[12 Chòm Sao] Đại Ca Đi Học


Chương 4: Khai giảng (2)
(Hình của Cự Giải)

Đúng 8h, tất cả học sinh có mặt đầy đủ để làm lễ khai giảng. Nói là đầy đủ nhưng vẫn còn một vài thành phần không rõ nguyên nhân mà vắng mặt.

Lúc này, Sư Tử mệt bở hơi tai do phải dùng hết sức để cắm đầu cắm cổ chạy. Cô nhận thấy sao mà con đường đến trường lại dài và xa vời đến vậy. Giờ đã là 7h58" rồi, còn 2" nữa thôi là cổng trường sẽ đóng lại. Hơn nữa, chắc chắn sẽ có giáo viên đứng canh để bắt phạt những đứa đi học muộn.

Đoán không có sai mà. Sư Tử núp vào một mép tường để quan sát tình hình.

- Các em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Các em nghĩ gì mà dám đi muộn trong ngày khai giảng hả? - Một ông thầy với bộ mặt dữ tợn quát tháo.

- Thấy ơi, mới có 5" thôi mà. Muộn có 5" thì có chết ai đâu thầy. - Một học sinh nam khẩn khoản cầu xin.

- Đúng đấy thầy. - Cả một đám học sinh đi muộn hùa theo.

Sư Tử đứng quan sát thấy mặt thấy giáo có phần dịu xuống, cứ tưởng thầy sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ…

- Aizz... 5" thôi hả? Ừ, đi muộn có 5" thì…… chạy 50 vòng sân cho tôi. - Ông thầy bỗng quát lớn - Ai không chấp hành thì ngày mai tôi cho chạy tiếp 100 vòng.

Ực. Sử Tử nuốt khan một cái, mồ hôi tuôn dài như mưa. Trời ơi, cô vừa mới chạy xong, không muốn chạy tiếp đâu. Đang từ từ lùi bước để tìm cách lẻn vào trường sau thì thật không may cho Sư, ông thầy với đôi mắt cú vọ đã nhanh chóng phát hiện ra cô.

- Em kia, học sinh trường này đúng không? Đã đi muộn rồi còn núp ở đấy làm gì? Em định trốn phạt sao?

Trời!!! Sao ổng đoán đúng vậy?

Bị phát hiện, Sư Tử không còn cách nào khác nên đành tiếp tục chạy. Cô chạy nhanh đến mức mấy ông thầy dù có cố gắng thế nào cũng không thể bắt kịp.

Thật may mắn là cô đã cắt đuôi được bọn họ và càng may mắn hơn là cô đã chạy đến khu vực sau trường. Tường ở đây có vẻ thấp (chỉ thấp đối với Sư Tử thôi) nên cũng dễ leo vào.

Sư Tử lùi lại vài bước, chạy lấy đà rồi nhanh chóng bật lên một cách dễ dàng. Nhưng đời đâu có được như mơ, cái trường tai quái này nó thiết kế kiểu gì mà bên trong lại thấp hơn bên ngoài. Leo trèo không phải vấn đề khó đối với Sư, giờ đây nhảy xuống mới thực sự nan giải. Phải đứng trên cái bức tường mà tính ra nó đã cao gấp đôi ban nãy, cô nàng gần như chết khϊếp.

Đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì chợt Sư Tử thấy bóng dáng của một người nào đấy đang nằm trên thảm cỏ ngay dưới bức tường. Vui mừng vì gặp được vị cứu tinh, Sư Tử lớn tiếng kêu lên:

- Bạn gì ơi? Bạn gì gì đó ơi?

Người đó vẫn im lặng không chút động tĩnh. Hình như là ngủ rồi thì phải. Sử Tử cố gắng kêu to thêm một chút:

- Bạn ơi, tớ đang mắc kẹt ở trên này. Giúp tớ xuống với!

- ...

- Này! Bạn ơi!

- ...

Mới đợi có 5" mà Sư Tử đã mất hết cả kiên nhẫn, cô dùng tuyệt chiêu sư tử hống của mình mà hét lớn:

- Này!!! Cái tên kia, có nghe thấy gì không đấy?

Anh chàng đang nằm trên thảm cỏ nhăn mặt lại, từ từ ngồi dậy, dùng ánh mắt sắc lạnh uy hϊếp đối phương. Bị nhìn chằm chằm một cách đáng sợ như vậy mà Sư Tử vẫn thản nhiên nói:

- Cậu giúp tớ xuống có được không?

Thiên Yết không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu thấy một người, lại còn là con gái, bị mình nhìn như vậy mà vẫn có thể thản nhiên đến thế. Mặc dù vậy nhưng được mấy giây sau, anh ta đã lấy lại vẻ lạnh lùng rồi đứng lên, quay lưng bỏ đi.

- Ồn ào quá. Ngủ cũng không được yên. - Thiên Yết khó chịu nói.

- Khoan đã. Đừng đi... giúp tớ xuống với. - Sư Tử hốt hoảng.

Anh ta vẫn không trả lời mà cứ cất bước đi tiếp.

- Ê! Này...!!

- Có lên được thì sẽ tự xuống được. - Thiên Yết nói mà không thèm quay lại nhìn.

Sư Tử tức giận giơ nắm đấm ra như thể muốn đánh nhau:

- Nếu tự xuống được tôi đã không phải nhờ cậu. Cứ chờ đấy, tôi mà xuống thì…… Aaaaaaaa………… - Sư Tử vì động đậy mà tư thế không còn vững. Cô nhanh chóng mất thăng bằng và trượt chân.

Từ đây đến mặt đất cũng gần chục mét chứ chẳng ít, rơi xuống thì đi toi cái thân này rồi còn gì, mà đấy là chưa kể đến tình trạng đầu đập xuống đất bị chấn thương sọ não.

Không hiểu sao có rơi xuống thôi mà Sư Tử cũng nghĩ nhiều đến thế. Đang lơ mơ trong đống suy tưởng hỗn tạp, tưởng chừng như cầm chắc cái chết rồi thì bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: "Sao rơi thôi mà cũng lâu vậy nhỉ?"

Mở mắt ra, Sư Tử đã thấy một mỹ nam lù lù xuất hiện ngay trước mặt. Mà đây không phải anh chàng lúc nãy sao? Đã thế anh ta còn đang bế cô nữa!?

Đây là tình cảnh gì thế này? Sư Tử hét lên trong lòng. [Au: Ai bảo nghĩ lung tung nhiều quá đến khi được anh cứu rồi mà cũng không biết =)) =))]

- Nặng quá!!! - Thiên Yết phũ phàng buông thõng tay xuống để mặc Sư Tử rơi tự do.

- Aaaa... - Sư Tử nhăn nhó nhìn Thiên Yết - Cậu làm cái gì vậy?

- Không thấy sao? Tôi vừa cứu cô đấy thôi. - Thiên Yết lạnh lùng đáp.

- Thì đúng là vậy. Nhưng đã cứu thì phải cứu cho trót chứ. Khi không lại thả người ta xuống như vậy. Ê hết cả mông rồi đây. - Sử Tử cằn nhằn.

Nghe xong, Thiên Yết khẽ cười mà không ý thức rằng chính mình đang cười. Lần đầu tiên anh gặp một cô gái kỳ lạ như vậy. Một người không hề ghê sợ anh, một người ăn nói thản nhiên ngay trước mặt anh mà không có một chút e dè.

Đang suy nghĩ thì quay ra đã không thấy cô gái kỳ lạ kia đâu. Anh thở dài một tiếng rồi khẽ nói:

- Một lời cảm ơn cũng không có.

Từ bao giờ mà đại ca Thiên Yết này lại quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt đấy vậy? Anh cười, ngẩng mặt lên trời và tự hỏi mình đang có vấn đề gì đây.

ஜEnd chap 4ஜ

Thêm Bình Luận