Chương 7: Đến Ai Cập tìm Nhân Mã

Sân bay tư nhân của tập đoàn Castle tại Dubai.

" Cô rời đi như vậy không sao chứ Bảo Bình?"

" Sao là sao?"

" Ý tôi là bố cô có thể rất lo lắng, ông ấy xem ra bảo vệ cô kĩ lắm."

" Đừng lo, ông ấy đang trong một vụ làm ăn lớn. Ở chỗ đó người ta yêu cầu tắt tất cả các loại sóng liên lạc để bảo mật thông tin, trong vòng 1 tháng nữa, bất cứ biến cố nào ở Hong Kong cũng đều không thể đến tai ông ấy đâu."

" Vậy thì tốt."

Kim Ngưu gật đầu yên tâm nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, muốn nói gì đó lại thôi, Bảo Bình cũng chú ý đến những biểu cảm của Kim Ngưu.

Bảo Bình: " Cô có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đừng giấu trong lòng, từ giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền rồi."

" Thật ra tôi thắc mắc bố cô dường như rất rất bảo vệ cô thì phải. Tôi biết trong giới hắc đạo kẻ thù nhiều không kể hết, sơ xảy một chút cũng mất mạng như chơi, bảo vệ con gái là chuyện nên làm nhưng hình như nó hơi thái quá thì phải. Nó khiến tôi cảm thấy dường như cô đang bị cách ly với những người khác."

" À ừm, thật ra cũng đều có nguyên nhân của nó cả."

Bảo Bình bỗng nói chậm lại, thanh âm cũng trùng xuống vài phần khiến cho bầu không khí đột nhiên ảm đạm, Kim Ngưu cảm thấy đây không những là một chuyện khó nói mà còn là một câu chuyện buồn.

" Mẹ của tôi... bà ấy đã mất khi bị kẻ thù của bố tôi bắt giữ làm con tim."

Bảo Bình trong lúc nói vẫn không bỏ xuống nụ cười thường trực trên môi. Chỉ là vì cô ấy càng cười Kim Ngưu lại càng cảm thấy điều đó chua xót biết bao nhiêu.

" Gia đình luôn là yếu điểm chí mạng. Ông ấy không muốn tôi phải lặp lại vết xe đổ giống như mẹ nên mới bảo vệ tôi chặt chẽ như vậy. Nhưng ông ấy không biết... cách làm đó đã vô tình khiến tôi biệt lập với thế giới bên ngoài."

" Cô có bạn không?"

" Không."

" Chính vì thế nên khi chúng tôi đề nghị cô ngay lập tức đồng ý dù chưa nghe sự tình. Vì cô muốn ra khỏi hàng rào mà bố cô đã dựng nên?"

" Đúng. Một phần là vậy và phần còn lại là vì tôi... muốn có bạn. Mọi người là nhóm đầu tiên có thể đến gần tôi như vậy vì thế tôi tin mọi người cũng có thể đưa tôi ra khỏi cái hàng rào đó. Sự thật chứng minh tôi đã không sai khi tin tưởng. Lúc đó khi nhìn thấy cô ở cửa hàng tôi đã rất vui mừng, nếu lần này thành công trốn thoát, tôi muốn ngao du thế giới một lần."

Nói đến đoạn, Bảo Bình quay sang nhìn Kim Ngưu mỉm cười tươi tắn mang theo chân thành và cảm kích.

" Cảm ơn cô vì đã tới đón tôi."

" Là tôi phải nói cảm ơn mới đúng, cảm ơn cô vì đã tin tưởng chúng tôi."

Đúng vậy, Kim Ngưu cô giống như một con mèo hoang. Nó coi đất làm đệm, coi trời làm mái che, nó có thể nay đây mai đó, bữa đói bữa no thế nhưng tự do là vô hạn. Không ai, không bất cứ điều gì có thể trói buộc bước chân của mèo hoang. Khác với Kim Ngưu, Bảo Bình giống như một chú chim xinh đẹp trong l*иg sắt. Tuy được chủ nhân nâng niu, chiều chuộng hết mực nhưng suy cho cùng nó vẫn mãi chỉ có thể ở trong chiếc l*иg ấy, đôi cánh cũng trở nên vô dụng.

Một hôm, mèo hoang nhảy từ cửa sổ vào nơi con chim bị nhốt. Chim nhỏ lần đầu gặp mèo hoang không hề sợ hãi, nó chỉ thấy thú vị vì mèo hoang là sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy ngoài chủ nhân. Chim nhỏ hỏi: " Mèo hoang, bạn từ thế giới bên ngoài đến đây sao?"

Mèo hoang: " Đúng vậy."

Chim nhỏ: " Thế giới bên ngoài có đẹp không?"

Mèo hoang: " Đẹp lắm! Sao bạn lại hỏi vậy? Bạn chưa từng được nhìn thấy sao?"

Chim nhỏ: " Chưa từng vậy nên mình luôn khao khát được ngắm nhìn."

Mèo hoang: " Vậy bạn có muốn mình giúp không?"

Chim nhỏ vui vẻ đáp: " Có!"

Ngày hôm sau khi chủ nhân quay lại đã phát hiện chim nhỏ không còn trong l*иg nên tức giận đổ lỗi cho mèo hoang đã cướp nó đi. Thật ra mèo hoang không hề ăn thịt chim nhỏ, nó chỉ cậy cửa l*иg thả chim nhỏ ra. Chim nhỏ bay đi nhìn ngắm thế giới mà nó luôn ao ước, làm những điều xứng đáng với đôi cánh trên vai.

----------

Nhóm người Sư Tử khi đến sân bay đã nhìn thấy hai cô gái đang chờ sẵn. Giữa nắng trời Dubai, hai thân ảnh một đen một trắng bắt mắt đến nỗi người ta nhìn lướt qua một lần có thể nhớ mãi. Bảo Bình mặc sắc trắng thanh thuần, đơn giản giống như con người cô ấy, Kim Ngưu lại mặc sắc đen, lạnh lùng khó đoán. Tuy tương phản nhưng khi đúng chung một chỗ họ lại hợp nhau đến lạ.

Song Tử vui mừng chạy lên trước hô to:

" Chị già, chị xinh đẹp!!"

Cả hai cô gái đều rời sự chú ý trong đó Bảo Bình mỉm cười vui vẻ, Kim Ngưu manh động tóm lấy Song Tử.

" Muốn chết à?! Vừa mới gặp lại bắt đầu hô chị già, muốn đây tổn thọ sao?!"

" Không phải vậy đâu. Cơ mà chị trông vẫn lành lặn nhỉ, còn đưa được cả chị xinh đẹp đến đây nữa."

" Chị đây là ai hả, coi thường nhau là không được đâu."

Trong khi nhóm người ồn ào, Sư Tử lại bắt đầu phân công cho chuyến đi.

" Có ai trong số mọi người biết nhà khảo cổ học nào không?"

Cự Giải: " Hả? Sao lại cần nhà khảo cổ học?"

Sư Tử: " Tôi cần một chuyên gia để xác minh một số chuyện. Không ai biết sao?"

Xử Nữ: " Có tôi, tôi biết một người. Anh ta rất giỏi, nếu nói về khảo cổ, anh ta hô mình số hai chắc chắn không ai hô số một."

" Anh ta ở đâu?"

" Ai Cập."

-----------

Tình hình thời tiết ở Ai Cập cũng chẳng khác Dubai là bao, thậm chí có vài phần tệ hơn. Nhóm người vừa đến nơi đã bị cái nắng ở đây dọa cho sợ chết khϊếp. Dưới nền nhiệt cao, người ta thậm chí còn có thể rán bít tết trên đường chứ đừng nói là ốp trứng. Mỗi tội nơi nhóm người đến là một ngôi làng, đường ở đây hoàn toàn bằng đất cát, không phải đường bê tông, nó dường như muốn quay lại thời kì cổ đại vậy, " trên đời này vốn dĩ không có đường, người ta đi nhiều thì thành đường thôi."

Tại một nơi họp chợ sầm uất, người dân Ai Cập ngồi dưới đất bày bán nhiều loại mặt hàng, trong đó có một tiệm bán vô cùng thu hút ánh nhìn. Xử Nữ bước gần tới đó.

" Này Nhân Mã, khỏe không?"

Chủ cửa hàng cũng bất ngờ ngẩng đầu lên. Ở đây người dân đều có màu da găm nhưng anh ta lại không thế, vẻ ngoài tươm tất của anh ta dường như làm sáng hẳn khu chợ, người ta cũng dễ dàng phát hiện hơn.

" Xử Nữ sao?! Hôm nay cô rảnh rỗi đến thăm tôi à?"

" Không, hôm nay có việc quan trọng đấy."

Trong lúc hai người đang trò chuyện Cự Giải thần bí thì thầm bên Sư Tử.

" Đây là người nếu hô số hai không ai dám nói số một? Nếu anh ta thực giỏi như vậy sao lại phải ngồi ở chỗ này bán mấy món đồ như từ thời Pharaoh thế kia?"

Sư Tử không trả lời câu hỏi của Cự Giải mà chỉ chăm chú nhìn kĩ mấy món đồ Nhân Mã đang bày bán. Có rất nhiều bình lọ lung tung, đại đa số chúng không được sạch sẽ cho lắm, một số bị đất bẩn làm che mất hoa văn trên đó, cũng chẳng ai biết rõ giá trị thật là bao nhiêu.

Sư Tử: " Nếu tôi không nhầm thì mấy cái bình lọ này chắc chui ra từ trong kim tự tháp đấy."

Nhân Mã khá bất ngờ khi nghe Sư Tử nói vậy.

" Mặc dù không biết anh là ai nhưng tôi công nhận anh là một người có mắt nhìn đấy."

" Tôi có mắt nhìn nhưng người dân ở đây thì có vẻ không đâu. Họ không nhìn ra được giá trị thật của mấy món đồ này, anh buôn bán cũng chẳng khá khẩm là bao. Tài năng của anh nên dùng vào việc khác thì sẽ hợp hơn đấy."

" Việc gì?"

" Cùng chúng tôi làm một phi vụ, anh sẽ có tiền nhiều đến mức không bao giờ phải nghĩ đến việc ngồi đây bán mấy món đồ này nữa."

" Sao tôi phải làm vậy. Tiền nhiều đồng nghĩa với nguy hiểm cũng nhiều. Tôi thà ngồi đây kiếm mấy đồng nhưng an nhàn còn hơn mất cái mạng nhỏ này."

" Nếu tôi nói địa điểm trộm đồ chắc anh sẽ thay đổi ý kiến đấy."

" Ở đâu?"

" Bảo tàng hoàng gia Anh."

" Tôi đồng ý!"

Xử Nữ nghĩ: " Thằng này dễ dụ thật."

Thiên Yết nghĩ: " Sao chẳng có tí kiên định nào thế."

Kim Ngưu nghĩ: " Lại trúng chiêu của Sư Tử."

Cự Giải nghĩ: " Sao cảnh này quen quen nhỉ, giống lúc lấy con Rolls-Royce Sweptail ra dụ mình."

Bảo Bình nghĩ: " Chắc anh ta phải thích đồ cổ lắm."

Song Tử nghĩ: " Chết, sập bẫy rồi!"