Chương 47: Câu chuyện đằng sau

Cự Giải đi trên con đường cũ để về "nhà".

Chẳng biết nữa, đôi chân cô nó cứ tự đi vậy thôi. Đôi khi muốn dừng lại, nhưng không thể. Dường như nó đã thành một thói quen, khi trở lại sau 7 năm thói quen đó vẫn chưa hề biến mất.

Cự Giải có trí nhớ rất tốt, cô vẫn nhớ rõ mồn một tư dinh đó trông như thế nào, dù hiện tại nó đã thay đổi khá nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra vài nét đặc trưng của nó.

Đứng trước cánh cổng lớn của tư dinh, cô đưa tay lên chạm vào thanh sắt lạnh lẽo, mắt vô định nhìn vào bên trong. Bây giờ vẫn là ban ngày, mà toà nhà to lớn kia lại âm u đến mức được bao phủ cả tầng sương mù; khiến cho người ta có cảm giác lạnh gáy, chẳng ai dám lại gần ngôi nhà này cả.

Đột nhiên cánh cổng bật mở làm Cự Giải hơi giật mình, sau đó nhìn về bóng người đang đứng ở phía cửa sổ. Hẳn là anh ta đang mời cô vào nhà. Cự Giải cũng không khách khí bước vào sân vườn rất tự nhiên.

Không biết sao, mặc dù ngôi nhà tràn ngập ám khí, nhưng bên trong khu vườn vẫn tươi tốt, tràn ngập sắc xuân.

Cự Giải đẩy cánh cửa lớn đi vào đại sảnh lớn không người. Chiếc đèn pha lê trên trần nhà đã bám đầy bụi. Cô đi thẳng lên tầng ba, đứng trước cửa thư phòng. Do dự mãi, định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng:

-Vào đi.

Cự Giải như được tiếp thêm sức mạnh, chầm chậm đẩy cửa bước vào. Bên trong có một dáng người cao gầy đứng trước cửa sổ, khi nghe thấy tiếng cửa mở thì quay lại. Trên khuôn mặt u ám và lạnh lùng bỗng dưng nở nụ cười còn chói lọi hơn cả ánh nắng. Khiến cho người ta cảm thấy đây không phải ngài Nam Tước thường ngày.

Cự Giải tiến lên, đôi mắt mở to vì xúc động, tràn ngập nước. Anh vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả. Vẫn ngọt ngào và dịu dàng đến vậy.

Chẳng cậu nệ gì cả, cô liền chạy vào vòng ngực người ta (hí hí). Song Tử cao hơn cô rất nhiều, nên hắn không thấy được cô đang khóc nhưng vẫn biết. Tính Cự Giải là như vậy, cô không thích người khác nhìn thấy cô rơi nước mắt. Nên cô cúi xuống thật sâu, không nỉ non, rêи ɾỉ mà nước mắt cứ rơi xuống vậy thôi.

------------------------------

Thiên Bình ngồi trong một căn phòng xa hoa, cô đi lại quanh phòng một lượt rồi lại ngồi xuống ghế. Cô cảm thấy không thoải mái lắm, nhất là khi "tai mắt" của hắn còn lởn vởn trong cái phòng này.

-Ngươi!

Thiên Bình gọi nữ hầu túc trực trong phòng mình. Nữ hầu đó có gương mặt lạnh, cứng ngắc. Tuy cô không phải thông minh như Cự Giải, nhưng cô chắc chắn người người này không phải người hầu! Hơn nữa có thể là đặc quân.

Cô hầu đó đến gần Thiên Bình, cung kính cúi đầu, vài sợi tóc đen dài rủ xuống gương mặt trắng thuần.

-Lấy cho ta cốc nước.

Thiên Bình ra lệnh, người đó đến chỗ bình nước rót cho cô một cốc nước rồi bưng đến, động tác có hơi vụng về, một cử chỉ cũng không thoát khỏi ánh mắt của Thiên Bình.

Rồi bỗng nhiên cô bất ngờ ngáng chân cô hầu đó, thiếu nữ loạng choạng như sắp ngã. Nhưng cô ta nhanh chóng lộn một vòng, tốc độ nhanh đến mức cốc nước còn không kịp rơi xuống, chỉ sóng sánh một lúc khiến một ít nước vãi ra khay. Cô hầu đó mặt tỉnh bơ, đưa cốc nước ra trước mặt cô:

-Tiểu thư, mời!

Giọng điệu có chút bất mãn nhưng vẫn là thái độ cung kính như lúc nãy.

Thiên Bình nhận lấy cốc nước nhưng không uống, đặt trên bàn.

Bỗng bên ngoài truyền tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên:

-Tiểu thư, Đức Vua triệu người đến thư phòng.

Dù cô không muốn đi chút nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng rời phòng, đúng ra là bị cưỡng chế.

Thư phòng là nơi Sư Tử dùng để xử lí công việc, bên trong có rất nhiều giấy tờ và sách. Thiên Bình đi vào, thấy một bóng dáng tiêu sái ngồi làm việc, trông có phần hơi mệt mỏi. Thấy vậy, cô thấy hơi đau lòng, nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường.

Nói cô không còn lưu luyến thì chắc chắn là nói dối, chỉ là không sâu đậm như trước. Nhưng dù cảm xúc có vơi bao nhiêu thì lúc này cô vẫn không buông được.

Bởi vì cô đã từng buông tay, nhưng gặp anh lại khiến cô không nỡ.

Sư Tử nhìn thấy cô bước vào phòng, không nói lời nào liền đừng dậy kéo cô ra ngoài. Hắn dẫn cô đến tầng thượng của cung điện phía Bắc, ở nơi đó, trần nhà được làm bằng kính, có hình mái vòm. Trên sân có rất nhiều giống cây và hoa quý hiếm được trồng khắp nơi. Người ta gọi đây là một trong những khu vườn đẹp nhất của Wonderland, được Đức Vua xây nên dành tặng cho cô gái bí ẩn năm xưa.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy khu vườn ấy thì như bị chết lặng tại chỗ. Bên trong tất cả đều là loài hoa, giống cây cô yêu thích. Nơi này...?

Dường như hiểu được ý nghĩ của cô, Sư Tử lúc này đột nhiên nở nụ cười. Trên gương mặt lạnh lùng tưởng như có ánh trăng bàng bạc. Nụ cười không hề tươi sáng, mà lại mang theo phong vị đượm buồn.

Nhìn thấy nụ cười đau thương đó, Thiên Bình thấy tim mình lỡ một nhịp. Là rung động, nhưng nó rất khác so với lần trước. Một cảm xúc rất khác biệt, không thể dùng từ "thích".

-----------------------------

Nhân Mã đi loanh quanh khắp nơi trong cung điện, với mục đích dạo chơi nhưng thực ra cô đi lại như vậy chỉ để tránh mặt người ấy thôi.

Cậu ấy à, bây giờ đã rất trưởng thành rồi. Cậu trở thành một quân thần đáng tin cậy luôn bên cạnh giúp đỡ anh trai mình, đồng thời cũng là một dược sư, nhà khoa học tài giỏi nhất Wonderland, ái nữ mến mộ ở khắp nơi.

Dù nhớ lắm, lưu luyến lắm nhưng chỉ muốn quên đi những rung động nhất thời đó.

Nhưng khi gặp lại mới biết không phải là rung động nhất thời.

Nhân Mã đi loanh quanh vòng vèo như vậy mà vẫn gặp được người ta mới sợ chứ...Phải chăng cung điện này đã trở nên quá bé nhỏ rồi?

Đã 23 tuổi đầu rồi mà dáng vẻ vẫn lúng túng ngượng ngùng như vậy, dù đã cố gắng kiềm hãm cảm xúc của mình để tỏ ra thờ ơ nhưng cô không làm được.

Hai người đối mặt một lúc, cuối cùng vẫn là Bảo Bình mở lời trước:

-7 năm qua cậu có khoẻ không?

Nói xong cậu thấy mình thật ngu ngốc. Câu hỏi này thật là thừa...Tất nhiên là cô rất khoẻ rồi.

-Bình thường, còn cậu?

Nhân Mã hỏi lại coi như có lệ.

-Tớ không ổn.

Thanh âm tựa như gió thổi, khiến cô cứ ngỡ như mình đã nghe lầm. Cô nghe vậy bao tâm tư liền bộc lộ hết ra trong một câu nói:

-Cậu bị bệnh gì sao, có nặng không?

Rồi tay cô cũng không yên phận mà đặt lên trán cậu, rồi cẩn thận bắt mạch. Khi xác định sơ qua mới yên tâm được một chút. Cô bắt lấy cổ tay cậu, kéo đi:

-Đi, nhanh đến Hoàng gia y viện.

Khổ nỗi cậu lại không nhúc nhích tí nào, ngược lại người bị kéo lại là cô. Nhân Mã bị Bảo Bình ép sát người, mắt đối mắt. Cậu đặt tay cô lên nơi ngực trái của mình, nở nụ cười ma mãnh, giọng nói đều đều:

-Cái này không phải bệnh thông thường, mà là bệnh tương tư.

Nói xong cậu ta còn dày mặt đắm đuối nhìn cô, khiến Nhân Mã xấu hổ không biết vác mặt đi đâu để tránh ánh mắt đó, chỉ cúi gằm mặt xuống, mắt dán vào hai đôi giày giờ đây đã không còn "khoảng cách".

Hôm đó là một ngày rất đẹp.

...

Ánh trăng cuối cùng cũng đã buông xuống sau một ngày dài miên man.

6 cô gái theo hẹn đi đến trung tâm kinh đô phồn hoa gặp mặt. Nhắc đến trung tâm của Wonderland là bọn họ liền biết là nơi nào, chính là đài phun nước lớn ngay giữa quảng trường trung tâm.

Cự Giải là người đến sớm nhất. Cô ngồi xuống một băng ghế và chờ đợi. Một lúc sau mọi người liền tụ hội đông đủ, chọn một nhà hàng để ăn tối đồng thời bàn bạc.

Không khí khá trầm mặc nhưng sắc mặt người nào người nấy cũng tốt hơn mấy phần, hồng hào hẳn lên. 6 người ăn uống trong im lặng, không ai nói gì.

Khi đã sắp dùng bữa xong, Song Ngư nhìn lên đồng hồ rồi mở lời:

-Sứ giả Bạch Dương sắp đến.

Quả nhiên sau lời nói ấy bên ngoài liền có người bước vào. 6 người đồng loạt quay ra, dáng người cao gầy với mái tóc trắng.

-Chào các quý cô. Tôi có thể ngồi chứ?

Bạch Dương đi đến bàn của họ chào hỏi rồi tự nhiên như ruồi ngồi xuống cạnh Song Ngư.

-Bọn tôi có thể trở về nữa không?

Nhân Mã không chào hỏi gì mà cũng chẳng vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính. Mọi người hướng mắt vào Bạch Dương, chờ câu trả lời.

-Có thể.

-Bằng cách nào?-Xử Nữ hỏi.

-Tế đàn của Vua thần tiên, sau đó là một hỗn hợp máu của Rồng thiêng, Quỷ dữ, Nữ thần, con người và người canh giữ Thời gian. Đó là cách nhanh nhất.

-Tớ hơi thắc mắc một chút. Không phải Wonderland đã thống nhất sao? Mở cổng không gian cần phải phức tạp như vậy à?

Kim Ngưu đã nói đúng trọng tâm mà mọi người thắc mắc. Bạch Dương chưa kịp mở miệng, một giọng nói lạnh đã vang lên:

-Đó là lời nói dối của Nữ Hoàng Trắng

Giọng nói của Cự Giải dường như rất bình tĩnh.

-Nói dối? Sao bà ta phải làm vậy?

Lúc này Thiên Bình cũng không thể hiểu nổi, cô cảm thấy đằng sau chuyện Sư Tử gϊếŧ Nữ Hoàng Trắng có cả một khúc mắc, có một điểm không hợp lí, nhưng đó là chỗ nào?

-Để lôi kéo các cô.-Bạch Dương cũng không ngờ Cự Giải đã biết trước, hắn gần như quên mất cô là ai -Chắc hẳn các cô vẫn còn nhớ nhà tiên tri áo tím bí ẩn.

-Tớ cảm thấy trong lời tiên tri của bà ta có phần không hợp lí. Vì cổng không gian không hề mở ra, lâu nay chúng ta chỉ là vạch ra lỗ hổng không gian mà đi lại.- Song Ngư phân tích

-Đúng thế.-Bạch Dương tiếp lời- Vì năm đó nhà tiên tri ấy là "hàng dởm". Qua nhiều năm điều tra ta phát hiện ra một bí mật, đó là Nữ Hoàng Trắng có một chị em song sinh, tên là Kristin. Conderia (Tên cúng cơm của bà Trắng đó) và Kristin xuất thân từ một ngôi làng nhỏ không tên. Nữ Hoàng sinh ra với mái tóc trắng thuần như tiên nữ, nhưng Kristin lại có mái tóc đỏ rực như máu. Người dân làng luôn coi đó là điềm xấu, chiều chuộng Conderia bao nhiêu thì bài xích Kristin bấy nhiêu. Sau này, Conderia trở thành Nữ Hoàng, Kristin thì lại biệt tăm biệt tích, không ai biết nàng ở đâu nhưng họ cũng chẳng quan tâm.

Những lời trên của Bạch Dương giống như một quả bom nổ chậm. Từng chút một đều làm người ta đau tim. 6 người chưa kịp định thần thì hắn đã tiếp lời:

-Năm đó, Conderia nhờ sắc đẹp liền trở thành Nữ Hoàng khiến người ta dị nghị rất nhiều nhưng không dám làm gì, bà ta giống như trân bảo của Nhà Vua vậy. Ta cũng đã nghi ngờ, liền lên đường tìm kiếm Kristin. Khi nói chuyện với bà ta thì mới vỡ lẽ. Hoá ra Kristin biến mất vì bà ta đã trở thành một phù thuỷ, một nhà tiên tri, phải sống ẩn dật. Khi ấy Conderia lấy trộm sách vu thuật của Kristin, thực hiện một mê ái thuật từ xa xưa để khiến Nhà Vua Đen say mê bà ta như điếu đổ. Tuy rất hiệu quả nhưng cũng rất dễ phát hiện. Khi vu thuật này được thực hiện, những người đến gần người bị hạ thuật lên thì sẽ dần dần chết đi rất thống khổ do một loại bọ độc, tất nhiên người thi triển sẽ không bị ảnh hưởng. Khi Nhà Vua Đen điều tra ra bí mật này thì cũng đã quá muộn, ông đã lỡ kí văn bản nhường lại ngôi vị cho bà ta, đã trở thành một tên không quyền không thế.

Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Khi đã có ngôi vị, Nữ Hoàng muốn hoàn toàn đánh đổ Nhà Vua Đen, vì bà ta biết ông ta là một người cực kì giảo hoạt và tài trí khi tỉnh táo, nghiêm túc; xây dựng một đế chế cũng không phải là ông ta không thể. Conderia một lần nữa tìm đến chị gái mình, cầu xin Kristin chỉ cách đánh bại ông ta. Thực ra người tiên tri áo tím đó chính là Nữ Hoàng Trắng đóng giả, tuyên truyền lời tiên tri của chị gái mình, nhưng cũng chỉ đúng một nửa, nửa còn lại là bà ta tự thêm vào để lôi kéo các cô. Sau khi đã lợi dụng các cô, bà ta liền trả các cô về trái đất. Nhưng bà ta quá chủ quan không ngờ có ngày tội ác của mình bị phanh phui, lại chết dưới tay hai đứa con trai của mình.

Nghe đến đây, sắc mặt ai cũng ngưng trọng. Tuy cực kì khó tin, nhưng mọi người ai cũng phải tin 4,5 phần; về phần Thiên Bình, cô lại là người rõ tính cách của Sư Tử hơn ai hết, hoá ra đây là điểm không hợp lí. Tại sao hắn đơn thuần chỉ gϊếŧ mẹ đẻ của mình chỉ vì cái ghế đó? Haha, thì ra là có cả lý do này!

Dưới bàn, tay Thiên Bình nắm chặt, một phần váy đã bị cô vò nhăn lại.

Mọi người chưa hết bàng hoàng nhưng vẫn đứng lên giải tán. Lúc về, Bạch Dương còn nói một câu nữa với Thiên Bình Nhân Mã:

-Nữ Hoàng Trắng đã định không truyền ngôi cho Đại hoàng tử, ngược lại còn định gϊếŧ cả hai đứa con trai mình.

Nói xong hắn liền đưa Song Ngư về nhà, để lại hai con người đang kinh ngạc phía sau. Thiên Bình cắn chặt môi, cô đã hoàn toàn, hoàn toàn hiểu lầm hắn!

-------------------------------------

Dê sắp 1k followers rồi xúc động quạ ;;--;;

Mà có lẽ chap này hơi sơ sài vì viết vội ;;--;;