Thiên Yết chạy ngay vào trong, đứng bên mép giường nhìn chăm chăm vào Cự Giải, đôi mắt cô nhắm nghiền, hô hấp nhờ máy kia mà lòng anh như quặn lại. Hình ảnh trước kia của cô hiện lên trong đầu anh, nhớ những lần cô gọi tên anh bằng giọng nói trong trẻo ấm áp có lẽ nào sẽ không còn nữa, còn có lần anh làm cô giận, lúc ấy khuôn mặt cô phụng phịu đáng yêu biết chừng nào, chẳng lẽ mọi thứ rồi đây sẽ chấm dứt hết sao? Cơ thể anh như không còn chút sinh lực, quỳ mọp xuống bên giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh vẫn còn vương chút hơi ấm, áp vào má mình:
"Cậu đã nói hôm nay sẽ trả lời tớ, tớ còn chưa biết được đáp án ", nói đến đây anh đã không kiềm được những giọt nước trải dài trên khuôn mặt. "cậu mở mắt ra đi Cự Giải, tớ cầu xin cậu mở mắt ".
Đáp lại anh là một khoảng không tĩnh lặng, ngoài những tiếng nấc nghẹn.
Bạch Dương dòm qua khe cửa nhưng chân như đeo chì, nặng trịch không bước nổi. Xử Nữ chạm nhẹ vai Bạch Dương: "Nghĩ thông suốt rồi chứ? Từ bỏ hay tiếp tục?"
Bạch Dương hoàn hồn, ngước nhìn Xử Nữ ngạc nhiên. Hắn chỉ nhún vai rồi cười "Sao?"
Nhưng cô lại cụp mắt, đầu gục xuống như không muốn hắn nhìn thấy một Bạch Dương tràn ngập tuyệt vọng: "Chắc là từ bỏ" sau đó quay bước đi. Xử Nữ chỉ đứng nhìn bóng lưng cô khuất sau ngã rẽ, thở dài một cái "Như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Tốt cho cả hai chúng ta"
Ra khỏi nơi ngột ngạt ấy, Bạch Dương nửa quỳ nửa ngồi, không thèm để ý đến ánh mắt tò mò thương hại của những người xung quanh, cô như một cái máy, khóc càng lúc càng lớn. Ngay khoảnh khắc thấy Thiên Yết quỳ xuống, kìm nén những giọt nước mắt, đã cô biết giữa cô và Thiên Yết chỉ dừng lại ở cánh cửa tình bạn, tuyệt không thể vượt qua. Dù biết như vậy, nhưng bản thân cô vẫn không tự kìm được nước mắt, cô yêu anh nhưng tất cả giờ đây không còn một chút giá trị ý nghĩa nào nữa, bởi vì trong tim anh chỉ có một người, là Cự Giải. Cô đau lắm, nhưng còn có thể làm gì, tất cả đã kết thúc thật rồi! Cô sẽ không còn là người duy nhất mà anh quan tâm, cùng cô bước đi trên một con đường. Phải chăng cô đã quá cứng đầu và mù quáng cho một tình yêu không có cái kết hạnh phúc này?
-------------------------
Ngày hôm sau, lớp Bạch Dương nhận được tin cô đi du học. Họ nói cô hèn nhát cũng được đi, nhưng sự thật này quá khắc nghiệt, cô không thể nào chấp nhận rằng mình đã quên hắn, ngay cả một câu chào hỏi cô cũng không có dũng khí mở lời. Nhìn vào đôi mắt luôn hướng về người con gái khác của hắn lại càng khó hơn là bảo cô đi chết đi. Như vậy, bỏ đi chẳng phải là cách tốt nhất sao?
Thiên Yết phải mất đến nửa năm mới có thể hòa nhập trở lại với mọi người. Họ cho rằng anh đã thông suốt tất cả, nhưng số lần anh tiếp xúc với người khác rất ít. Thời gian ngoại trừ phải đến lớp học, còn lại anh hoàn toàn ở bệnh viện, ở nơi đó, anh dường trở lại là chính mình, anh nói rất nhiều thứ trên trời dưới đất, bên ngoài xảy ra việc gì, ngay cả khi đi học, anh gặp ai, họ nói những gì anh đều tường thuật cho cô. Sau này, khi bắt đầu nhận việc làm, anh vẫn tiếp tục thói quen này.
Thiên Yết nối nghiệp của cha, anh vào công ty học hỏi rất nhanh, làm việc luôn đạt hiệu suất tốt nhất, công ty nhờ anh như diều gặp gió, phát triển đến mức khó tin. Chưa đầy ba năm, anh được thăng lên phó tổng. Đàn ông giống như gió, khi đứng trên đỉnh vinh quang thường liền như ông vua của thế giới, phát sinh nhiều chuyện như thay lòng đổi dạ,... Tuy nhiên đối với Thiên Yết đó là chuyện không tưởng, anh vẫn duy trì đến trò chuyện cùng Cự Giải, cho dù hi vọng cô nghe được và thấu hiểu chỉ chiếm một phần trăm.
Có nhiều người như đối tác làm ăn hay giới báo chí, bạn bè vẫn thường thắc mắc và trực tiếp hỏi lý do. Lúc đó, Thiên Yết chỉ mỉm cười rồi đáp một câu ngắn gọn và si tình: "Tôi muốn cô ấy biết tất cả những điều tôi đang làm"
Sự thay đổi bất thường từ một con người hòa nhã, thân thiện thoắt cái đã biến thành một con người hoàn toàn khác, lạnh nhạt, trầm tính, ít mở lòng, khiến cha mẹ anh nảy sinh cảm giác lo âu và lo lắng lý do anh trở nên ù lì, khó đoán như vậy. Anh thường xuyên không trở về nhà sau khi tan sở, ít có mặt ở những bữa ăn gia đình, anh khiến họ hoang mang. Nhiều lần muốn trực tiếp hỏi nhưng anh đều trốn tránh đáp rằng mình đến thăm bạn bè. Cha mẹ Thiên Yết vốn thân quen với gia đình Bạch Dương, họ đích thân đến tận nhà hỏi thăm nhưng nghe được tin Bạch Dương đã đi du học. Ban đầu còn tưởng rằng Thiên Yết vì chuyện này mà trở thành như vậy, nhưng cuối cùng biết được từ lúc Bạch Dương ra đi, Thiên Yết dường như không có lấy một lần gọi điện. Sau đó, họ tình cờ gặp Xử Nữ, hỏi han thì biết được bấy lâu nay Thiên Yết thường xuyên lui tới bệnh viện thành phố, sau đó không thèm nói nguyên nhân vì sao Thiên Yết lại như vậy.
Một ngày, họ sắp xếp công việc đâu vào đấy tiến thẳng đến bệnh viện thành phố. Vừa vào họ đã bắt gặp anh đang đang nói chuyện với vị bác sĩ trẻ, nói xong liền quay lưng bước thẳng vào phòng săn sóc đặc biệt. Họ đứng bên ngoài nhìn cậu con trai đang mỉm cười hiền hòa với một cô gái đang nằm trên giường bệnh trắng phêu, nhắm nghiền mắt.
"Cự Giải, tớ đã tốt nghiệp, hiện tại đang làm việc ở công ty cha tớ như cậu mong muốn. Tớ đã nói muốn tự mình lập nghiệp nhưng cậu lại bảo muốn tự lập nghiệp trước hết phải có hậu phương vững chắc, học hỏi từ những người đi trước như cha tớ sẽ tốt hơn cho sau này. Lúc đó tớ suy nghĩ nông cạn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ phiến diện rằng nếu mình vào làm ở công ty cha tớ thì sẽ bị mọi người nói ra nói vào,... giờ nghĩ lại lúc đó cậu hoàn toàn đúng, nếu không muốn người ta bàn tán sau lưng mình thì phải làm thật tốt, tốt đến mức người ta không có cớ gì để đàm tiếu."
Cha cậu bên ngoài khẽ giật mình, ông lúc nào cũng bảo con mình sau khi tốt nghiệp đại học hãy cứ vào công ty làm việc nhưng anh luôn từ chối thẳng thừng. Bỗng một ngày anh đến công ty, cương quyết bảo rằng muốn thực tập học hỏi, ông lúc đó tâm tình rất vui, cứ ngỡ anh đã suy nghĩ thông suốt tất cả nhưng không ngờ là nhờ vào tác động của con bé.
"Cự Giải... tỉnh dậy đi, cậu vẫn chưa cho tớ câu trả lời, Xử Nữ bảo cậu chấp nhận nhưng tớ chỉ muốn nghe từ chính miệng cậu nói... Khi nào tớ mới được nhìn thấy đôi mắt xanh tím trong veo của cậu đây, khi nào tớ mới có thể nghe được giọng nói của cậu..."
Cha mẹ anh đứng bên ngoài nhìn thấy đứa con trai yêu quý của họ nói rất nhiều thứ nhưng không có lấy một lời đáp lại mà rất lòng như thắt lại, từ lúc anh chào đời đây là lần đầu tiên họ thấy anh đau khổ như vậy.
"Cậu ấy ngày nào cũng đến đây, nói rất nhiều chuyện chỉ mong cô bé ấy tỉnh lại. Có khi chỉ ngồi đó im lặng"
Một thanh âm trầm vang lên sau lưng hai người. Họ xoay người thì thấy vị bác sĩ trẻ anh tuấn, kiên trực vừa nói chuyện với Thiên Yết.
"Chào hai bác, cháu là Song Ngư bác sĩ phụ trách trông coi tình trạng cô bé ấy.", như biết trước những suy nghĩ của hai người lớn tuổi, Song Ngư chậm rãi giải thích: "Cô bé ấy bị tai nạn, hôn mê đã năm năm. Cậu ấy luôn hỏi thăm tình trạng của cô bé này trước khi túc trực ở đây cả đêm"
Bọn họ nhìn nhau trao đổi cái nhìn xót xa, Thiên Yết của họ rốt cuộc đã thực sự trưởng thành rồi!
--------------
Thấm thoát đã tám năm trôi qua, Thiên Yết vẫn đều đến bệnh viện và hôm nay cũng vậy, anh đến với một bó hoa trên tay. Các bác sĩ y tá nhìn thấy anh người lắc đầu, người ngưỡng mộ, thì thầm với nhau. Một vài câu thoáng đi vào tai anh "Nhìn xem, đã tám năm rồi, ngày nào chàng trai ấy cũng đến đây", "Cô gái đó chưa có dấu hiệu gì cho thấy sẽ tỉnh dậy"
Anh đến bên mép giường, dịu dàng nói "Đã tám năm rồi... cậu vẫn không tỉnh dù cho tớ có đến hằng ngày..."
Bên cánh cửa, cô gái tóc nâu nhìn chăm chăm vào anh, đôi mắt ánh lên vẻ đau buồn. Một lúc sau, cô khẽ cất giọng:
"Cự Giải vẫn chưa tỉnh sao?"
Giọng nói vang đến tai Thiên Yết, một giọng nói ấy đã từ lâu anh chưa được nghe.