Chương 20

Cuộc sống luôn có những lúc trùng hợp xảy đến khiến chúng ta phải bất ngờ. Giống như việc Song Tử đang đói bụng mà gặp được Cự Giải vậy :)))

"Thật trùng hợp nha~"

Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên làm Cự Giải đen mặt chẳng dám nhìn qua mà dứt khoát quay đi hướng khác. Thật không ngờ lúc đang dừng đèn đỏ lại có thể gặp được bà chị này.

"Em bơ chị đấy à? Thôi nào, chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta đi ăn đi"

Song Tử hớn hở chạy lon ton lại xe Cự Giải chẳng chút khách khí cướp lấy cái nón bảo hiểm còn dư được treo trên xe mà đội lấy ngồi phịch xuống yên sau.

Cự Giải đã quá quen với sự tự nhiên này rồi nên cũng chẳng muốn nói gì. Đèn đỏ lên thì liền phóng xe đi.

"Chị muốn ăn ở đâu?"

"Chỗ gần nhà đi. Chiều nay chị không có tiết. Ăn xong chị tự đi bộ về cũng được"

Song Tử cũng rất tự nhiên trả lời và Cự Giải cũng chẳng có ý gì phản đối. Dù sao thì lát chiều anh mới đi học tiếp nên cũng định về nhà.

Cứ ngỡ chỉ là cuộc đi ăn bình thường của Cự Giải và Song Tử. Nhưng các bạn có biết deja vu là gì không?

Là một từ tiếng Pháp có nghĩa là "đã từng xảy ra". Và tình huống hiện tại của Song Tử và Cự Giải không khác gì so với Song Ngư lúc trước cả.

"Hai người đến đây từ lúc nào vậy ạ?"

Đối diện với ba ánh mắt đầy sự cảnh giác kia làm Song Tử có chút bối rối. Có phải cô muốn nghe lén đâu, là do mấy đứa nói to quá đấy chứ.

Cự Giải tự nhiên bị nhìn như vậy cũng có chút khó xử. Thà không biết còn hơn đã biết. Thực sự biết nhiều quá cũng không tốt đâu.

"Bọn chị chỉ vừa mới tới. Nghe giọng Song Ngư nên định lại ăn chung chứ không phải chị nghe lén đâu"

Song Tử bị nhìn như vậy thì hốt hoảng giải thích làm bọn họ càng thêm nghi ngờ. Thật là, cái bà chị này càng nói càng giống biện minh hơn đấy.

"Dù sao thì 3 người cũng đâu thể giấu mãi chuyện này được. Không chừng bọn mình có thể giúp được đấy"

Cự Giải vừa nói vừa kéo Song Tử ngồi vào bàn ăn cùng họ. Song Tử cũng gật gật đầu phụ hoạ như cũng đồng ý với lời Cự Giải nói.

"Vậy hai người phải giữ bí mật đấy nhé?"

Kim Ngưu có chút không tin tưởng nhìn người chị Song Tử. Nói chứ cái trình buôn chuyện của bà chị này cũng không phải dạng vừa.

"Tất nhiên rồi. Mà này Kim Ngưu, chị hỏi nhé. Sao em lại yêu thằng Mã được vậy?"

Nghe Song Tử nói vậy làm Kim Ngưu có chút bối rối. Vì sao cô lại yêu anh ấy nhỉ? Vì anh đẹp trai tốt bụng hay từ những lần chở cô đi học, hay là giọng nói ấm áp và mùi hương cam mát lạnh trên người anh ấy?

Ôi thôi nếu có ai đọc được suy nghĩ của cô lúc này sẽ chê sến mất. Nhưng mà cô lại chẳng có một cái lý do nào thỏa đáng cho việc yêu anh cả.

"Yêu chỉ đơn giản là yêu thôi. Em không biết nói sao cả"

Trong khi Song Tử ngu ngơ khó hiểu thì Ma Kết mới suy nghĩ một lúc mà lên tiếng.

"Em thấy anh ấy cũng đối xử rất tốt với cậu ấy. Có một người như vậy đối xử tốt sao có thể không nảy sinh tình cảm?"

"Trừ ăn ở lộn xộn ra thì ổng có cái gì kém đâu. Học giỏi lại cao ráo đẹp trai, được cả khối cô theo ấy chứ"

Song Ngư cũng gật gù nói theo Ma Kết. Ông anh trai cùng cha khác ông nội kia của anh cũng không tệ. Nếu không phải hồi trước chảnh chó không thèm yêu ai thì bây giờ chắc thành trap boy có tiếng rồi.

"Nói sao ta. Ừm... Anh ấy mãi là ánh mặt trời của em. Ở bên cạnh anh ấy ấm áp lắm"

Nhìn gương mặt cười đến mức muốn bừng sáng kia của Kim Ngưu làm Song Tử có chút loé mắt. Sến như vậy cũng dám nói, cô là thấy cái thằng đó như con ngựa thiểu năng ấy.

Đúng là người tình trong mắt hoá tây thi không sai. Cô chỉ biết âm thầm lắc đầu chán nản nhìn Kim Ngưu.

"Con bé này lụy quá rồi"

...

Xe chạy băng qua con đường lầy lội, cơn mưa lớn xối xả rơi xuống không điểm dừng. Cái cảm giác vừa lạnh run người vừa ẩm ướt đó dính nước mưa làm Sư Tử khó chịu rúc mình trong tấm áo mưa.

Cô ghét những ngày mưa bởi trước kia nó luôn gắn liền với những hình ảnh xấu xí nhất của cô. Và cũng là những lúc mưa rơi như này lại khiến cô nhớ lại những chuyện cũ.

"Anh có yêu chị Bạch Dương không? Như kiểu chị ấy là tất cả đối với anh ấy."

Thiên Yết đang tập trung lái xe nhận được câu hỏi này thì có chút khó chịu. Đúng là Bạch Dương quan trọng với anh thật nhưng không có nghĩa là anh yêu Bạch Dương đâu nhé. Tình thân và tình yêu khác nhau rõ ràng.

"Bạch Dương quan trọng với anh vì nó là người cưu mang anh. Anh xem nó là người thân chứ không có tình yêu gì đâu."

"Vậy sao..."

"Em hỏi anh để tìm sự đồng cảm sao? Thiên Bình quan trọng với em như thế à?"

Câu nói của Thiên Yết ghim trúng tim đen cô. Anh đây là có thuật đọc tâm à???

"Anh... Sao anh..."

"Anh sống trong cái xã hội loạn lạc bao lâu rồi. Làm sao có thể không hiểu được cái suy nghĩ đơn giản này của em?"

Hiểu được Sư Tử ngạc nhiên vì điều gì, Thiên Yết liền giải thích. Dù sao thì đúng là anh sống trong một thế giới cũng không mấy dễ dàng. Giới nhà giàu giả tạo hay nhóm giang hồ đầu đường xó chợ anh đều từng tiếp xúc qua.

Dù sao thì giờ anh cũng không nên nhớ lại chuyện quá khứ chi nữa. Việc anh cần làm bây giờ là an ủi cô bé ở yên sau kia kìa.

"Muốn tâm sự thì nói đi, anh nghe"

Giọng Thiên Yết không quá trầm nhưng lại ấm áp làm Sư Tử có chút hơi nghẹn ngào. Hai từ "anh nghe" làm lòng Sư Tử có chút nhói, cảm thấy như được an ủi bớt vậy.

"Mối tình đầu của em không nhớ em là ai vì em đã thay đổi quá nhiều. Thật sự anh ấy không hề nhận ra em, em đã hi vọng viễn vông quá rồi"

Sư Tử có hơi trầm tư mà xót xa nói. Đúng vậy, cô đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức cả cô cũng không thể ngờ được nói chứ chi một người như anh ấy.

Thiên Yết có thể cảm nhận được hơi thở ấm phả vào lưng mình cộng thêm chút run nhẹ từ cơ thể cô. Anh chẳng biết làm gì cả, bởi vì một kẻ chưa từng biết tình yêu là gì như anh thì làm sao có thể đồng cảm với cô được.

Thiên Yết suy nghĩ một lúc lâu, cũng vẫn là nói ra suy nghĩ chân thành nhưng có chút thực tế của chính mình.

"Không phải cứ thích là có được, cuộc sống không bao giờ dễ dàng. Thiên Bình... Nó không phải là người phù hợp với em"

"Em biết... "

Sư Tử nghe vậy mà lòng quặn đau. Nói gì chứ tình cảm mấy năm trời muốn bỏ cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh làm cô cũng có chút an ủi mà đập đầu vào vai anh cười cười.

"Anh hôm nay dịu dàng thật đấy!"

"Thế anh chọc cho nhóc khóc tiếp nhá? An ủi cho mà còn không biết ơn"

Thiên Yết thấy tâm trạng cô tốt hơn thì cũng cười cười chọc lại. Cái điệu bộ đáng ghét như đại thiếu gia này của anh làm cô phì cười.

"Đâu có, biết ơn anh lắm ấy chứ. Hì hì"

Sư Tử cong đôi mắt cười cười, nhìn những hạt mưa rơi không ngừng kia mà đắm chìm vào những suy nghĩ riêng của chính mình.

Mưa hôm nay lớn thật…

END CHAP.