Chương 2: Đến Brazil tìm Song Tử

"Anh không nói với tôi rằng tôi là người đầu tiên anh đến tìm và bây giờ tôi còn phải bay qua hơn 10 nước để tìm từng người một với anh!"

Ngồi trên máy bay cá nhân của Sư Tử, Kim Ngưu không ngừng phàn nàn về vấn đề lệch múi giờ và sức khỏe.

" Tôi không nói sao? Chắc là tôi quên mất đấy."

Nhìn vẻ mặt thản thiên giải thích của Sư Tử, Kim Ngưu lại càng cảm thấy công tác tổ chức quản lí của anh ta có vấn đề.

" Sao anh không ném tôi ở một chỗ, đi đón từng người rồi quay lại đón tôi là được."

" Sau này mọi người sẽ cùng làm việc, sự gắn kết là một yếu tố rất quan trọng nên tôi cảm thấy cô nên đi cùng, gặp từng người sẽ nhanh thân quen hơn."

" Trời đất! Dù vậy cũng không cần mỗi người một nơi chứ, bay qua bay lại như này chắc tôi giảm thọ mất."

" Nhân tài luôn rải rác mà, tôi tìm đi tìm lại cuối cùng lại thành ra mỗi người một nơi."

----------

Thời tiết ở Brazil không giống như ở Hàn Quốc, tháng 9 nhưng trời nắng chang chang càng làm cho những bậc thang mà Kim Ngưu và Sư Tử phải leo dài ra.

Khu nhà dân ở Brazil được xây dựng theo kiểu tháp càng ngày càng lên cao để tiết kiệm diện tích. Xuyên qua một dãy nhà khang trang, những hình ảnh trước mắt như đưa Kim Ngưu trở lại ngày còn bé. Đằng sau vẻ tươm tất, sạch sẽ của những ngôi nhà vừa đi qua là một khu ổ chuột. Có mấy đứa trẻ nháo nhác chạy qua người Kim Ngưu, một đứa nhỏ hét lên: " Tao bắt được rồi!"

Vừa nói thằng bé vừa cầm một con chuột nhắt giơ lên. Mắt mấy đứa còn lại sáng rỡ giống như chúng nhìn thấy đồ ăn gì đó rất ngon lành.

Kim Ngưu không đành lòng đi tới gạt con chuột trên tay đứa bé đó xuống. Chuột nhắt vừa thoát khỏi kìm kẹp lập tức chạy biến đi, thằng bé mất đồ ăn tức giận trừng mắt lên với Kim Ngưu. Cô lặng lẽ tháo đôi bông tai đang đeo xuống đặt vào tay đứa bé.

" Cầm cái này đi mua đồ ăn cho mình và các bạn."

Đứa bé hết nhìn đôi bông tai hình mặt trời lấp lánh ánh bạc lại ngước mắt nhìn Kim Ngưu. Nó chỉ gật đầu một cái rồi chạy biến đi, những đứa khác thấy tình cảnh này nhanh nhẹn chạy theo, có lẽ hôm nay chúng sẽ được một bữa ăn thịnh soạn và chắc chắn không phải là chuột nhắt.

" Tôi không biết là cô tốt bụng như thế đấy."

Giọng nói của Sư Tử ở bên cạnh cắt ngang dòng hồi tưởng của Kim Ngưu.

" Có vẻ như anh chỉ điều tra được những chuyện khi tôi trưởng thành mà không thể điều tra được lúc tôi còn bé nhỉ?"

" Thời điểm đó quá khó để tìm hiểu chi tiết, gần như không ai biết cô cả, tôi chỉ được thông báo lại là cô là trẻ mồ côi."

" Đúng thế. Đến mặt bố mẹ mình tôi còn chẳng biết, cả ngày tôi chỉ có một tâm tư nguyện vọng chính là được ăn no giống như mấy đứa trẻ lúc nãy. Từng mẩu vụn bánh mì cũng đều quý giá, hôm nào tôi cũng phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán vì miếng ăn. Miếng ăn đúng là miếng nhục."

" Tại sao cô không tìm đến trại trẻ mồ côi?"

" Anh cảm thấy một đứa bé có thể biết được gì, lúc đó cái tôi biết là những gì tôi nhìn thấy trước mắt, đói khổ. Lúc tôi đủ lớn để biết đến ba chữ cô nhi viện cũng là lúc tôi có thể kiếm được tiền trong một ngày nhiều bằng những gì cô nhi viện nhận trợ cấp trong vòng một tháng. Tôi đã từng nghĩ thay vì trông chờ người khác cứu vớt thì chi bằng dựa vào chính mình."

" Và rồi cô trộm cắp?"

" Ừ, nghe rất không hay nhưng đúng là vậy, tôi cảm thấy mình có thiên phú. Hầu hết họ đều bị lừa bởi vẻ bề ngoài của tôi."

" Tôi công nhận vẻ ngoài của cô là một vũ khí lợi hại. Cô sống cơ cực như vậy nhưng lớn lên lại không tồi chút nào."

" Tôi sẽ coi như là anh khen tôi đẹp đấy."

Vẻ mặt Kim Ngưu tinh nghịch, trông đã bớt đi nét u buồn lúc nãy.

" Ừ, cứ coi là thế đi. Nếu đồng minh của tôi có thể vì thế mà vui một chút tôi cũng chẳng bất lợi gì."

Kim Ngưu bĩu môi bỏ đi trước, Sư Tử im lặng theo sau.

Hai người lại đi thêm một đoạn dài nữa đến trước căn nhà phía cuối đường trông vô cùng lụp xụp. Sư Tử gõ cửa mấy cái cánh cửa lập tức mở ra. Có thể nói người mở cửa thực sự không hợp chút nào với dáng vẻ của căn nhà, tổng quan mà nói thì là đối nghịch nhau.

Cậu ta ăn mặc giống như còn là học sinh nhưng tươm tất, sạch sẽ, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, cả người tỏa ra mùi của con nhà giàu. Bước vào phía bên trong căn nhà, Kim Ngưu mới cảm thấy nó thích hợp với cậu ta hơn. Trong gian nhà nhỏ có đầy đủ tiện nghi, các đồ vật đều là loại tiên tiến nhất hiện nay và đương nhiên giá cả cũng không phải rẻ, nhất là bộ máy tính đồ sộ kia. Nhìn thế này cũng đủ biết "chuyên ngành" của cậu ta là gì rồi.

" Cậu khỏe không Song Tử?"

" Trông tôi giống như đang ốm à?"

" Câu xã giao thôi mà."

" Hai người quen nhau từ trước à?"

Kim Ngưu ló đầu từ phía sau Sư Tử, hai người này không thân thiết nhưng chắc chắn đã biết nhau từ trước.

" Bà chị này là ai vậy?"

Song Tử rất thản thiên hỏi một câu nhưng Kim Ngưu lại vì câu này mà khó chịu cả ngày đồng thời ấn tượng đầu với đồng minh mới cũng giảm xuống vài phần.

" Đừng gọi là bà chị nghe rất già đấy có biết không?!"

Sư Tử phải hòa hoãn bầu không khí bằng màn giới thiệu gặp mặt.

" Đây là Kim Ngưu, người sẽ tham gia vào phi vụ cùng chúng ta lần này. Còn đây là Song Tử, cậu ta là hacker."

Song Tử ra vẻ hiểu vấn đề gật gật đầu.

" Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia vậy, không phải chỉ hai chúng ta như lần trước sao?"

" 12 người, lần này làm quá lớn không thể chỉ tôi với cậu được."

" Ồ vậy bà chị kia, chị làm nghề gì?"

Song Tử vừa chỉ Kim Ngưu đang táy máy các đồ vật trong nhà vừa hỏi.

" Trộm! Nhưng tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi là bà chị cơ mà. Tôi đây mới có 24 tuổi thôi."

" Ôi giời, 24 tuổi ở đây người ta đã hai tay bế ba đứa nhỏ rồi, chị còn nghĩ mình trẻ lắm sao?"

Khẩu chiến diễn ra giữa hai người không ai nhường ai.

" Trước khi đến đây tôi nghe Sư Tử nói cậu bỏ nhà đi tự lập nghiệp hả? Nhìn dáng vẻ này có lẽ giống bị đuổi ra khỏi nhà hơn đấy."

" Ai bảo với bà chị như vậy, bố tôi hét lên: Tao không có thằng con như mày, mày đi đi!, ông ấy chỉ nói thế không có đuổi, còn chuyện tôi bỏ nhà đi là quyết định của tôi, tôi đường đường chính chính dùng chân của mình đi ra ngoài đâu phải ông ấy dúi cổ tôi kéo ra, sao có thể gọi là đuổi được."

" Ôi trời! Nhân sinh quan của cậu lệch không phải dạng vừa đâu em ạ. Thế mà còn không phải là đuổi thì là gì?!"

" Đã bảo không phải là đuổi mà. Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho ông ấy thấy, tôi không cần tiêu tiền của ông ấy cũng có thể sống sung túc cả đời."

Kết thúc cuộc khẩu chiến giữa Kim Ngưu và Song Tử là quyết tâm chứng minh bản thân hừng hực của Song Tử.

Sư Tử: " Hai người có vẻ thân quen rồi đấy. Chúng ta đi tiếp chứ? À quên, nhắc nhở trước khi đi, nhớ mang theo não!"