Chương 26: Kí ức năm 1995

"Vâng tôi rõ rồi, tôi sẽ tới ngay lập tức."

Người đàn ông sau khi nhận điện thoại thì hối hả thu dọn chút đồ đạc bước nhanh xuống cầu thang, vô tình gặp con trai nhỏ đang chơi ở dưới. Thấy bố cầm vali cậu bé bật dậy chạy lại.

" Daddy bố phải đi sao?"

" Đúng vậy, con ở nhà với mẹ ngoan ngoãn nhé Sư Tử, bố sẽ nhanh về thôi."

Người phụ nữ từ trong bếp đi ra thấy như vậy thì lo lắng hỏi.

" Anh lại đi sao? Hôm nào anh sẽ về?"

" Đừng lo, sẽ nhanh thôi. Em ở nhà lo lắng cho con trai nhé."

" Anh yên tâm, hãy nói với em nếu có chuyện gì nhé."

Người đàn ông gật đầu rồi vội vàng ra cửa.

Ma Kết: " Sau đó thì sao? Bố anh là ai vậy? Ông nhận nhiệm vụ gì?"

Thiên Yết:" Là đặc cảnh của hoàng gia, bố tôi và bố Sư Tử khi đó là đồng nghiệp."

Nam Africa, mỏ khai thác kim cương De Beers Premier, năm 1995.

" Chúng tôi không đời nào lại giao vương miện ra, khó khăn lắm nó mới trở lại đúng vị trí, ta đã mất bao nhiêu năm mới có thế cướp được nó khỏi tay hoàng gia, các người cút đi!"

Người đàn ông da găm gằn giọng nói, ông ta dứt lời tất cả những dân địa phương đằng sau lập tức giơ vũ khí lên, dao, giáo, nỏ đều hướng thẳng vào nhóm người mặc quân trang phía trước.

Sư Thành (bố của Sư Tử):" Tôi không đến đây để xin mọi người, chúng tôi đến đây lấy nó về bằng mọi giá."

Sư Tử giơ tay lên cao, các đặc cảnh phía sau kéo cò chĩa thẳng súng về phía trước.

" Đồ vô nhân tính, thứ này không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người, xương máu của anh em chúng ta, nó phải ở đây để tế họ."

" Đừng nói những lời vô căn cứ, đây là vương miện hoàng gia."

" Hừm! Hoàng gia à? Nơi dơ bẩn như vậy, không xứng với những gì chúng ta đã hi sinh!"

Các đặc cảnh ở phía sau lúc này đã không chịu được nữa, trước lời lẽ phỉ báng hoàng gia của người đàn ông bọn họ chỉ thiếu nước bóp cò nổ súng thôi nhưng Sư Thành đã nhanh tay ngăn lại.

" Nói cho tôi nghe đi. Rốt cuộc hoàng gia dơ bẩn trong mắt ông là thế nào?"

" Hừm! Muốn biết thì đi theo."

Sư Thành dẫn đoàn người đi theo người đàn ông nọ trong ánh mắt nghi kị của dân địa phương, với họ, nhóm đặc cảnh hoàng gia này chẳng khác gì những con thú dữ.

"Đội trưởng sao chúng ta phải đi theo ông ta làm gì?"

" Cứ thử xem sao, biết đâu có thể lấy lại vương miện."

Ông ta dẫn họ đến gần một mỏ lớn, lối đi không biết bị niêm phong từ bao giờ nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy đống đất đá đổ ngổn ngang ở phía trong, bên ngoài có một mỏm đất cộm lên.

" Đây là nơi không biết bao nhiêu anh em, bao nhiêu người ông, người cha đã ngã xuống chỉ vì thứ được coi là vương miện hoàng gia kia."

Những cảnh vệ có mặt lúc đó dường như không thể tin được những gì mà mình nghe thấy. Hoàng gia tôn quý mà bấy lâu nay họ cúc cung tận tụy, trung thành chưa nửa điều dối trá hóa ra lại nhơ nhuốc, dơ bẩn như vậy. Là kẻ lúc nào cũng đề cao con người nhưng đằng sau lại không ghê tay chà đạp mạng người như cỏ rác. Những người dân nơi đây chẳng sai gì khi chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về họ.

Đêm xuống trên Nam Africa, bầu trời vắt ngang qua một dải ngân dài rực rỡ nhiều màu sắc. Giữa đêm đen nơi này giống như bồng lai tiên cảnh, yên bình lạ thường lại giống như sắp phải đón một cơn bão.

" Đội trưởng, chúng tôi đã nói chuyện với nhau, tất cả đều thống nhất muốn để Casale Fon Verracary ở lại đây. Không có lí do gì để mang nó đi cả."

Sư Thành ném điếu thuốc trong tay đi nhìn 11 con người trước mặt. Bọn họ là những anh em, những bằng hữu bao nhiêu năm qua chiến đấu sát cánh cùng Sư Thành, nhưng đến ngày hôm nay nhân sinh quan, những hoài bão của ngày đầu tiên gặp nhau đã bị sụp đổ hoàn toàn.

" Mọi người có biết khi đưa ra quyết định này sẽ khiến bản thân và gia đình của mình đối mặt với những gì không?"

" Chúng tôi biết, vậy nên đội trưởng chúng tôi sẽ nghe theo mọi sự chỉ huy của anh, kể cả vào chỗ chết."

" Được, vậy tôi ra lệnh cuối cùng của ngày hôm nay. Tất cả nghe đây!"

"Rõ!"

" Thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhanh chóng thông báo với gia đình."

" Đội trưởng chuyện này không thể được, chúng tôi...."

" Muốn sát cánh, sống chết cùng nhau sao? Ngu xuẩn! Bây giờ là lúc nào mà còn có suy nghĩ như thế?!"

" Các cậu hãy nghĩ đến vợ con đang ở nhà, rồi tự nhìn lại bản thân mình xem, các cậu cảm thấy mình thông minh, nghĩa hiệp hay là một đám nghĩ ngắn?!"

" Chúng tôi..."

" Còn không mau theo lệnh của tôi di chuyển!"

Sư Tử:" Ngày hôm đó hoàng gia Anh đã phát hiện những đặc cảnh ấy chống lại mệnh lệnh nên cử một đội khác đến với hai nhiệm vụ. Một, đưa Casale Fon Verracary về nơi an toàn. Hai, gϊếŧ sạch toàn bộ những dân bản địa tham gia trộm vương miện và những kẻ kháng lệnh. Bố tôi trong lúc chiến đấu cùng người dân ở đó đã hi sinh, sau này Hoàng gia Anh đã đổ tội cho nhóm cảnh vệ khi đó là những kẻ trộm vương miện hòng bưng bít vụ thảm sát dã man ở Nam Africa năm 1995. Hoàng gia và đặc biệt là Vacess đã nhanh nhẹn đá quả bóng bẩn khỏi chân, phủi sạch mọi chuyện như chưa từng có gì xảy ra."

Ma Kết:" Lũ khốn nạn, sao bọn họ lại có thể làm như vậy?!"

Thiên Bình:" Bọn chúng không còn là người nữa rồi!"

Sư Tử hướng mắt ra cửa sổ, ánh mắt u buồn khi nhớ lại những kí ức đau lòng trong quá khứ. Ngay hôm sau vụ thảm sát, mẹ và anh được báo tin rằng bố anh đã chết ở Nam Africa, Hoàng gia Anh gán tội rằng bố anh là một trong những kẻ đã tham gia vụ trộm năm 1995. Dù vậy Hoàng gia rộng lượng tha tội cho người nhà của những người đó. Bố Sư Tử không làm sai chuyện gì, mẹ và anh cũng vậy thế nhưng lại phải nhận chút ân huệ giả dối đó. Hôm ấy mẹ Sư Tử dường như ngã quỵ trước tin tức, bà từ một người phụ nữ mạnh mẽ trở nên ốm yếu chỉ sau một ngày. Hai hôm sau khi mẹ và anh đang thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi căn nhà được phát nhờ chức vụ của bố anh lúc trước, một bức thư được gửi đến...