậu."

Cũng may là dây thần kinh vận động của Xử Nữ khá tốt, có sự giúp đỡ của Bảo Bình cô cũng trèo lên khá dễ dàng. Hai cô gái vẫn còn tâm trạng ngồi ngóng gió lạnh nói chuyện phiếm.

"Bảo Bình nếu cậu là nam tớ chắc chắn sẽ đổ cậu đấy."

"Ừ, tớ cũng mong mình là con trai đây."

Xử Nữ nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Bảo Bình, trong một giây nó hiện lên sự bất lực và yếu đuối.

"À thế giờ mình nhảy xuống nhỉ?"

Bảo Bình chăm chú nhìn Xử Nữ rồi bảo: "Xử Nữ, từ nọ đến nay tớ vẫn luôn thắc mắc tại sao không ai biết đến cậu nhỉ?"

Xử Nữ phẩy tay cười cười đáp: "Ôi trời, cậu trông tớ thì có gì nổi bật chứ."

Bảo Bình nhận ra không phải Xử Nữ không nổi bật mà là cô ấy biết cách làm cho mình trở nên không có gì đặc biệt.

"Rắc"

"Ôi mẹ ơi."

Tiếng cành cây gãy giòn tan làm hai cô gái giật thót, theo bản năng vội vàng ôm lấy người còn lại.

Thiên Bình xin thề là cậu không cố ý làm bọn họ giật mình đâu, vì chú ý đến hai cô gái ngồi trên tường nên cậu mới không kịp nhìn dưới chân.

Sau đó cậu phát hiện ra Bảo Bình đang nhìn cậu bằng ánh mắt chẳng mấy thân thiện. Sao Thiên Bình toàn gặp cô gái này vào những trường hợp không mấy bình thường thế nhỉ?

Cậu có nên nói xin lỗi không?

Trái tim Xử Nữ đập mạnh một cái, cảm thấy hôm nay là một ngày rất không may mắn của mình. Học sinh trong trường đều nói chỗ này rất ít người qua lại cơ mà. Thế vì sao cùng một lúc cả Kim Ngưu lẫn Thiên Bình đều xuất hiện tại đây? Phải làm gì bây giờ?

Trong từ điển của Bảo Bình không có từ "dịu dàng", đối với con trai lại càng thêm gay gắt: "Nhìn gì cần tôi nhảy xuống cho xem à?"

Ngay khi Bảo Bình nói ra chữ "nhìn" thì Kim Ngưu lập tức bước đi. Cậu hoàn toàn không để tâm đến chuyện đang xảy ra. Chỉ còn lại Thiên Bình khó xử nói "xin lỗi" rồi cũng bước theo Kim Ngưu.

Sau khi Kim Ngưu và Thiên Bình đi rồi, Xử Nữ và Bảo Bình mới nhảy xuống, lúc này Bảo Bình mới chợt nghĩ ra một chuyện vô cùng quan trọng:

"Chết toi rồi, hai tên 12A2 đó liệu có đi báo cáo không?"

Cái lúc hung dữ với người ta thì chẳng nhớ gì, giờ nhớ ra rồi thì mới lo lắng.

Xử Nữ có thể khẳng định chắc chắn rằng Kim Ngưu sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Vừa rồi đi mắt bình lặng của cậu chỉ lướt qua đúng một giây rồi rời đi.

Thái độ của Thiên Bình khá ngạc nhiên còn Kim Ngưu thì chỉ xem chuyện vừa rồi như một cơn gió thoảng qua, một chút ý nghĩa cũng không có.

"Không sao đâu, cậu đừng lo."

"Thật không? Sao cậu chắc chắn thế?"

Thật, bởi vì cậu ấy là Vũ Kim Ngưu mà.