Chương 11: Điểm tựa để vượt qua
Mùa xuân lễ tốt nghiệp cấp hai, mọi thứ lắng xuống, không gian đẹp như mơ, hoa anh đào nở rộ, tiếng cười trong vắt như sương sớm đã hằn in đôi mắt công tử nhà họ Diêm. Trước đây, Thiên Yết là một cậu bé ấm áp, lạc quan, lại suy nghĩ thấu đáo, chưa từng lạnh lùng với ai.
Sau đó, gặp được cô, người con gái khiến con tim cậu bé ấy rung rinh không theo nhịp.Cô ấy là Ly Nhan một cô gái bước vào cuộc sống của cậu như bao người khác. Với ngôn ngữ tôn trọng Ly Nhan, dù giờ đã không còn, nhưng vẫn phải chấp nhận cô ấy đã từng mang đến cho Thiên Yết cái cảm giác mang tên tình yêu.
Đến một ngày cuối mùa đông, Ly Nhan rời bỏ Thiên Yết, mang theo tình yêu của cô rời bỏ. Thiên Yết không chịu tiếp nhận điều đó, anh hủy hoại chính mình, bằng nước mắt và sự hận thù.Đâu đó trong tim anh vẫn có cô, Ly Nhan nhẫn tâm bỏ lại.
Về sau, không ai còn thấy nụ cười trên môi cậu bé Diêm, khí lạnh bao trùm một một ngọn lửa le lói. Bóng dáng cũng lãnh đạm, thờ ơ mọi thứ, ít nói hơn, ánh mắt nguội lạnh dần, để lại trong con ngươi đó là màu tím ảm đạm.
Sẽ không ai biết được, Diêm Thiên Yết đã từng có một tình yêu đẹp đẽ lạ thường.
Sau mọi việc xảy ra ngày hôm qua, mảnh ghép ký ức còn đọng lại chút tình đã trỗi dậy mạnh mẽ trong Thiên Yết một tình yêu mong manh.
-"Tôi đánh cho cậu tỉnh, tôi mắng cho cậu ngộ ra! Cậu không thể cứ sống trong quá khứ mãi được!" Xử Nữ đánh đấm Thiên Yết, mặt mày anh đã bầm hết, chân tay cũng không động đậy, chỉ còn đôi mắt vẫn xa xăm nhìn về nơi nào đó.
.....*Yết Yết, anh xem vì anh không thích màu tóc cũ của em, em đã nhuộm lại tóc đen rồi! Ly Nhan quấn quýt bên Thiên Yết*
*Ừ, Nhan Nhan của anh phải chăng lúc nào cũng làm vừa lòng anh*Thiên Yết khẽ đặt tay lên mãi tóc Ly Nhan.
Hai người bên nhau, mái tóc nâu khẽ vờn đùa mái tóc đen, đôi mắt tím chạm đôi mắt khói xám! Họ đặt lên môi nhau nụ hôn ấm áp.
-"Nhan Nhan!" Tiếng nói yếu đuối của Thiên Yết vang lên, Xử Nữ càng đau đớn, cô tiếp túc đánh anh.
Nhưng vừa giơ tay lên thì bất ngờ bị bàn tay Thiên Yết nắm chặt, anh tiến đến hôn lên môi Xử Nữ, lưỡi của anh và Xử Nữ áp vào nhau, anh cắn nhẹ lên môi Xử.Anh ngất gục trên vai cô, khuôn mặt hơi bầm dập, thân xác to lớn đè nặng lên người của Xử Nữ, cô đỡ nhẹ anh, anh vội vàng ôm cô, tiếng khóc thốt lên sợ hãi pha lẫn chút yêu thương.Nhưng Xử nhi biết nước mắt đó không dành cho cô, nụ hôn vừa rồi cô không chấp nhất cũng là không dành cho cô.
Thiên Yết ngủ gục, có Xử Nhi là điểm tựa ấm áp.Cô nhìn anh, đôi vai rộng đã trùng xuống không còn mạnh mẽ, đôi mắt hiện lên tia miệt mỏi. Cô chấp nhận tất cả. Là điểm tựa cho Thiên Yết.
Qua Song Ngư-Nhân Mã.
Mọi chuyện đã tạm lắng xuống, tình hình Kim Ngưu đã đỡ hơn, có thể tươi cười nói chuyện, Thiên Bình đã đứng dậy sau vấp ngã, nhóm Ly Nhan chưa kịp phá phách gì thêm.
Vẫn là Nhân Mã tổn thương, cố gắng thật sôi nổi, vui vẻ bao nhiêu, đánh đổi bấy nhiêu.Hàng nước khẽ chạm má lăn dài, rơi xuống tấm ảnh cũ.Hình ảnh cô gái nở nụ cười mờ đi.Nhân Mã cứ như vậy, cầm chặt tấm ảnh trong tay đau đớn nhăn nhó.
-"Ái Nhã, nếu cô ta không rút mặt nạ thở, không tắt ống xạ trị, thì mảnh não cấy ghép đã được đưa vào! Em đã còn sống!" Nhân Mã nói chuyện với tấm ảnh.
-"Cậu yêu cô ấy nhiều vậy sao?" Song Ngư chạm tay Nhân Mã hỏi.
-"Nhiều hơn cậu yêu ngôn tình là được!"Đến lúc này mà Nhân Mã vẫn còn đùa được.
-"Để tôi thử làm Ái Nhã được không, thế thân thôi!" Song Ngư lên tiếng.
-"Tôi không có hứng thú với cậu!" Nhân Mã cất tấm ảnh đi, yêu thương dù giả dù thật cùng chỉ trao cho mình Ái Nhã.
-"Ừ, dù sao cậu cũng có người cậu yêu!" Song Ngư bước lên giường đi ngủ.
Tình yêu chỉ có thật lòng và bội bạc, không thể thể thân được, mỗi cô gái đều xứng đáng được yêu thương, hãy để Nhân Mã thật sự sẵn sàng đón nhận chứ đừng trở thành một ai đó để được yêu. Song Ngư phải có một vị trí thật, được là mình trong mối quan hệ ấy, Nhân Mã thực không thích giả tạo, vì mình mà người khác đánh mất bản thân.Anh cố thoát khỏi đau đớn để cho Song Ngư một tình yêu thực sự không đội dưới lốt tình yêu anh dành cho Ái Nhã.
Người con trai ngồi dựa tường ngắm người con gái đang say mê ngủ mà thốt lên hai chữ"Đồ ngốc!".
Tại trạm xá.
Hàng ghế đợi cũ kỹ ngoài phòng bệnh, Vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt hiện hữu u ám, mái tóc vàng phủ tràn hai vai, Thiên Bình ngồi đó, im lặng lắng nghe tiếng bước chân qua lại, tiếng quạt trần kêu, tiếng nước chảy nhỏ giọt trong bình truyền nước, và tiếng tim cô đập.
-"Cái cảm giác nỗi đau chia hai, sao quá ngột ngạt!" Thiên Bình nhẹ nhàng lên tiếng.
-"Tôi đi mua chút đồ ăn!" Bạch Dương ngồi cạnh Thiên Bình thở dài nặng nè lê bước.
-"Hãy ở đây! Một chút thôi, rồi muốn không thân không thích, không quan hệ gì cũng được!" Thiên Bình nắm lấy tay Bạch Dương.
Bạch Dương quay lại để Thiên Bình dựa vào vai của mình, đưa ánh mắt lên đôi tay cứ run run, sợ sệt đó, anh lây tay choàng qua bờ vai nhỏ đó kéo lại gần mình. Nước mắt Thiên Bình cứ thế rơi xuống, đôi lúc lại nhìn vào trong phòng bệnh.
Điều Thiên Bình lo sợ là Ly Nhan sẽ làm hại Kim Ngưu, hại cô mất đi em gái, một điểm tựa cô đã từng vì nó mà can đảm sống tiếp, can đảm vượt qua.
Ma Kết đang ở cùng Kim Ngưu, anh cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn Kim Ngưu nằm trên giường bệnh, khuôn mặt có phải miếng gạt, đôi mắt ngắm nghiền.Mái tóc vàng có vệt hightlight đen khẽ rủ xuống mặt.
-"Tỉnh lại đi!" Ma Kết cầm lược chải tóc cho Kim Ngưu.
-"Lúc nhìn thấy cậu khóa tay tên kia, tôi đã thấy rất hứng thú, cách cậu băng bó vết thương cho tôi, nụ cười tràn đầy sinh lực ấy không thể tắt nhanh như vậy! Tôi không hiểu chỉ trong những phút ngắn ngủi, tôi có thể tiếp nhận cậu, yêu thích cậu, quả đúng là duyên phận, hôm đấy nếu không ra công viên thì sẽ không gặp cậu, lại biết cậu chính là bạn cùng lớp, thật khiến thấy cuộc sống của tôi như cái gì đó luôn tự tìm đến!" Ma Kết mê man nói chuyện, dù không biết khi tỉnh lại Kim Ngưu có nhớ không, nhưng anh vẫn muốn nói những điều anh thật sự nghĩ.
-"Cậu là người tìm đến tôi trước!" Kim Ngưu đã tỉnh từ lâu.
-"Chắc vậy, nhưng tôi đâu có ý định ra công viên chỉ trong m..! What?? Cậu tỉnh rồi?" Ma Kết reo lên nhưng bị Kim Ngưu ra dấu im lặng.
-"Nào, nhỏ tiếng, tôi muốn chị tôi được nghỉ ngơi với Bạch Dương một chút!" Kim Ngưu mỉm cười tinh anh.
Ma Kết gật đầu, chăm sóc, lấy đồ ăn cho Kim Ngưu, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
-"Có thể lúc này, cậu tạm thời làm điểm tựa cho tôi?" Kim Ngưu hỏi.
-"Có thể sao?" Ma Kết gọt táo trả lời.
-"Đã có nhiều chuyện xảy ra, cậu cũng nhìn thấy chị của tôi, hiện tại tôi chỉ có thể đặt tạm niềm tin nơi anh!" Kim Ngưu chạm tay Ma Kết.
-"Ừ!" Ma Kết gật đầu.
-"Nhưng bọn tôi có thể đối mặt cùng các anh, chỉ cần là điểm tựa để tôi tạm vượt qua nỗi đâu về thể xác cũng như cú sốc tai nạn vừa rồi!" Kim Ngưu từ tốn phân trần.
-"Cậu biết rất rõ những gì cậu đã trải qua sao?" Ma Kết ngạc nhiên.
-"Đó cũng có thể nói là con mắt thứ 3 không? Những gì người hôn mê thấy còn nhiều hơn các cậu nữa, song sinh thì cái gì cũng sẽ song hành mà!" Kim Ngưu cười.
-"Cậu rất thông minh đấy chứ!" Ma Kết khen thưởng.
-"Tôi có ngốc đâu!" Kim Ngưu mắng.
Bây giờ mới là ngày thứ 3, các sao vẫn phải đối mặt với nhiều thứ nữa, nhưng ít ra họ vẫn còn một điểm tựa để dựa vào đó, có thêm sinh lực, vui vẻ vượt qua.Một Thiên Yết u uất trong chuyện tình cảm có một Xử Nữ bên cạnh làm cho tỉnh ngộ.Một Nhân Mã thay đổi đem cả tâm lẫn tình trao cho người khác, không sống trong quá khứ nữa.Kim Ngưu cũng vừa tỉnh lại, đã lập tức có Ma Kết ở bên.
Còn sau này sẽ là khúc da của bản âm hưởng