Chương 14: Hãy nắm lấy tay tôi và tôi sẽ cho anh biết thế nào là địa ngục
- Song Tử? - Mặt Nhân Mã đang từ đỏ giờ chuyển thành trắng ngắt như thể không còn một giọt máu nào.
Anh chết đứng ngay tại chỗ. Những cảm giác khó chịu của căn bệnh kinh nên có tên "Song Tử" cứ dồn dập đổ tới. Như có cái gì thôi thúc, anh cuống cuồng, không còn để ý tới cô bạn bên cạnh mà ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Thà bị coi là tên tiểu nhân làm bậy xong không chịu tránh nhiệm còn hơn là bị người ta nhìn thấy hình ảnh thảm hại của anh.
Giờ đây, Nhân Mã chỉ nghĩ được có thế thôi. Anh nhất định sẽ gặp Song Ngư sau để xin lỗi và nói rõ ràng mọi chuyện.
- Ai vừa đứng cạnh em vậy?
- À, là Nhân Mã. Ơ, mà cậu ấy đâu mất rồi? - Song Ngư hốt hoảng khi Mã đi mất mà không nói với cô lời nào.
- Nhân Mã sao? - Song Tử khẽ nhếch môi lên - Chắc cậu ta thấy anh nên mới bỏ chạy.
Ngư thấy anh trai nói vậy thì cảm thấy khá tò mò:
- Anh quen với Mã à? Sao thấy anh cậu ấy lại bỏ chạy?
- Hồi trước bọn anh có học cùng trường. Còn lý do tại sao cậu ấy bỏ chạy như vậy thì anh cũng không biết. Chắc là xấu hổ quá… Ha ha ha… Cậu ta là vậy mà.
- Xấu hổ sao? - Song Ngư băn khoăn.
Cô có cảm giác không phải như vậy. Nếu nhớ không nhầm, cô đã thấy đôi nét sợ hãi ẩn hiện thoáng qua trên khuôn mặt của Mã trước khi anh trai cô tới gần. Tại sao chứ? Là do anh Song Tử ư?
•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•*"¨"*•.¸¸.•
Song Tử sau khi giao phó Ngư lại cho Sư Tử trông nom thì bắt đầu lang thang đâu đấy để tìm kiếm một vài cô em bắt chuyện. Khi đến ban công hóng gió, anh chợt nghe được tiếng khóc nỉ non âu sầu và thê lương của ai đó.
Tò mò tiến lại gần, anh thấy có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc vàng óng mềm mại đang ngồi trên thành lan can. Khuôn mặt buồn rười rượi, hai khóe mắt lấp lánh những dòng lệ tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng hư không. Vừa huyền ảo lại vừa ma mị, hình ảnh cô gái lặng lẽ khóc dưới ánh trăng đã in sâu vào trong tâm trí của Song Tử.
Biết chắc rằng cô ấy đang buồn nên anh đã quyết định tiến lại gần, dùng giọng nói tràn đầy ấm áp để an ủi:
- Kẻ nào to gan lại dám làm một cô gái xinh đẹp như em khóc vậy? Nói cho anh biết, anh sẽ trừng trị người đó giúp em.
Cô gái xinh đẹp không trả lời mà cứ khóc. Song Tử lại tiếp tục:
- Anh nguyện trở thành chàng hiệp sĩ trung tình đi theo và bảo vệ em suốt cuộc đời này. Hãy nói cho anh biết nỗi khổ tâm của em. - Song Tử không quên nở một nụ cười chân thành để cố gắng lấy được thiện cảm.
Lúc này, cô gái đó mới ngừng khóc và bắt đầu mở miệng, nhưng thay vì một lời cảm ơn hoặc một cái ôm cảm động thì lại là những lời gắt gỏng khó chịu.
- Cút đi. - Cô ta phỉ báng coi anh chẳng ra gì - Bọn đàn ông hám sắc như mấy người tôi không thèm chấp nhận lời an ủi.
Dù có hơi bị xúc phạm nhưng Song Tử vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh:
- Thành thật xin lỗi nếu như tôi có làm cô khó chịu. Nhưng cô không nên cư xử như vậy đối với người có lòng tốt muốn giúp đỡ mình chứ.
- Trông tôi thảm hại lắm sao mà cần có người giúp đỡ? - Cô gái vẫn gắt gỏng - Hôm này là ngày gì mà xui xẻo thế không biết? Hết bị con nhỏ Bạch Dương chọc tức lại đến chuyện bị thu thẻ tín dụng. Aaaa…… Ông trời ơi, tôi đã làm gì mà khổ thế này. - Thiên Bình chợt hét lên làm Song Tử giật cả mình.
Hóa ra cô khóc thút thít như vậy là do bị cắt tiền sinh hoạt. Với cô, chiếc thẻ tín dụng có lẽ là cả tính mạng, không có nó cô sẽ không thể sống nổi. Nói cho cùng, tất cả cũng tại tên gián điệp lẻo mép Ma Kết, khi không lại đi nói lung tung với ba cô, bắt cô sống trong vòng khuôn phép dưới sự kiểm soát của hắn.
Vì quá tức giận mà Thiên Bình không kiềm chế được bản thân, cơ thể hơi động đậy mạnh làm cô dần mất thăng bằng. Xém tí nữa là rơi xuống đất nếu như không nhanh chóng được Song Tử kéo lại.
Khoảnh khắc được Song Tử kéo vào lòng, Thiên Bình cảm thấy tê liệt như bị điện giật. Và quả thật có một luồng điện chạy qua người cô thì phải. Khi được Song Tử buông ra, Thiên Bình ngay lập tức kêu lên:
- Cho tôi mượn tay của anh.
Song Tử không hiểu gì nhưng vẫn điềm nhiên nở một nụ cười.
- Sao? Cô đổ tôi rồi à?
- Không hề. - Thiên Bình cũng khẽ nở một nụ cười - Có người từng bảo với tôi là khi nào gặp được "người đó" thì hãy nói với cậu ấy rằng: Hãy nắm lấy tay tôi và tôi sẽ cho anh biết thế nào là địa ngục.
Song Tử hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
- Vậy nếu tôi đưa tay cho cô thì tôi sẽ phải xuống địa ngục?
- Ha, tôi đâu có bảo anh là "người đó".
Song Tử chăm chú nhìn vào người con gái trước mặt rồi mỉm cười:
- Thôi, dù có phải hay không thì tôi cũng không muốn chết sớm đâu.
Song Tử định bỏ đi thì lại bị Thiên Bình níu kéo.
- Chỉ thử thì có mất gì đâu? - Cô chạy đến và tự nắm lấy tay anh.
Cô gái này thật kỳ lạ. Đó chính là những điều Song Tử đang nghĩ lúc này. Bình thường, anh không thích những cô gái quá chủ động nhưng không hiểu sao, đối với người con gái này, anh đặc biệt cảm thấy thú vị.
Nắm tay được một lúc, Song Tử nhận thấy mình nên giữ hình tượng một chút liền tỏ ra lạnh lùng, lập tức gạt tay cô nàng ra. Dù sao, bọn con gái vẫn thường thích những chàng trai như thế này, ngoài lạnh nhưng trong ấm, tạo nên sự tò mò thu hút đối phương.
- Sao? Vậy là được rồi chứ? Tôi có phải "người đó" không?
- A... Không... không phải. Xin lỗi. Anh đi được rồi đấy.
Bị đuổi khéo như vậy thì Song Tử cũng không nán lại làm gì thêm nữa. Trước khi đi, anh không quên nói lời tạm biệt:
- Tôi là Song Tử. Hy vọng sẽ gặp lại cô, công chúa khóc nhè.
Chờ khi bóng dáng Song Tử đi khuất, Thiên Bình mới chìm vào dòng suy nghĩ miên man bất tận.
Anh ta là Song Tử, người mà Song Ngư vẫn thường nhắc đến đấy sao? Bọn họ quả thật rất giống nhau! Nhưng quan trọng hơn… anh ta chính là "người đó".Thật ra Thiên Bình đã cố tình nói dối Song Tử, cô không muốn cho anh biết anh chính là người mà mình đang tìm kiếm bấy lâu nay, mất công cô lại phải giải thích nhiều chuyện. Có những chuyện tuyệt mật mà cô không thể nói ra nếu như đó không phải là người cô tuyệt đối tin tưởng.
ஜEnd chap 14ஜ