Khi đó, ta cười khuynh thành, phấn son rực rỡ Ta nhìn chàng, sóng tình tràn lan, bao lời muốn nói, chỉ mong chàng cho ta một ánh thu thủy Nhưng ta biết, hoá ra trên đời này, mặt không phải thứ duy nhất có thể dễ dàng chạm tới Ví dụ như lòng người, ví dụ như chàng
Sau này, ta vẫn cười, vẫn khuynh thành, vẫn yêu chàng Bởi chàng là tình yêu không thể đánh bại, chẳng liên quan đến năm tháng, cũng chẳng đi liền với vinh quang Ta biết rồi chàng sẽ mỉm cười nhìn ta Chàng quả thật đã làm vậy, khi đôi tay chàng chạm vào ta, ta cảm như sương khói mờ ảo Ta cười, phấn son vẫn rực rỡ, nhưng chàng, lệ rơi đã đầy mặt.
"Đông Miên qua rồi, ta vẫn đang đợi nàng, nàng có thấy không?"