Chương 11: Anh hùng cứu mỹ nhân

Sau mấy ngày nằm la liệt trên giường, Kim Ngưu đã trở lại với công việc người hầu của mình. Còn Thiên Yết thì khác. Hắn bị phun nước giữa không khí thu se lạnh thế này mà sau nửa ngày nằm liệt thì đã đi lại và làm việc như bình thường.

-Hắt xì!

-Kim Ngưu, cháu không sao chứ? Có cần một chiếc áo ấm không?

-Kim Ngưu, em không sao chứ? Giấy nè...

-Kim Ngưu...

Lạ thật, chẳng hiểu tại sao, từ lúc cô bị ốm, là thái độ của mọi người quay ngắt 180 độ. Lúc trước cô mới vào, hầu như chẳng có ma nào thèm ngó tới hỏi han một câu, thành ra có mỗi ông quản gia và tên bọ cạp đó là biết tên của cô thôi.

-Ngưu Ngưu!

A, cái giọng ngọt xớt này thì chắc chắn là...

-Y Hoa.

Kim Ngưu đáp lại, quay mặt nhìn người đang chạy đến, cười ngu.

Y Hoa tóm lấy tay Kim Ngưu, mềm giọng:

-Ngưu Ngưu, bọn mình đi đâu chơi đi!

Y Hoa, vốn là một người hầu đem lòng yêu đơn phương Thiên Yết, có nhan sắc nhưng cũng chưa bao giờ lay chuyển được tâm ý của hắn. Cha cô từng là Nam tước, nhưng đã sụp đổ dưới tay Thiên Yết, nhưng cô ta lại yêu hắn, tự nguyện trở thành người hầu kẻ hạ. Tính ra cũng đã được ba năm, ba năm theo đuổi nhưng nhận lại chỉ là con số không.

Nay, Kim Ngưu, lai lịch xuất thân không rõ ràng, mới vào được có mấy ngày mà Thiên Yết lại để ý đến thế, hôm trước làm chuyện tày trời như thế mà không có phải chết. Cho hỏi, cô ta tu mấy đời rồi mà may mắn như vậy? Y Hoa thực sự...ghen ghét với cô nàng kia.

Còn chuyện Y Hoa nói đi chơi, thực ra chỉ là lợi dụng Kim Ngưu để được vào phòng làm việc của Thiên Yết. Điều nay Kim Ngưu cũng biết rõ, mấy ngày hôm cô bị ốm, người này cứ vặn vẹo cho bằng được cô phải đi cùng ả đến phòng làm việc của Thiên Yết, ả nói rằng hai người đi sẽ tốt hơn, người ốm với người ốm nói chuyện sẽ dễ hơn...

Nhưng hôm nay cô khỏi hẳn rồi mà! Không chừng hắn nổi điên, lại đá mình ra khỏi nhà thì toi...

-Đi nhé, Ngưu ngưu!

-Ơ...Nhưng mà...công việc...

-Không sao đâu! Không sao đâu nhỉ? Các chị?-Y Hoa quay ra nở nụ cười với các chị hầu còn lại, nụ cười khiến người ta không rét mà run.

-Ừa...không sao đâu...

-Ừ nhỉ...Các em cứ đi đi...Bọn chị làm giùm cho...

Chị nào chị nấy mặt đều tái mét, nhanh chóng đi tìm việc làm, để Kim Ngưu đứng ngẩn người ở lại.

-Vậy nhé! Không còn gì vướng mắc nữa rồi! Bọn mình đi thôi!-Y Hoa kéo tay Kim ngưu, mái tóc hồng bay theo gió, đôi mắt mang theo một tia đắc ý cùng khinh bỉ.

Kim Ngưu miễn cưỡng phải đi theo Y Hoa. Lòng thầm ngán ngẩm. Cô gái này thật phiền phức, đúng là tai hoạ rơi trên đầu.

...

Một lúc sau, đứng trước cửa phòng làm việc của Thiên Yết, Y Hoa mở cửa, không thấy ai, tách trà vẫn còn nóng hổi, dường như hắn chỉ vừa mới ra ngoài.

Y Hoa thấy vậy, ngang nhiên đi vào phòng làm việc của Thiên Yết, nói Kim Ngưu vào cùng và đợi hắn về, nhưng ả lại lục đủ mọi thứ, từ tủ sách, hay xấp giấy tờ...Dường như cô ta đang tìm thứ gì đó.

Kim Ngưu hơi kinh hãi, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản mà chỉ đứng yên một góc, trầm mặc nhìn ả lục lọi. Bỗng cánh cửa cạnh một tiếng, có người lên tiếng.

-Các ngươi đang làm gì trong phòng làm việc của ta thế?

...

...

...

-Là cô ta bắt em phải làm vậy! Ả gài em..!

------------------------------------------------------Song ngư-----------

-Các ngươi đang làm gì với tiểu thư của tôi vậy?

Song Ngư được ôm vào l*иg ngực ấm áp của ai đó, ngước mắt lên trên...Là hắn! Vẫn cái vẻ mặt kiêu ngạo đó, từng đường nét thanh tú, mái tóc trắng bạch đó...

-Hửm? Mi nói gì hả tên nhóc kia? Của mày? Ha! Con bé đó là của tao rồi!

Bọn chúng cười khùng khặc, có vẻ như rất đắc ý.

Tên to con nhất ghé sát vào tai Bạch Dương, nói nhỏ:

-Bán nó cũng được giá lắm đấy, con nhóc trắng trẻo...Hự!

Đáng tiếc, tên đó chỉ nói được vậy, trước bụng đã truyền lên một cỗ đau đớn. Hắn ôm bụng, bất đắc dĩ phải lùi về phía sau.

-Ngươi thử nói lại xem?

-Thằng chó! Chúng bay! Lên trả thù cho đại ca!-Một tên hô lên, rồi cả hai tên còn lại đều xông lên cùng lúc, Bạch Dương thở dài rồi để Song Ngư ra sau lưng mình, cũng không quên dặn dò:

-Nhớ phải đứng sau lưng tôi.

...

Bạch Dương hơi xoay cổ tay, rời đi, dưới đất là ba tên du côn lúc nãy, lúc trước oai phong bao nhiêu thì bây giờ thảm hại bấy nhiêu.

Có vẻ như người dân ở vùng này đã quá quen với những cảnh đấm đá nhau ở giữa đường xá thế này nên dường như cũng chẳng ai thèm đoái hoài tới. Họ vẫn như vậy, đi lại bình thường trên đường phố, coi như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, sau trận đánh đó có vài thứ đã thay đổi.

Bạch Dương sứ giả nghiễm nhiên có thêm một cái đuôi.

Sứ giả đi trước.

Cái đuôi theo sau.

Cái đuôi vừa lùn, vừa bé, vừa dễ thương, ai đi qua cũng tưởng trẻ con, thấy dễ thương nên có vài người cho bánh, cho kẹo, hoa quả... rồi xoa đầu.

Và điều đó làm vị sứ giả nào đó khó chịu vô cùng.

Anh kéo cô đi lên cùng với anh, ngang hàng.

-Ê này.-Bạch Dương gọi.

-Gì hả?

-Sao cô cứ lẽo đẽo theo tôi vậy?

-Chứ không phải anh đang nắm tay tôi sao?

Người nào đó phát hiện ra mình bị hớ, vùng vằng bỏ tay ra.

-Tôi bỏ rồi đấy! Giờ cô mau đi đi.

-Tôi phải đi đâu?-Song Ngư có chút buồn cười, bây giờ cô nên đi đâu cơ chứ.

-Đi về nhà của..-Hớ tập hai, anh biết thừa cô không phải người của thế giới này, mà chính anh lại là người đưa cô đến, nói như vậy, chẳng khác nào đuổi khách sao?-À không, cô mau đi tìm bạn mình đi.

-Nhưng mà bây giờ anh chính là manh mối duy nhất của tôi. Mẹ anh bảo rằng anh là sứ giả. Mà sứ giả thì đi tây đi đông đúng không? Chắc đi cùng anh dễ tìm người hơn.

-Ờ mà cũng đúng...Mà...cô vừa nói MẸ tôi là sao...?

Bạch sứ giả hơi giật giật mí mắt, nhanh như vậy, mà chuyện gì đã xảy ra rồi...

-Ừm-Vậy là Song Ngư kể hết chuyện ra cho Bạch Dương, anh chỉ biết thở dài. Ý trời, rõ ràng là ý trời!

-Thôi được rồi...Nhưng tôi không biết bạn cô ở đâu cả...Vì chiều không gian lâu quá không hoạt động nên bị trục trặc. Trước tiên thì chúng ta hãy đến tiệc trà của Song Tử đi đã, cậu ấy đi chu du còn nhiều hơn cả tôi. Quen biết rộng rãi, với lại tất cả các loài vật đều ở đó, không chừng có thông tin gì đó.-Bạch Dương nói xong liền dừng lại, lúc này hai người đã vào rừng. Anh đến gần một hốc cây, chạm tay vào thân cây, bỗng dưng phần vỏ nứt ra, tạo thành một cái hốc to.

Bạch Dương liền nhảy xuống cái hốc đó.

-Ê! Anh đi đâu vậy?-Song Ngư hét, hơi ngó đầu vào hốc cây tối thui, cô sợ mấy cái hố hốc lắm rồi.

-Đường tắt-Nói rồi Bạch Dương bỗng chui lên, kéo tay Song Ngư xuống.

-Áaaaaaaaaaa!!!

Cả khu rừng lớn cũng chỉ còn tiếng hét của Song Ngư vang rộng.

----------------------------------------