Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[12 Chòm Sao] Độc Chiếm

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những điều ước đã bắt đầu trở nên qúa xa xỉ, chỉ có hiện thực là ngay trước mắt.. Nhân Mã chạy như điên về phía tòa khách sạn Hoàng Gia cao cấp, Ares ở đó, hắn có câu trả lời, hắn sẽ cho cô biết rõ toàn bộ những thắc mắc khó chịu này. Thế nhưng biết rồi thì làm sao? biết được rồi thì Song Tử có trở lại không? Ma Kết có quay về không? và cô còn có thể tiếp tục trả thù người nào đó hay không đây? Những suy nghĩ chập chờn vướng bận khiến cho cô phải đau đầu mệt mỏi nhưng đã đến nước này, than vãn chẳng phải là rất hèn mọn sao. Ai là kẻ đã lên tiếng về vụ giao dịch này, ai là kẻ đã chấp nhận bỏ hết mọi thứ vì mục đích cao thượng của bản thân, là cô.

Là cô, tất cả là do cô, gây nên mọi thứ và để cho những người mình yêu thương nhất phải chịu đau khổ dằn vặt. Sai rồi, cô đã chọn sai đường rồi. Qúa ngu xuẩn

Trời đã về chiều nhưng gió vẫn cứ một mực mãnh liệt thổi tung đám tuyết lất phất sấp ngửa trên khoảng không màu xám xanh, sự lạnh lẽo chẳng biết từ bao giờ đã bao phủ toàn bộ Paris, áp lực cho một cuộc chiến tàn sát bắt nguồn từ bóng tối đã có dấu hiệu chuyển động.

" Nhân Mã "

Giật mình đứng khựng lại ngay khi vừa mới đặt chân qua gara, Nhân Mã thảng thốt ngây ngốc mất vài giây, hình như có người đang gọi cô, phải không? cái cảm giác quen thuộc này, ánh nhìn như muốn chọc thủng l*иg ngực xuyên thấu tất tần tật mọi suy nghĩ, người cô căm ghét nhất. Kẻ thao túng toàn bộ nhân loại kia.

Hắn đang ở đây? chẳng lẽ...

Thế nhưng khi ánh mắt lia qua bên cạnh thì cô lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì ngoài một màu đen tĩnh mịch bên trong gara, đối lập hẳn với bên ngoài một màu trắng xóa thì bên trong kia màu đen nổi lên đặc biệt dị thường. Vươn tay lên đấm đấm cái trán, Nhân Mã thở dồn dập, những màn khói trắng toát ra từ khóe miệng đều vô tình mà hóa thành sương ướt. Có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không? Thiên Bình sẽ không xuất hiện ở đây, nơi hắn vốn dĩ thuộc về chắc hẳn là cô không bao giờ biết, nhưng sắp rồi, rất gần rồi. Nhân Mã kéo lại vạt áo trước ngực tiếp tục chạy thẳng vào trong tòa nhà.

Tiêu diệt Thiên Bình, đẩy hắn từ đỉnh cao của quyền lực xuống tận đáy vực, đó là mục đích của cô. Dày vò hắn, khiến hắn sống không bằng chết, Thiên Bình phải trả giá cho toàn bộ những chuyện này. Ấy thế nhưng, vì cái khốn kiếp gì, l*иg ngực cô lại có cảm giác như bị kim châm vậy.

Ngay tại lúc bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa của tòa khách sạn, thì bên trong gara đằng sau một vài chiếc xe ôtô cao lớn có một chàng trai đẹp tựa yêu tinh đang nở nụ cười mang đậm vẻ nhạo báng. Ây cha, không ngờ có một ngày Thiên Bình thiếu gia như hắn lại sợ hãi giật thót tim trốn lui trốn lủi thế này chỉ vì một cô gái, quả đúng là rất mất hình tượng a. Bật cười một tiếng thâm trầm, Thiên Bình ma mị mắt nhìn thẳng về phía trước, sâu tận trong một góc chết nào đấy có một thân ảnh cao quý vương giả đang nhã nhặn từ từ bước tới, xuyên suốt qua từng lớp ánh sáng leo lắt từ bên ngoài lọt vào qua kẽ hở trên ống thông gió Thiên Bình có thể tường tận được dung nhan của kẻ kia.

Tuấn mỹ cuốn hút và vô cùng mị hoặc, chưa kể hết, mái tóc dài quá lưng được buộc hờ hững đằng sau lưng kia nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thật là bức người, liệu Nhân Mã có bị hắn mê hoặc không nhỉ? Nheo mắt suy nghĩ, Thiên Bình cũng chầm chậm tiến về phía trước vài bước. Đôi tay trong vô thức cố tình vươn lên vỗ Bốp Bốp thật to, đồng thời lúc đó khóe miệng hắn cũng cong lên thành một độ cung ngả ngớn hơn bao giờ hết.

" Ai nhaaa, nhìn từ xa ta còn tưởng là mỹ nhân nào. Hóa ra là cưng a Ares " Người phía trước sớm đã dừng lại bước chân mặc kệ Thiên Bình rất nhanh đã tiến tới đi vòng quanh mình, sau khi được một vòng hắn liền dừng lại ngay bên cạnh ghé vào trong tai Ares nham nhở " Thật đáng tiếc, nếu như ngươi là con gái thì có lẽ ta đã một tay bắt cóc về âu yếm mấy ngày mấy đêm rồi "

Bất chợt trong khoảng lặng tịch mịch xuất thần vang lên một vài tiếng cười ngặt nghẽo. Mỉm cười nhìn Ares vươn tay lên che miệng cười cợt, Thiên Bình híp mắt nhìn hắn, sâu tận trong đáy mắt hoàn toàn không hề mang theo một ý tứ đùa cợt nào, ngược lại là Ares, thật hiếm khi trông thấy kẻ lạnh lùng như hắn buông một câu nói đùa giỡn, Thiên Bình ngoài ý muốn bị hắn ghé sát vào mặt gằn nói.

" Còn ngươi nếu như không bận lên mình bộ quần áo nam tính như vậy thì với khuôn mặt này ta có lẽ đã nhầm ngươi thành một con điếm lẳиɠ ɭơ a "

Rất có ý tứ, Thiên Bình mị mắt nhếch môi, điệu bộ không hề có chút gượng gạo nào ngay cả khi bị người ta xỉa xói, đáp trả lại cái nhìn bức người của Ares là một cái choàng tay cực kỳ thân mật " Vậy ngươi, muốn một đêm không?"

Đâu mới là con người thật của hắn, Ares quả nhiên là nhìn không ra. Thiên Bình làm mưa làm gió ở thế giới ngầm đã thật sự mang đầy danh tiếng thế nhưng ngoài mặt vẫn luôn suốt ngày trưng ra cái bộ dáng đáng khinh như vậy, thật sự thì bên dưới lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt như thế nào. Ares đúng là rất muốn thử một lần nhìn xem.

Hung ác hất mạnh tay hắn ra, Ares hai tay thọc vào túi quần đủng đỉnh đi tới tựa người vào một chiếc xe con gần đó, thâm trầm cất giọng. " Lằng nhằng như vậy thật rất là ngứa mắt, chi bằng ngươi đi thẳng vào vấn đề chính?"

Ares rất thông minh quỷ quyệt, chỉ có điều hắn lại không hề có lấy một tia kiên nhẫn nào. Ares rất kín đáo nhưng lại dễ dàng bị người khác chọc giận, ví dụ lớn nhất có lẽ chính là cái chuyện của Nhân Mã vài ngày trước, híp mắt thầm lặng, Thiên Bình xoay thẳng người lại đối diện cùng hắn. Khóe miệng đã thôi cười cợt, thay vào đó chính là biểu tình nghiêm túc cực kỳ hiếm thấy, phong độ tao nhã ám chỉ có thể xuất hiện trên người của những kẻ có quyền lực, ngay cả Ares lần đầu tiên trông thấy hắn như vậy cũng kinh ngạc không thôi. Đây liệu có phải là một Thiên Bình thật sự?

" Mục đích thuê người sát hại Cự Giải của ngươi là gì?"

Qúa mức khác lạ, không chỉ bộ mặt mà ngay đến cả giọng nói của hắn cũng đã kì diệu mà biến hóa một cách khϊếp người, hơi ngửa đầu ra sau khinh miệt dùng nửa con mắt nhìn thẳng Thiên Bình, Ares buồn cười nhẹ cong khóe môi. " Ngươi sẽ không bao giờ muốn nghe sự thật đâu "

Gió đã bắt đầu có dấu hiện len lỏi chảy trôi vào sâu tận bên trong gara, giữa cái ánh sáng mập mờ của bóng tối hiện có một đôi mắt vàng rực đang ảo mị dò xét một đôi mắt khác. Sẽ chẳng một ai ngờ tới chính Ares là người đứng sau thao túng mọi chuyện, ban đầu hắn không nghĩ rằng sẽ dùng cách này trả thù Thiên Bình, hắn vốn nghĩ vũ nhục Nhân Mã một phen, dằn vặt cô gái đó, biến người nọ thành một phần của hắn nhưng Ares lại rất mơ hồ, không biết rằng Nhân Mã trong lòng Thiên Bình rốt cuộc chiếm được bao nhiêu phần trăm. Nếu như hắn không có tình cảm gì với Nhân Mã, dùng cách đó để uy hϊếp thì rất là ngu ngốc.

Có điều, hắn không thể biết được rằng khuôn mặt lạnh nhạt của Thiên Bình sau khi xem xong đoạn video kia. Không bao giờ biết được đoạn tình cảm dùng dằng mà hắn luôn trong vô thức nghĩ về Nhân Mã, bởi vì hắn tuyệt đối không thể có điểm yếu. Cái thứ nhu nhược ngu muội đó sẽ không bao giờ tồn tại trong con người hắn.

" Ngươi muốn bắn chết đối tượng làm ăn của ta, chặt đứt cánh tay phải khiến cho tổ chức Louis mất đi một chỗ dựa vững chắc, nhưng thật không may, ông trời rất thích trêu ngươi người khác. Viên đạn bạc của ngươi xuất ra không hề trúng phải Cự Giải mà chính là người quan trọng nhất của cậu ta. Vô tình làm tăng thêm kẻ thù, Ares Helsing, ta nên cười hay là nên khóc cho cái sự ngu ngốc đó của ngươi đây "

" Ha ha " Nghe cứ như là hắn lo sợ lắm ấy, nực cười làm sao, điều hắn thật sự quan tâm có lẽ chính là cái chết thảm khốc sắp tới hắn dành cho Thiên Bình mà thôi, à không, nó chắc chắn còn đau đớn hơn cả cái chết. Liếc mắt nhìn về chiếc đồng hồ bằng bạc trên cổ tay, Ares liền du di xoay người từng bước đi ra cửa, những bông tuyết lạnh lẽo nhẹ nhàng đáp xuống trên mắt mũi và tóc của hắn khiến cho Ares càng lúc càng giống một vị thần băng giá.

" Nếu như một ngày chính tay ta gϊếŧ chết từng người một trong gia tộc của ngươi thì liệu ngươi có thể trưng ra khuôn mặt cợt nhả kia nữa không? Thiên Yết, Bảo Bình, Sư Tử, Quản gia Ted, Bạch Dương. Toàn bộ bọn chúng chưa kể đến..."

Nháy mắt dừng lại

Gió tuyết bập bùng xáo tung lớp tuyết trên vai áo cùng mái tóc phiêu dật như thần tiên trong chiều tà, Thiên Bình mở to mắt mà nhìn Ares ngiêng người chếch khóe miệng lên thành một đường rách sắc sảo, dưới đáy mắt đen láy kia bỗng chốc xẹt qua vài tia quang mang ác độc. Bật cười một tiếng, Thiên Bình thản nhiên như thể lời đe dọa của Ares chẳng có tí phân lượng uy hϊếp nào. " Ngươi cứ việc gϊếŧ... nếu có thể "

Từ trên cao nhìn xuống, Ares thâm trầm tiếp nhận lời thách thức của hắn, Thiên Bình nói như vậy thì chính là tuyệt đối không thể rồi. Nhưng mà nếu như hắn thực sự xuống tay thì sao đây, rốt cuộc trận chiến này ai mới là kẻ thắng. Vẫn còn một người nữa, người con gái quyết định cho số phận cay nghiệt của ngươi thì sao? Nếu như hắn gϊếŧ cô ta thì phải chăng Thiên Bình sẽ... Dòng suy nghĩ vẩn vơ ngờ vực của Ares ngay lập tức bị dập tắt khi giọng nói âm thầm của Thiên Bình nhẹ nhàng vang lên bên trong Gara xe.

" Thêm hay bớt một Nhân Mã đối với ta mà nói, không hề quan trọng "

Ồ, thật vậy sao.

Giống như là sáng tỏ ra hết thảy, Ares nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt tươi cười ngả ngớn của Thiên Bình lần cuối cùng, ngay sau đó liền tức khắc xoay người bỏ đi. Chẳng ai biết cũng chẳng ai để ý rằng khoảnh khắc Ares xoay người khóe miệng liền cong lên đầy ngạo mạn, còn Thiên Bình ở bên trong kia.

Nụ cười trên môi sớm đã tắt lịm. Chẳng phải trên đời này thứ gì càng không thể có được càng khiến người ta khao khát và mơ mộng hay sao?! Ares Helsing, chỉ cần ngươi chạm vào người con gái đó cho dù chỉ là một ngọn tóc thôi, thì ta sẽ...

Hủy diệt ngươi.

Máu tươi, đã thật lâu rồi hắn không cảm nhận được, thứ chất lỏng xinh đẹp chảy trong huyết nhục con người ấy, ngước đầu nhìn lên trần nhà cũng một màu tăm tối, Thiên Bình liền nở nụ cười.

Trò chơi, thật sự đã bắt đầu rồi.

Chỉ trong vòng một buổi sáng thôi mà toàn bộ người dân Paris đã không biết bao lần chứng kiến siêu xe phóng như tên lửa vụt qua con đường quốc lộ đông đúc này, vừa nãy là một chiếc Aston martin one 77 sau đó là một chiếc Benz đen và hiện tại chính là con Ferrari màu bạc. Sao vậy nhỉ? chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao. Những người đi đường lia ánh mắt tò mò nhìn về bóng xe sớm đã mất hút ấy, sót lại trên đoạn đường ngập tuyết cũng chỉ là những mảnh vụn của bụi băng tan vỡ.

Bảo Bình sau khi rời khỏi biệt thự liền tức thì phóng như bay chạy theo Cự Giải, sau khi nhờ Al dò tìm vị trí chính xác của tên bạn thân thì cậu đã nhịn không được mà tức giận, cái thằng ngu ngốc đó, chưa tra ra đầu đuôi sự việc liền đã bỏ đi như thế, bộ hắn nghĩ gϊếŧ xong tên đó thì Song Tử có thể cứu nổi sao, từ bao giờ? Từ bao giờ Cự Giải mà cậu quen biết đã trở nên ấu trĩ như vậy. Rõ ràng, rõ ràng đây là một cái bẫy, Sư Tử không biết thì chẳng nói làm gì đi, ngay đến cả Cự Giải cũng không tỉnh táo như vậy thì thật là quá ngu ngốc

Nghiến răng dậm chân ga lên hết cỡ, Bảo Bình hiện tại đã chẳng còn cầu mong gì hơn ngoài việc cầu cho Cự Giải chưa kịp làm gì tên bắn tỉa đó. Nhanh lên, nhanh lên...

Phải nhanh lên.

Đồng hồ trên tay sớm đã nhỉnh đến con số bốn, rừng hoang về chiều dù có phủ ngập tuyết trắng cũng không thể nào che đi nổi cái vẻ u uất lạnh lẽo vốn có, đứng trước cánh cửa gỗ mục nát theo năm tháng, Cự Giải tay siết chặt thành nắm đấm, bên trong kia là tên bắn tỉa mà Sư Tử đã bắt được, kẻ rác rưởi bắn trúng Song Tử của hắn. Khuôn mặt bị mái tóc lộn xộn trước trán che lấp đi ánh mắt khiến cho biểu tình vô cảm của hắn càng lúc càng trở nên khó dò. Vươn lên bàn tay thon dài tinh tế, Cự Giải với sát khí bạo nộ quanh quẩn bên người chậm chạp đẩy nhẹ cánh cửa.

Mà bên trong, tên bắn tỉa bị Sư Tử trói gô thành một đống sõng soài dưới sàn nhà, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua hắn chịu rất nhiều áp lực từ sâu tận trong nội tâm, hắn không sợ hãi có bị gϊếŧ chết hay không, chỉ là đáng tiếc một chút chính là mình lại có thể bắn trật viên đạn kia, nhưng có lẽ không sao bởi vì biểu tình điên dại của Cự Giải lúc đó còn hay ho hơn nhiều, ha ha, thì ra là vậy, thì ra Cự Giải cũng có nỗi sợ của riêng hắn, hắn không hoàn hảo, hắn cũng tồn tại điểm yếu. Đàn bà, quả nhiên là sinh vật nguy hiểm a.

Khó chịu vặn vẹo người hòng muốn thoát khỏi cái dây thừng khốn kiếp cuốn chặt trên thân mình, tên bắn tỉa suýt chút vui mừng hét lên vì bàn tay đã thành công được tự do, hấp tấp tháo hết mớ dây lộn xộn trên người, tên bắn tỉa điên cuồng lao thật nhanh ra cửa nhưng nháy mắt bỗng chốc khựng người lại, thay thế cái biểu tình vui vẻ ấy chính là nỗi khϊếp sợ tuyệt vọng ánh lên trong tròng mắt hắn, mà đối diện bên trong con ngươi run rẩy kia chính là hình dáng của một ác ma đang sắp sửa hành hình tên tội nhân bẩn thỉu.

" Cự Giải..."

Đúng rồi, tiếng cửa cọt kẹt từ từ mở ra, người con trai với bộ quần áo vốn đã chẳng còn sạch sẽ dính đầy máu tươi đang lạnh lùng đứng đó, xuyên suốt dưới mái tóc ấy chính là cái nhìn chết chóc đầy hung tợn chĩa thẳng vào hắn. Tên bắn tỉa ngoài ý muốn mà lui dần về sau ngó nghiêng xung quanh xem có thứ gì có thể dùng làm vũ khí hay không nhưng chưa kịp quay đầu hắn liền cảm giác được dạ dày bị đá một cách cực kỳ thô bạo, cổ họng bỗng chốc nghèn nghẹn khó thở, tên bắn tỉa quỳ sụp xuống ôm bụng đang gắng gượng ngước đầu nhìn lên thì một bên sườn má cũng bị dáng xuống thêm một cú đá nảy lửa.

" Đau lòng lắm sao? Ha ha, thật không ngờ đấy Cự Giải a, kẻ đã từng đánh bại ta đây ư? ngươi lại có thể vì một con đàn bà mà điên cuồng như vậy thật khiến người ta phải kinh tởm " Thốt lên một tràng cười man dại, tên bắn tỉa không quản khuôn mặt càng lúc càng thâm trầm của đối phương mà cố gắng từ trong cơn đau thét lên, khóe miệng bởi vì bị đá rách mà tràn ra máu tươi ghê rợn.

Gầm lên một tiếng, Cự Giải như ma quỷ tiến lên túm lấy cổ áo của hắn dùng sức đánh xuống.

" Là ngươi hại chết cô ta "

Tiếp tục đánh từng cú thật mạnh xuống mắt và miệng hắn, Cự Giải nghiến răng bạo phát đầy dữ dội

" Nếu ngươi không lùi ra sau thì cô ta đã không thay ngươi trúng một viên đạn "

Ngoan cố dùng lời lẽ cay độc chọc thẳng vào tim người trước mắt cho dù có bị hắn đánh đến một mặt toàn máu. tên bắn tỉa tay chân sớm đã mất hết sức lực rũ xuống như sắp chết vẫn như cũ ngu dốt nói. " Là ngươi hại chết cô ta "

" Câm miệng "

" Là ngươi "

Không phải, không phải.

Cự Giải thần trí hỗn loạn phát điên mà dùng tay bịt chặt mồm tên bắn tỉa, máu đỏ vung vãi tung tóe lên sàn nhà thậm chí mặt của hắn, chỉ trong một cái chớp mắt hắn liền nhớ về đoạn kí ức tang thương nọ, Song Tử tiến lên nắm lấy tay của hắn, là nắm chặt lấy tay của hắn, nụ cười vui vẻ đó, dòng máu đó. Ám ảnh hắn, dày vò hắn đến thối nát cả tâm can. Tại sao lại lùi về sau, tại sao hắn lại có thể lùi về sau.

" Lyn, nhịp tim của Song Tử hiện tại là bao nhiêu?"

" Như cũ "

Mùi máu tanh gỉ sét nhạt nhòa lan tỏa khắp toàn bộ căn phòng chữa trị, bàn mổ vốn dĩ màu trắng lúc này lại dày đặc một màu đỏ chói mắt, những cô hầu sớm đã bị Jun đuổi ra ngoài, bên trong ngoại trừ cậu cùng Lyn- cô y tá riêng thì chỉ còn lại vị quản gia già đang thầm lặng ngồi một góc. Jun không dám chắc sau khi cậu lấy viên đạn ra khỏi cuống tim thì có thể đảm bảo mạng sống cho cô gái này hay không nhưng có một sự thật không thể chối bỏ đó chính là não bộ có khả năng tê liệt.

Bởi vì xung điện quá cao, mất máu quá nhiều mà cậu cũng đã đặt sự tự tin của mình lên cao quá. Cô gái này có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi.

Nhìn vào màn hình hiển thị điện đồ của tim và sóng não, Lyn run rẩy liếc qua bàn mổ nơi Jun đang chậm rãi tiến hành gắp viên đạn từ ngực trái của Song Tử, một cảnh tượng đau lòng bỗng chốc diễn ra như trong phim tâm lí kinh dị, cô lo lắng nhìn vào khuôn mặt mê man trắng bệch của cô gái đang nằm kia thầm cầu nguyện cho mọi việc diễn ra ổn thỏa, cho tới khi toàn bộ hành động sắp sửa đạt đến đích thì sự cố bất chợt xảy đến, tiếng kim loại va chạm nhau ngay tại lúc Jun nhìn thấy viên bạc sáng loáng trong lớp máu mờ nhạt, hô hấp của cậu bắt đầu trở nên dồn dập khi mà ngay bên cạnh viên đạn kia chính là quả tim nóng hổi của Song Tử đang phập phồng kịch liệt.

Không xong rồi.

" Nhịp tim đang hỗn loạn, Jun. Dừng lại ngay " Lyn quay đầu về phía máy tính đang hiển thị hàng ngàn số liệu mà hét lớn, không thể tiếp tục gắp đạn được. cuống tim sẽ vỡ mất.

" JUN "

" Đừng làm tôi phân tâm " Vươn tay chụp lấy một túi máu, Jun nhanh nhẹn gắn vào đống dây dợ phía trên tay Song Tử, ánh mắt đảo nhanh qua máy tính trước mặt cô y tá, cậu chau mày lẩm bẩm vài từ ngữ vô nghĩa gì đó rồi nhanh như cắt dùng kềm bạc nhắm thẳng vào viên đạn đang lấp lóe bên cạnh quả tim của Song Tử, chậm rãi kéo ra.

Đấm mạnh vào bàn phím một cái, Lyn như không dám tin mà hướng cậu lớn tiếng. " Không không không không thể nào, cậu đang gϊếŧ chết cô ấy, 30% là 30% sống sót, sau khi cậu lôi hoàn toàn cái thứ chết tiệt kia ra thì cô ta chỉ còn lại 1%, tên khốn kiếp "

Nuốt nước bọt cái ực, Jun hít vào thở ra thật đều đặn, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy từ trán xuống khóe mắt xót xa đến không tưởng, mặc kệ lời nói của Lyn, Jun vẫn cứ như cũ vừa lôi đạn vừa liếc mắt nhìn về máy điện đồ.

" JUN " Tức giận hét lên, Lyn ngoài việc trơ mắt nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi tài giỏi đang đánh cược với tử thần thì cũng chẳng thể làm nổi cái gì, một trò chơi nguy hiểm mà người thắng sẽ được trả giá bằng chính mạng sống của cô gái này, Lyn không thể suy nghĩ gì hơn, lúc này không phải là thời gian cô mất bình tĩnh, chạy nhanh lại phía máy điện đồ, Lyn vươn tay ấn lạch cạch vài nút sau đó run giọng hướng Jun nói.

" Cuống tim đang bị rạn vỡ, nhịp tim... nhịp tim 30 nhịp/phút... Ju...n " Run giọng nhẹ nói, vành mắt của Lyn bắt đầu có dấu hiệu nóng dần lên.

Kengggg.

Tiếng va chạm kim loại thanh thúy vang lên bên tai, mặt đã bị ướt nhẹp một mảng, Jun thành công lôi viên đạn từ bên trong người Song Tử ra, đáng lẽ là vui mừng nhưng trên khuôn mặt của cậu lúc này ngoài lo lắng còn có tràn ngập hoảng sợ. Máu trong đang chảy, tim cũng đang có dấu hiệu chậm dần, sóng não đã thôi hoạt động, vô thức tê liệt, vô thức suy nghĩ, cô gái này đang trống rỗng. Là đau đớn đến mức ngay cả trong tri giác cũng cảm nhận không được sao?

" Gắn điện, hết cỡ cho tôi "

Nếu như có phép màu, nếu như cố gắng một chút thì ắt hẳn mọi chuyện sẽ đi theo hướng tốt hơn nhưng sự thật thì trên đời làm gì tồn tại điều kì diệu.

Phía xa, quản gia Ted đang rũ hờ đôi mắt già nua nhìn về phía Song Tử đang co giật liên tục vì xung điện, bất giác ông chợt nhớ lại khoảnh khắc bi hài của cậu trai nọ

" Giúp tôi, cứu cô ấy "

Sẽ thế nào nếu như cậu ta nhìn thấy cảnh tượng này, l*иg ngực của cô gái trọng yếu nhất bị xé mở, máu tươi như đê vỡ mà ồ ạt tuôn ra, bị xung điện dày vò, bị sự đau đớn hành hạ đến mức đầu óc không thể cảm nhận nổi cái gì? Chúng tôi đã giúp nhưng cứu cô ấy ư? Xin lỗi, có lẽ là không thể rồi.

" Máu đang tràn, cuống tim vỡ rồi "

Gió tuyết đau buồn lặng lẽ bay bay, bông tuyết lạnh lẽo cô độc lạc mình trôi về khu rừng hoang bên bờ ngoại ô nọ, dập dềnh lên xuống có thể tan biến bất cứ lúc nào nhưng nó cũng cố gắng len mình qua khe cửa, dịu nhẹ đáp xuống bên khóe mắt của người con trai nào đó. Giật mình vì lạnh, Cự Giải sớm đã bị sự giận dữ che mất đi lí trí, sự thanh tỉnh phút chốc tan biến thành mây khói khi mà tên bắn tỉa buông ra từng câu chữ như kim châm đâm thẳng vào trái tim hắn. Đã không thể suy nghĩ nổi cái gì nữa, Cự Giải hiện tại chẳng khác gì dã thú mà tung từng cú đấm liên tiếp vào khuôn mặt tên kia, đánh cho đến khi hắn câm miệng, đánh cho đến khi khuôn mặt tên nọ chỉ toàn một màu đỏ, Cự Giải vẫn tiếp tục đánh. Khuôn mặt tươi cười của Song Tử vô giác hiện lên trong đầu càng khiến hắn trở nên điên loạn.

" Hô hấp không ổn định, não đã ngừng hoạt động "

Song Tử à, em nghe thấy anh nói gì không, tại sao lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, ai đời mười chín tuổi rồi còn không biết thư ký là gì chứ hả, nếu như không biết thì vì cái gì còn đồng ý với người ta đi giả dạng làm cái quái gì, người đâu mà đần độn. Rõ ràng anh bảo em đi pha cà phê, tại sao em lại mang vào hai cốc trà sữa, anh ghét nó, cái thứ ngọt ngấy khiến người khác buồn nôn nhưng mà tiểu bạch thỏ của anh lại thích nó a, tại sao anh nói cái gì em cũng nghe theo, rõ ràng là anh không cần em chạy tới, tại sao tại sao tại sao????

Một mảnh huyết nhục mơ hồ, Cự Giải đấm thôi còn chưa đủ, hắn còn gắng gượng đứng dậy dùng chân đá mạnh vào mặt tên nọ, thi thể vốn đã bất động nhưng cũng không thể nào tìm ra một chút thương xót từ hắn, cuối cùng bàn chân dừng lại trên cần cổ của đối phương, Cự Giải không biểu tình mà từ trên nhìn xuống, khuôn mặt bị đánh cho tới mức biến dạng lúc này chỉ còn trông thấy rõ con ngươi trống rỗng cũng đang trừng chính mình, bàn chân không nhanh không chậm vô thức dùng lực một chút.

Cổ họng kia liền tức khắc bị hắn dẫm nát.

" Tim cô ấy, ngừng đập rồi "

Huyết hoa nhuộm đỏ một mảnh tang thương vô độ, khoảnh khắc mọi chuyện diễn ra như định mệnh đã sắp đặt trước, giây phút mà tất cả trở về một con số không, vị quản gia già khẽ khàng nhắm chặt lại đôi mắt của mình đứng dậy, cất bước rời khỏi. Mà trên bàn mổ, Song Tử yên lặng nằm đó, thanh thản tới mức khiến người ta phải khóc thét lên. Kết thúc rồi, Jun suy sụp gục đầu xuống ngay bên cạnh, trên người không nơi nào không có máu. Lyn ngây ngốc thẫn thờ đứng đó, ngay cả nói cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

Tích tích, tiếng động rất nhỏ.

Tích tích, có ai nghe thấy không.

Tích tích, máy điện đồ vẫn đang chạy.

***

... Trong một ngày tồi tệ điều gì cũng có thể xảy ra, quản gia Ted sau khi cất bước rời khỏi phòng điều trị đặc quyền của Jun thì cũng trầm lặng đi không ít, những cú sốc dường như đã chẳng còn có thể đánh động tới trí não của người đàn ông già nua này thêm chút nào nữa. Ngay cả khi, đứng trước mặt ông hiện tại...

Chính là vị Hoàng Thân cao quý người Anh - Lucass

" Làm phiền ngài, mang tôi đến gặp công nương của mình "

Những màn chào hỏi tẻ nhạt, những lễ nghi phân biệt giai cấp đáng khinh thường hình như không hề tồn tại giữa bọn họ. Trước cửa chính, Lucass cùng đoàn người của lãnh sự quán nối đuôi nhau đứng thành từng tốp dài khinh thường chán ghét mà trừng thẳng đôi mắt của mình vào bên trong khu biệt thự cấm kị như thể muốn thiêu hủy toàn bộ. Lạnh lẽo cùng ương nghạnh, vị quản gia già dưới sự thị uy khϊếp người của hội đồng Anh quốc cũng chỉ có thể nín nhịn nghiêng mình cúi đầu.

" Vâng "

Bão tuyết đột ngột ác liệt nổi lên như muốn tô đen cả bầu trời Paris, trên đoạn đường sần sùi gập ghềnh của khu rừng hoang vu lạnh lẽo, Bảo Bình đang nóng lòng phóng hết tốc lực, dù đường có sóc nảy cách mấy cậu cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm nữa. Lúc này, gặp được Cự Giải nhanh nhất mới chính là điều quan trọng. Tuy cậu không biết kẻ đứng sau những chuyện rắc rối này là ai? cũng không hề chính mắt chứng kiến vụ nổ súng ban sáng diễn ra như thế nào nhưng qua những thứ mà Al cung cấp thì dù cho ngu si đến mấy, Bảo Bình cũng biết, Cự Giải đang bị người gài bẫy, mà thằng nhóc Sư Tử kia lại vô tình lọt vào tầm ngắm làm một con cờ thí miễn phí cho kẻ chủ chốt nào đó.

Có điều, những kẻ trong cuộc thường rất đần độn. Chết tiệt, nhìn về phía chân trời màu xám đen phía trước mắt, Bảo Bình bực bội thầm mắng, nếu như không nhanh, e rằng không kịp mất.

Đinh đinh

Chuông điện thoại bất chợt vang lên inh ỏi khiến cho Bảo Bình đang lo lắng đột nhiên giật mình giảm lại tốc độ, nghiến răng móc di động từ trong túi áo ra, cậu híp mắt khó chịu định ngắt ngang nhưng dường như cảm nhận được có gì đó không ổn, Bảo Bình trước sau vẫn là hằn học đưa máy lên bên tai.

" Quản gia Ted, tôi không còn nhiều thời gian để..."

" Công nương đã bị lãnh sự quán Anh quốc mang đi, thiếu gia "

Giọng nói ợm ờ khàn đυ.c của một người cao tuổi vô tri vô giác khắt khe đến đáng sợ, sau khi nghe lọt vào tai từng câu từng chữ không hề bỏ sót một cái gì, Bảo Bình hai mắt lập tức trợn lớn, chiếc Ferrari vốn đang yên lành chạy thẳng thì lại bởi vì chủ nhân của nó bất ngờ phanh gấp lại một cái, cả chiếc xe theo quán tính mà ma sát với mặt đất xoay tròn một vòng. Cái gì âm mưu? cái gì bẫy rập? cái gì Cự Giải cậu đã chẳng còn để vào đầu nữa.

" Tôi biết ông không giống Thiên Bình, trò đùa chả có tí tẹo gì lấy làm vui đâu quản gia Ted " Nghiến răng nghiến lợi gằn rít từng từ qua kẽ răng, bàn tay cầm điện thoại của Bảo Bình sớm đã nổi đầy gân xanh.

Mặc dù đang tự an ủi chính mình nhưng cái không khí ngột ngạt ám ách này đang như cố tình thông báo cho cậu biết rằng, điều quản gia Ted vừa nói chính là sự thật.

" Hệt như cậu nói, thiếu gia! Đùa cợt tuyệt đối không phải là sở trường của tôi "

Giận dữ ném bay điện thoại vào cửa kính xe, Bảo Bình không thể nào bình tĩnh nổi đấm vào vô lăng vài cú thật mạnh, đi quá xa rồi. Chuyện vốn không hề giống như cậu suy nghĩ, đúng là thiên thời địa lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể suy chuyển. Chẳng phải còn bảy tiếng nữa mới hết ngày sao? vì cái gì? vì cái gì cái tên thái tử khốn kiếp đó lại tranh thủ lúc cậu không có ở đó mà tự tiện chạy đến mang người ôm đi.

" Fuck " Không thể chịu nổi mà phun ra một từ tục tĩu, Bảo Bình siết chặt hai tay thành nắm đấm cố gắng kiềm chế tựa hẳn người ra sau ghế, bây giờ cậu phải làm sao đây? Không thể bỏ mặc Cự Giải cũng tuyệt đối không thể dễ dàng đánh mất Song Ngư, tiến về phía trước hay là lùi ra sau? Hai ngã rẽ hắn chỉ có thể chọn một.

Tiến hay là lùi.... chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? cái nào quan trọng nhất thì cứ vậy mà thực hiện thôi.

***

Tám giờ tối,

Tại sân bay quốc tế Charles de Gaulle lúc này vắng người đến lạ thường, toàn cảnh sân bay quốc tế đột nhiên chẳng có bóng dáng một người khách nào ngoại trừ một tốp xế hộp mang biển hiệu của Hoàng Gia Anh. Từ trong xe bước ra một người con trai bá khí ngập trời, mái tóc vàng lất phất tung bay trong gió tuyết mang bảy phần tà nghễ thì ba phần còn lại chính là kiêu ngạo, biểu tình lạnh lùng đảo ánh mắt nhìn quanh một lượt, lúc này hắn mới nhẹ xoay người ra sau vươn lên bàn tay của mình. Mà tiếp theo hắn, cũng từ bên trong, một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng khẽ khàng lay động bước ra, có điều, người nọ lại chẳng thèm đánh động gì tới chàng trai có mái tóc vàng kia một chút nào cả. Ngay cả bàn tay cũng chẳng thèm vươn đến chạm lấy, chỉ thầm lặng nghiêng người lách qua bước thật nhanh xuống.

Không hề để ý.

" Song Ngư "

Lucass nhíu mày khẽ gọi, thế nhưng cô gái nào đó lại cố tình như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục thẳng bước về phía trước. Cho đến khi cánh tay đột ngột bị người nào đó từ phía sau tóm chặt lấy một cách vô cùng mạnh bạo, dữ dằn lôi dật cô trở về trước mặt hắn, nắm chặt lấy hai vai Song Ngư, Lucass nhìn thẳng vào mắt cô khẽ gằn. " Chỉ mới có vài ngày thôi mà em đã trở nên hỗn xược như vậy sao? Đây là thái độ mà một công nương nên có ư?"

" Vậy cưỡng chế người khác rời khỏi nhà khách của hội nghị viện đối tác kí kết hiệp định chính trị khi chưa kết thúc thời gian cho phép thì là thái độ đúng đắn mà một Hoàng Thân nên có phải không? Tại sao anh thì có thể còn em thì không?" Lần đầu tiên gào lên thật lớn, cũng là lần đầu tiên Song Ngư giật mình hoảng hốt bởi vì mình lại có thể mạnh giọng như vậy, trước đây cô luôn rất ít nói, mọi thứ diễn ra dường như đều bị cô bỏ ngoài tai. Chưa bao giờ để tâm như vậy, chưa bao giờ vì một ai mà tức giận đến độ vậy.

Điên rồi, cô điên rồi.

Ngây người nhíu mày mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh biếc của cô gái phía đối diện, Lucass tức giận đến độ hai tay đang nắm chặt lấy vai Song Ngư cũng vô thức mà sít sao siết thật mạnh, thay đổi quá nhiều, Song Ngư mà hắn biết vốn dĩ không giống như thế này. Là do tên kia sao? Càng nghĩ lại càng muốn nổi điên, Lucass nghiêng đầu ghé sát mặt mình lại gần cô mơ hồ đặt ra một câu hỏi.

" Em... thích tên Bảo Bình kia phải không?"

Thịch

Tim đột ngột nảy lên một nhịp vô cùng kinh hoàng, Song Ngư dại mặt ra mà nhìn Lucass, những bông tuyết lạnh lẽo lả lướt qua bờ má đã lạnh nay còn muốn tê tái hơn. Cô thích Bảo Bình? cô thích Bảo Bình? Không thể nào như vậy, Song Ngư không hề phủ nhận mình có chút dao động khi đứng trước mặt tên kia nhưng Thích ư? Xa vời quá thì phải.

Làm sao em dám, làm sao em dám dùng bộ mặt thất thần đứng trước mặt anh mà nghĩ về tên oắt con khốn kiếp kia.

" Song Ngư, em nghe cho kĩ đây. Dù có thích cũng lập tức phủ nhận nó cho anh, gia tộc bá tước Louis đáng sợ hơn em nghĩ nhiều. Đấy không phải là nơi mà một công nương như em chôn vùi tình cảm. Em hỏi vì sao anh lại cưỡng chế mang em đi à? Làm sao Nữ Hoàng có đủ can đảm mặc kệ con gái mình tiếp tục tồn tại trong nhà của một gia tộc mang trên mình tội danh sát sinh nhân loại. Gia tộc Louis không phải người, chúng là ác quỷ. Là ác quỷ mà Hoàng Gia đã dung túng quá lâu, tự do quá nhiều. Cũng đến lúc sắp sửa phải trả giá "

Kinh hoàng lắng nghe từng câu nói của Lucass, Song Ngư như hóa đá mà ngây người đứng tại chỗ. Sát sinh là cái gì? ác quỷ là cái gì. Cô nghe không hiểu, cái gì cũng không hiểu.

" Từ bỏ đi, Gia tộc Louis chỉ là một lũ cặn bã, Bảo Bình hắn không hề thích em, Song Ngư "

Đừng nói nữa.

" Nhìn xem, nếu như hắn thật sự dành cho em tình cảm thì hiện tại lúc này cũng nên có mặt ở đây rồi chứ? người đâu? làm gì có ai "

Câm miệng lại.

" Tại sao em còn không chịu thừa nhận...."

Qúa khứ của gia tộc bá tước Louis vẫn còn là một dấu chấm hỏi, Song Ngư không quan tâm. Chỉ là hiện tại, cô chẳng muốn nghĩ nhưng vì cái gì, giọng nói ấm áp đó lại như bùa chú mà văng vẳng bên tai cô. Ngẩn người cứng ngắc quay đầu nhìn xung quanh, Song Ngư như không dám tin mà cắn chặt môi cô ngăn cho cái thứ chất lỏng khốn kiếp đang cố tràn ra từ khóe mắt.

Hắn quả thật, không có đến. Trái tim Song Ngư nghẹn lại và ngừng đập trong khoảnh khắc

Bảo Bình từng nói với cô rất nhiều thứ, những câu nói khó hiểu mà cũng chứa đựng đầy vẻ hàm ý. Quên đi, những thứ tình cảm phù phiếm này tốt nhất là không nên tồn tại.

Vậy là, cho đến cuối cùng, con đường mà Bảo Bình chọn lại chẳng hề tồn tại bóng hình của người con gái đó. Thay vì lùi ra sau và đuổi kịp cô thì cậu lại tiến về phía trước.

Nơi Cự Giải đang điên dại hành hạ một xác chết thối nát.
« Chương TrướcChương Tiếp »