"Ừ.... mày về khi nào thế?"
Cô gái đến chỗ chiếc ghế, ngồi xuống chậm rãi đáp:
"Tao đến để đưa mày một thứ", đoạn cô rút từ trong túi xách một cái phong bì đỏ, bên ngoài có khắc hai dòng chữ Song Bạch Dương và Hoàng Sư Tử, giữa là một trái tim đỏ thắm. "Hy vọng mày sẽ đến"
Anh mỉm cười nhận lấy: "Tao chắc chắn sẽ đến. Tao chúc phúc cho mày nhé!"
Cô mỉm cười rồi bước đi.
Chiếc xe mui trần vu vu trên đường, gió cứ thế tạt vào mặt cô. Khuôn mặt lạnh băng mang theo nhiều dòng suy nghĩ. Dù sáu năm qua đi nhưng Thiên Yết vẫn như vậy, anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn giọng nói ấy, mọi thứ về anh cô đều nhớ rất rõ nhưng lần gặp lại này, cô có cảm giác người đó không còn là Thiên Yết mà cô từng quen biết nữa.
"Thiên Yết, anh là người đầu tiên khiến em rung động, cũng là người gϊếŧ chết trái tim em, là người khiến em đau khổ mỗi đêm khi nghĩ về, là người cho em biết cảm giác được yêu thương, được ghen tuông,... Và em đã thực sự yêu anh"
Cô không còn khóc như mưa nữa, chỉ còn là một nỗi lắng đọng không lời mà thôi. Cuối cùng cũng có thể tự mình từ bỏ rồi! Tạm biệt mối tình đầu, Thiên Yết!
~~~~ End ~~~~