Chương 2: Chuẩn bị nhập học (2)
(Hình của Song Tử và Song Ngư)
Tại nhà Sư Tử - Song Tử - Song Ngư…
Bây giờ đã là 11h đêm mà Song Tử vẫn chưa về nhà trong khi Song Ngư đang lo lắng đến phát sốt cho người anh trai ngỗ nghịch của mình. Mai đã là ngày khai giảng mà giờ này vì ông anh trai ham chơi, cô vẫn chưa được ngủ. Tất cả cũng tại sự dễ tính và lòng thương người đã khiến cô chấp nhận bắt tay với người anh trai gian xảo, giúp anh thực hiện kế hoạch đi chơi đêm cuối cùng trước khi bắt đầu quãng thời gian dài đằng đẵng trong trường nội trú.
- Sao anh dám bảo sẽ về trước 10h chứ? Anh bắt em phải chờ hơn 1 tiếng rồi đấy. Thêm nửa tiếng nữa thì đừng có mơ em sẽ mở cổng cho anh. - Song Ngư than phiền một mình.
10 phút...
20 phút...
30 phút...
- RỐT CUỘC ANH ĐANG CHẾT Ở ĐÂU VẬY SONG TỬ? - Song Ngư tức giận hét lên nhưng cũng cố kiềm chế để giọng không quá to gây ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.
Thế nhưng thật không may, ông ngoại cô vì khát nước đã xuống nhà và thấy tình cảnh tự kỷ của cô lúc này.
- Làm gì mà giờ này chưa ngủ vậy Song Ngư?
Cô hoảng sợ, đang không biết nói gì thì ông lại tiếp tục:
- Vừa nãy ta thấy cháu nhắc đến Song Tử. Không phải Song Tử đang ở trên phòng sao?
- Cháu... cháu... - Song Ngư luống cuống không biết nói gì định nói toẹt ra kế hoạch của Song Tử thì bỗng điện thoại rung lên làm cô giật cả mình.
Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ anh trai làm cô đơ toàn tập. Sao về lúc nào không về lại về đúng lúc này chứ? Cô định sẽ thú tội với ông rồi thuyết phục ông tha cho hai anh em bởi dù sao ông cũng rất yêu quý cô, cô mà nói chắc chắn ông sẽ nghe. Hơn nữa mai là khai giảng, chắc ông cũng không muốn mắng hai đứa đến sáng. Thế nhưng giờ mà bị bắt tại trận thì hết hy vọng luôn.
Ông ngoại cứ như có khả năng ngoại cảm đã đoán được hết suy nghĩ của Song Ngư.
- Song Tử gọi có phải không? Cái thằng này, nó lại trốn đi chơi rồi. Thật là... Haizz... - Ông mệt mỏi than phiền.
Một lúc sau, ông lấy điện thoại của Song Ngư bấm gọi lại cho Song Tử. Cô bé đơ ra, không biết phải làm gì lúc này, tưởng như chết đến nơi thì lại nghe thấy tiếng điện thoại của Song Tử vang lên từ trên lầu. Không biết anh vào nhà bằng cách nào nhưng trong lòng cô vẫn mừng thầm vì đã có thể thoát nạn.
Sau khi hồi chuông kết thúc, Song Tử mệt mỏi từ trên lầu bước xuống nhà tỏ vẻ bất mãn:
- Em làm gì mà lâu vậy? Lấy mỗi cốc nước thôi mà. Còn ông ngoại, sao giờ này ông vẫn chưa ngủ vậy? Cháu tưởng mấy người già thường ngủ từ lúc 6h 7h rồi chứ?
- Thằng ranh. Ông mày vẫn còn trẻ chán. Mày uống nước mà cũng cần gọi điện sao?
- A... Tại vì Song Ngư lâu quá nên cháu... Mà ông cũng biết rồi đấy, cháu lười không muốn xuống nên đành gọi điện thôi.
Tuy cảm thấy lời nói của Song Tử chứa đầy sự bất hợp lý nhưng ông vẫn đành cho qua chuyện này. Dù sao kể từ ngày mai lũ trẻ cũng sẽ ở lại trường luôn, không còn thường xuyên ở bên ông nữa nên ông không muốn mắng nhiếc chúng nhiều làm gì.
Chờ cho ông vào phòng, Song Ngư mới dám lên tiếng hỏi:
- Anh vào nhà bằng cách nào vậy?
- Trèo tường.
- Sao anh biết em bị ông phát hiện?
- Em ngốc vậy bảo sao ông không biết. - Song Tử tỏ vẻ thất vọng trêu chọc Ngư.
- Em biết rồi. Là do em. Nếu vậy ngay từ đầu anh nhờ chị Sư có phải tốt hơn không? Tin em làm gì để rồi lại chuốc lấy thất vọng? - Song Ngư giận dỗi nói.
Thấy Ngư bắt đầu dỗi, Song Tử không muốn trêu chọc cô bé ngốc này thêm nữa.
- Là chị Sư báo cho anh biết.
- Hả? Không phải chị ấy ngủ rồi sao?
- Ờ, đúng vậy. Không hiểu sao bà này tự dưng nổi hứng ngủ từ 9h thế mà lại biết em suýt bị ông phát hiện mà báo cho anh. Tài thật đấy!
- Thôi, muộn rồi. Em đi ngủ đây. Em không muốn đi trễ trong ngày đầu tiên đến trường đâu.
- Ừ. Ngủ ngon.
Sáng hôm sau…
- Thôi chết rồi. Sao ông không gọi cháu dậy chứ? - Sư Tử hốt hoảng kêu lên.
- Ta tưởng cháu đi từ sớm rồi. Biết vậy ta đã kêu Ngư nó lên gọi. - Ông thản nhiên đáp cứ như không có chuyện gì xảy ra.
- Ông thật là...
Sư Tử chưa nói hết câu thì nhìn vào đồng hồ đã thấy gần 7h30 nên đành gặm tạm mẩu bánh mì chạy đi cho kịp, cũng không quên nói lời tạm biệt với ông.
- À... Để ta bảo tài xế... - Ông ngơ ngác khi thấy chỉ trong vòng 1s Sư Tử đã biến mất - Con bé này chỉ được cái nhanh ẩu đoảng.
Sư Tử lao như bay đến chạm xe buýt với những tính toán trong đầu. Bây giờ là 7h30, 8h làm lễ khai giảng, nếu mình chạy nhanh thì chỉ mất 5" đến chạm, đi xe buýt sẽ mất tầm 20" là đến trường.
Haizz. Vẫn còn kịp. (Hình như Sư có quên gì thì phải)
Bước vào xe buýt, đứng được một lúc lâu, não Sư mới được khai thông.
Trời ơi. Nhà mình có xe riêng thì việc gì mình phải đi xe buýt?Trong đầu, Sư Tử đang than khóc, tự trách mình bị nhiễm bệnh ngốc của Ngư.
Từ hôm qua đã thế rồi, Sư toàn quên những chuyện quan trọng. Đã cố gắng ngủ từ 9h, mặc dù vì việc của Song Tử nên bị ảnh hưởng một lúc nhưng không có vấn đề gì lớn, thế mà cô vẫn dậy muộn được. Mà điều quan trọng ở đây không phải là ngủ sớm hay ngủ muộn. Dù có ngủ từ 7h mà quên không đặt báo thức thì cũng thế thôi.
Nhưng đen nhất lại là chuyện đã đi muộn rồi còn bị tắc đường. Trời ơi! Còn 10" nữa là làm lễ khai giảng mà Sư Tử vẫn còn phất phơ ở đây. Không có đủ nhẫn nại để chờ đợi, Sư lao nhanh ra đòi bác tài cho xuống khi xe vừa dừng lại trước đèn đỏ.
Ngay khi xuống xe, cô đã dùng tốc độ tên lửa để lao nhanh đến trường mà không thèm để ý mọi người xung quanh đã hít phải cả tấn bụi mỗi khi cô chạy qua.
ஜEnd chap 2ஜ