[12 Chòm Sao] Đại Ca Đi Học


Chương 1: Chuẩn bị nhập học (1)
(Hình của Bạch Dương)

King Star là một ngôi trường hội tụ đầy đủ những nhân tài trên cả nước cũng như con cháu của các gia đình quyền quý trong giới thương lưu. Nơi đây không chỉ nổi tiếng với việc đào tạo ra những ngôi sao, những vị chủ tịch tương lai,... mà còn nổi tiếng với mức học phí cao ngất ngưởng. Vì lẽ đó, một ngôi trường như vậy không có chỗ cho những kẻ nghèo hèn đặt chân đến.

Trên sân trường King Star lúc này, hầu hết mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò, săm soi và bàn tán về một cô gái đang nặng nhọc xách đống hành lý của mình thẳng tiến vào cổng trường.

Họ nhìn cô như thể sinh vật lạ. Dẫu biết vậy, cô cũng đành nuốt nỗi căm hận vào trong lòng, biến nỗi nhục hôm nay trở thành động lực quật khởi sau này.

Cô biết rõ lý do tại sao họ lại nhìn mình như vậy, biết trước một khi đặt chân đến đây thì sẽ phải chịu tình cảnh như thế nào.

- Ê! Mày có thấy con nhỏ kia không? Nhìn thì cũng biết nó thuộc dạng gì rồi. - Một giọng nói lanh lảnh chợt vang lên.

- Chắc lại mấy đứa nhà nghèo nhận được học bổng chứ gì? - Cô gái đứng bên cạnh mỉa mai.

- Đúng. Để xem nó sẽ trụ được bao lâu.

- Tao cá là 1 tháng.

- Không, làm gì mà nhiều thế. Có kiên cường đến mấy thì cùng lắm là 1 tuần.

- Tao thì cá là được 3 ngày.

Cả lũ xôn xao bàn tán làm náo loạn cả cổng trường.

- Haizz...... - Xử Nữ than dài một tiếng - Đúng là lắm chuyện.

Vốn dĩ không có hứng thú nghe thiên hạ bàn tán về mình, chỉ lẳng lặng bỏ lại vài lời khinh thường, Xử Nữ nhanh chóng lướt qua đám học sinh nhà giàu đỏng đảnh. Tuy nhiên, chưa kịp đặt chân vào cổng trường thì cô đã bị 4, 5 bàn tay chặn lại, kéo mạnh, xô vào bức tường gần đó.

Xử Nữ tức giận hét:

- Mấy người đang làm trò gì vậy?

Một con nhỏ cười khinh bỉ, không thèm để tâm đến câu hỏi:

- Ha ha... Bọn mày nghĩ thế nào nếu tao cá rằng con nhỏ này sẽ phải cuốn gói khỏi đây ngay bây giờ nhỉ?

- Mày điên sao? Đang ở trước cổng trường đấy? - Một con nhỏ khác lên tiếng. Lời nói thì có vẻ sợ sệt nhưng cái ngữ điệu lại cho thấy nó chỉ muốn khích đứa kia nhanh chóng xử lý cô gái tội nghiệp này.

- Bọn mày nghĩ tao là ai chứ? Đại tiểu thư của tập đoàn xây dựng CT mà phải sợ gì sao?

Nói xong, cô gái kiêu ngạo này vung tay định cho Xử một cái bạt tai.

Xử Nữ tuy không phải dạng yếu đuối nhưng trong tình trạng bị hội đồng thì chỉ còn nước ngồi đấy mà chịu trận. Cô nghĩ trường này chắc ai cũng như nhau, có lên tiếng thì cũng chẳng ma nào đến cứu.

- Giờ này mấy người còn tụ tập ở đây làm gì? Sao không về ký túc xá thu xếp đồ đạc đi? - Một giọng nói lạnh lùng từ đằng sau vang lên làm cho con nhỏ kia đang giơ tay thì phải rụt lại ngay lập tức.

Nghe thấy tiếng thôi cũng đã biết là ai. Cả bọn mặt hớn hở, chỉnh trang lại quần áo, thái độ thay đổi 180°. Con nhỏ có vẻ xem là thủ lĩnh của hội với giọng điệu ngọt xớt chạy đến chỗ anh chàng mới vừa lên tiếng:

- Ma Kết a~! Bọn tớ đang hướng dẫn cho học sinh mới đấy mà!

- Hướng dẫn? - Anh nhìn cô ta với ánh mắt chán chán ghét rồi nhanh chóng nói tiếp - Đây đâu phải việc của mấy người. Nếu đã nhiệt tình với công việc của trường như vậy thì... bên dựng sân khấu...

Kết chưa kịp nói hết câu thì bọn con gái đanh đá đã cuống cuồng chạy đi không quên bỏ lại mấy lời:

- Bọn tớ nhớ là vẫn chưa sắp xếp đồ đạc trong ký túc xá. Bọn tớ phải về phòng đây. Tạm biệt cậu.

Bọn họ lo sợ như vậy là không có thừa. Ma Kết là người dám nói dám làm. Anh không kiêng nể bất cứ ai, có là con tổng thống thì cũng phải một dạ hai vâng khi ở dưới trướng của anh.

Về phần Xữ Nữ, cô hiện giờ đã thoát khỏi bọn con nhà giàu phách lối nhưng vẫn phải đánh vật với đống hành lý của mình. Nói thật thì chủ yếu đều là đồ dùng của con bạn thân của cô - Thiên Bình. Nhà trường không cho một người mang quá nhiều đồ dùng đến, mà Thiên Bình thì ít nhất cũng vác 10 cái vali đến chứ chả ít. Cô là bạn nên phải giúp đỡ nó, đành ngậm ngùi vác hộ 1 cái, dù ít nhưng đối với Thiên Bình thì được cái nào hay cái đấy.

Một tay là vali của mình, một tay là vali của Thiên Bình, đằng sau lại vác thêm cái balo to đùng, tình cảnh của Xử Nữ hiện giờ trông vô cùng thảm hại.

Ước gì có ai đó giúp mình.

Xử Nữ nghĩ thầm.

Anh chàng hào hiệp giúp cô lúc nãy vẫn còn đứng đấy vả lại còn đang nhìn cô chằm chằm. Cô nghĩ rằng anh ta sẽ tiến đến và giúp đỡ mình giống như mấy chàng hoàng tử tốt bụng luôn xuất hiện đúng lúc nguy nan để cứu giúp nữ chính. Thế nhưng thật phí công mong đợi, anh ta đã quay phắt đi mà không thèm nhìn lại lấy một lần.

Đẹp trai mà lạnh lùng như vậy thì có cho Xử Nữ cũng không thèm. Đang cực nhọc lết từng bước vào trường thì bỗng một bên tay cô nhẹ bẫng đi, hành lý trong tay đã bị ai đó lấy mất. Quay sang trái, cô nhận ra anh chàng lạnh lùng kia đã đứng cạnh và xách vali giúp mình từ lúc nào. Anh đưa chai nước ra trước mặt cô và nói:

- Uống đi.

Thấy cô ngơ ngác không hiểu gì, anh lại tiếp tục:

- Đưa nốt bên kia đây, tôi xách hộ cho.

Xử Nữ như con ngốc, anh nói gì thì làm theo. Lặng lẽ tiếp nhận chai nước rồi sau đó đưa nốt vali kia cho anh. Sau khi uống xong, cô mới chợt nhận ra:

- A... Xin lỗi. Nặng lắm phải không? Anh không cần xách cả hai đâu.

Lúc này, Xử mới nhận ra là anh chàng này có ý giúp mình chứ không như những gì cô nghĩ ban nãy. Hóa ra anh đi mua nước cho cô chứ không phải là kẻ lạnh lùng thấy người tội nghiệp mà ngoảnh mặt làm ngơ. Cô đã trách lầm anh rồi.

Thịch…

Trái tim của ai đó lỗi mất một nhịp.

Ngay lúc này, trong Xử Nữ bỗng dậy lên những cảm xúc khó tả. Vừa lạ lẫm nhưng cũng vừa thân quen. Nhìn vào mắt anh, cô tự hỏi liệu mình đã gặp anh ở đâu chưa?

•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•

Tại nhà của Bạch Dương…

Reng... reng... reng...

- Alo…o…o… Có biết bây giờ là mấy giờ không mà làm phiền?

Từ đầu dây bên kia, ai đó đã giận đến tím mặt, hét lớn, giọng hét phải khiến cho người bên này muốn thủng màng nhĩ:

- ĐỒ MẤT NÃO... Hỏi mấy giờ sao? 11h. 11h rồi đấy. - Cô gái nhấn mạnh vào chữ 11h - Cậu làm gì mà giờ này còn dám vác cái giọng ngái ngủ đó ra nói chuyện với tớ hả?

- Gì đấy? Ai ở đầu dây bên kia vậy? - Bạch Dương vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

- Giỏi lắm con cừu kia. Giờ còn không nhận bạn sao? Để người ta chờ suốt 2 tiếng đồng hồ... Tút... tút...

Nhận ra điều gì đấy, Bạch Dường từ trong trạng thái ngái ngủ vùng dậy không quên ấn nhanh vào nút tắt.

- Chết rồi. Hình như mình quên mất hẹn với nhỏ Kim Ngưu rồi.

Bạch Dương lo lắng bởi cô biết rõ tính Kim Ngưu, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho cô chuyện này dễ dàng.

Nghĩ một lát rồi Bạch Dương thở dài:

- Âysss... Kệ đi. - Nói rồi lại lăn ra ngủ tiếp.

Biết là đã đắc tội với con trâu kia nhưng chuyện đã lỡ rồi, hối hận cũng chẳng kịp. Chẳng qua là tối qua Bạch Dương mải ngắm các oppa trên laptop quá mà mãi tới 3h sáng mới chịu ngủ. Sáng nay lại quên không đặt báo thức nên đã cho Kim Ngưu leo cây luôn.

Con bé này chắc sẽ có ngày chết vì tội mê trai đẹp mất.

•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•

Tại quán bar Demon…

Tiếng nhạc xập xình hòa lẫn với mùi khói thuốc, mùi rượu cùng tiếng hò hét của đám thanh niên tạo nên một không gian náo nhiệt. Thông thường, nơi đây không phải là nơi mà học sinh cấp 3 có thể lui tới. Nhưng quán bar này lại thuộc quyền sở hữu của Thiên Yết, vì vậy nên đám bạn của anh vẫn có thể thường xuyên tụ tập.

Tại một bàn lớn nằm ở vị trí thuận lợi có thể quan sát tình hình trong quán, một chàng trai tuấn lãng với vẻ đẹp tà mị đang say sưa thưởng thức một ly rượu vang. Anh đang nhắm mắt, nhâm nhi ly rượu thì bỗng có một giọng nói vang lên:

- Đại ca! Nghe nói anh bị lưu ban à?

Chàng trai với mái tóc màu bạc lặng lẽ mở mắt, từ từ để lộ đôi mắt sắc lạnh với ánh nhìn hình viên đạn hướng thẳng tới người con trai đang thản nhiên tiến đến và ngồi đối diện với anh. Anh không nói gì, chỉ tiếp tục đưa ly rượu lên uống tiếp. Mấy tay đàn em bên cạnh anh đang thực sự muốn phát điên lên vì không thể nhịn cười nổi. Người đường đường được mệnh danh là nắm đấm thép, Thiên Yết - đại ca oai phong lẫm liệt của trường trung học King Star mà lại bị lưu ban. Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng bọn họ cũng chẳng dám nói ra, huống chi là cười ngay trước mặt anh (chỉ dám cười trong lòng thôi). Người kia không sợ sệt mà nói ra những điều thậm chí không ai dám nói thì quả thật đúng là gan to bằng trời.

- Anh biết đấy, năm nay em cũng lên năm nhất. - Chàng trai kia hớn hở nói.

- Thì sao?

- Thì chúng ta sẽ trở thành bạn học của nhau chứ sao? Bây giờ có lẽ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô nhỉ? - Anh chàng vẫn nhăn răng cười tỏ ra vẻ ngây thơ vô (số) tội.

Cạch...

Thiên Yết lạnh lùng đặt ly rượu còn đang uống dở xuống, cất lên giọng nói trầm thấp mang trong mười phần sát khí:

- Nhân Mã... Mày có cần anh đưa đi khâu lại cái mồm lắm điều của mày không?

Chàng trai có tên là Nhân Mã giờ mới ý thức được không khí sặc mùi thuốc súng bèn lảng sang chuyện khác:

- Anh à, con nhỏ Bạch Dương bạn em nó hỏi thăm anh đấy.

- Bạch Dương nào?

- Cái con bé bữa trước em đưa đến đây cả buổi chỉ nhìn anh đến nỗi chảy dãi đó.

- Không nhớ.

- Đúng rồi, cũng phải thôi. Đầu anh chỉ chứa mỗi chuyện đánh đấm thì còn đâu chỗ cho con gái nhà người ta nữa.

Thấy Thiên Yết không nói gì, Nhân Mã lại bồi thêm mấy câu:

- Không biết trên đời này liệu ai có thể làm cho Thiên Yết nhà ta khuất phục nhỉ? Anh suốt ngày đi đánh nhau, chẳng lẽ là do bị anh chàng nào đó bên đối thủ cuốn hút rồi?

Lần này, Thiên Yết không thể cứ im lặng. Tức giận, anh định phang luôn chai rượu đắt tiền vào đầu Mã thì chợt nảy ra một trò vui hơn nhiều.

- Trông kìa. Ai kia? Có phải Song Tử không nhỉ?

Nghe đến hai chữ SONG TỬ, như thể không tin, Nhân Mã liền quay đầu lại xác nhận thì thật sự thấy Song Tử đang ở xa vẫy tay chào hai người. Anh nhăn mặt lại rồi một cơn quặn thắt ở bụng dâng lên, từ từ cảm giác buồn nôn lan tỏa ra làm cả người anh thấy khó chịu vô cùng.

Thấy Nhân Mã có biểu hiện thú vị, môi Thiên Yết nhếch lên một nụ cười gian xảo.

- Cậu ta đi một mình. Chúng ta có nên gọi Song Tử đến gia nhập cuộc vui này không nhỉ?

Thấy rõ ý đồ đen tối của Thiên Yết, Nhân Mã nhanh chóng đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy tìm lối thoát.

Song Tử vừa đến nơi thì Nhân Mã cũng vừa đào tẩu kịp lúc. Dù biết Nhân Mã cố ý tránh mặt mình nhưng Song Tử vẫn lên tiếng hỏi:

- Cậu ta làm sao mà chạy như ma đuổi vậy anh?

Thiên Yết tiếp tục thưởng thức ly rượu rồi từ tốn đáp:

- Có trời mới biết thằng khùng đấy có vấn đề gì.

Thiên Yết cười mà cứ như không, cảm thấy thật hả hê khi trả thù được con ngựa đó. Thật sự chỉ có anh và Nhân Mã là hai người duy nhất biết được cội nguồn căn bệnh tai quái này của cậu ta.

Nhân Mã bị dị ứng với những thứ có liên quan đến Song Tử và căn bệnh này đặc biệt trở nên trầm trọng với các triệu chứng như đau bụng, buồn nôn mỗi khi Song Tử đến gần. Vậy mà người là nguyên nhân gây ra căn bệnh này lại chẳng biết chuyện gì. Đơn thuần, anh ta chỉ thấy vui khi Nhân Mã phải khốn khổ như vậy.

ஜEnd chap 1ஜ

Thêm Bình Luận