Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

108 Lần Xem Mắt

Chương 3: Bi kịch trong giờ tăng ca

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Tòng Tâm xây tổ trên sofa, tay ôm laptop, đầu óc choáng váng ngất ngây.

Bây giờ là 23:30, bình thường vào giờ này Lạc Tòng Tâm đã ôm chăn tiến mộng đi gặp Chu Công rồi, nhưng hôm nay, cô vẫn còn khổ sở ngồi đây cay đắng gặm cắn nghiền ngẫm kiến thức của 50 bản kế hoạch!!!

Tăng ca từ sáu giờ tối đến tận giờ, tăng ca đến quên ăn quên ngủ, tăng ca đến mức đi vệ sinh có đúng một lần mà mới chỉ đọc được 25 bản kế hoạch.

Không phải Lạc Tòng Tâm làm việc kém năng suất mà vì những bản kế hoạch Đinh Bộ Trực đưa cho cô không chỉ có mỗi việc lên ý tưởng là xong mà người ta còn viết đầy đủ kế hoạch tuyên truyền, kế hoạch thành lập website, nội dung chi tiết của từng đề mục, thậm chí lập cả bảng excel, đếm ngược đến thời gian bắt đầu kế hoạch, v…v… Mỗi một bản kế hoạch đọc lên mà tưởng như bản thân đang tham gia vào một sự kiện quy mô hoành tráng, thật sự khiến người ta phải kiệt quệ sức lực.

Nếu còn đang là sinh viên đại học, những bản kế hoạch chi tiết như thế này chính là những tài liệu học tập tuyệt mật hiếm có khó tìm, là miếng bánh gà từ trên trời rơi xuống.

Nhưng sau khi trở thành cá muối lăn lộn ngoài xã hội sáu năm trời, Lạc Tòng Tâm nhìn thấy đống tài liệu học tập mà chỉ muốn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà Đinh Bộ Trực ra để hỏi thăm sức khỏe.

“Cả đống này có cho đến năm sau thì cũng không thể đọc xong được!!” Máu trong người Lạc Tòng Tâm như bị rút cạn, cô ngồi phịch xuống sofa, vô tình nhìn vào bức tường trống trơn ở phía đối diện.

Trên bức tường ấy, thiếu một chiếc tivi.

Đúng vậy, Lạc Tòng Tâm đi làm được sáu năm nhưng đến một chiếc tivi cũng chẳng thể mua nổi.

Lý do rất đơn giản, nghèo.

Là người phụ nữ độc thân sống một mình, để rút ngắn thời gian đến công ty và giữ an toàn cho bản thân mà Lạc Tòng Tâm đã thuê nhà ở khu trung tâm thành phố có an ninh tốt, đi bộ đến chỗ làm chỉ tốn ba mươi phút đồng hồ. Chính vì thế mà tiền thuê nhà rất đắt, căn nhà có một phòng ngủ thôi nhưng số tiền phải trả đã ngốn hơn nửa tháng lương của cô. Trừ thêm tiền ăn, tiền điện nước, mua bán đủ thứ, vân vân mây mây, thành ra Lạc Tòng Tâm có bao nhiêu thì phải xài bấy nhiêu, tiêu hết không còn xu dính túi.

Lúc đầu, Lạc Tòng Tâm viết ra một danh sách những đồ dùng cần được ưu tiên mua theo thứ tự, vị trí đầu tiên, điện thoại di động – nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Vị trí thứ hai là máy tính – phục vụ cho công việc và giải trí. Vị trí thứ ba thuộc về máy giặt – vật dụng giúp nâng cao chất lượng cuộc sống. Lò vi sóng đứng ở vị trí thứ tư – cần thiết cho việc hâm nóng thức ăn. Tiếp đến là tủ lạnh yên vị đứng vị trí thứ năm – thiết bị giúp cơm thừa canh cặn được “bảo tồn”. Cuối cùng, tivi nằm ở vị trí chót bảng – nhu yếu phẩm cho tai nghe mắt nhìn.

Trải qua sáu năm cố gắng không ngừng, cuối cùng Lạc Tòng Tâm cũng đạt được thành tựu vào năm ngoái, tiền gửi ngân hàng tiết kiệm để mua tivi đã đạt ngưỡng 52,3% và vẫn đang tiếp tục cải thiện.

Kinh tế ở thành phố tuyến mười tám không được phát triển, công việc đã khó tìm, mà việc làm ổn định nhàn hạ lại càng khó tìm hơn. Nếu Lạc Tòng Tâm không cẩn thận bị sa thải thì bao vất vả mưu sinh tích cóp của ăn của để trong từng ấy năm trời sẽ tan thành mây khói.

Hồi trước, trên Weibo có một topic súp gà cho tâm hồn viết rằng nhân gian rộng lớn như vậy, tôi muốn tham quan từng ngóc ngách của thế giới này, muốn đến nơi nào đó vậy hãy xách ba lô lên và đi thôi. Lạc Tòng Tâm vẫn luôn ngưỡng mộ những người như vậy, nhưng cô không dám, cô không có đủ can đảm, cô sợ hãi.

Muốn mạo hiểm đồng nghĩa với việc phải thay đổi, mà thay đổi nghĩa là không ổn định – cái cảm giác phải chứng kiến cảnh đất trời đảo lộn hết thảy mọi thứ Lạc Tòng Tâm không muốn trải qua nữa.

Lạc Tòng Tâm mở điện thoại vào ứng dụng ngân hàng kiểm tra tài khoản của mình rồi tiếp tục đọc bản kế hoạch số 26.

Đây là tài liệu về sự kiện trang phục thời cổ đại mang chủ đề “Giấc mộng Ngũ Đại Thập Quốc” (*), thiết kế sân khấu chính là điểm nổi bật nhất trong chương trình đó. Trong tài liệu ghi rõ từng khái niệm về thiết kế ánh đèn, thiết kế sân khấu, thiết kế âm Lạc sao cho phù hợp với chương trình, vân vân.

(*) Ngũ Đại Thập Quốc là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ.

Lạc Tòng Tâm đọc không hiểu nên cứ nhìn lướt lướt cho nhanh.

Ở trang cuối cùng là bản kế hoạch phục chế trang phục thời cổ đại.

Những bộ quần áo này rất kỳ lạ, khác hẳn với trang phục thường được nhìn thấy trên phim ảnh và truyền hình, mang đến nét quyến rũ vô cùng đặc biệt – một hơi thở từ hàng nghìn năm xưa.

[Ngũ Đại Thập Quốc trải qua hơn năm mươi năm lịch sử, trang phục dành cho nam giới vẫn giống như thời Đường, đội khăn vấn đầu, mặc áo dài cổ tròn, đeo thắt lưng, chân đi giày đen, một hình tượng kết hợp giữa hai triều đại nhà Đường và nhà Tống – điều mà người ta thường nói là: Khí chất ngời ngợi, ngàn năm rực rỡ.]

Lạc Tòng Tâm lật trang chậm lại, từ tốn đọc từng câu chữ, một xúc cảm kỳ diệu bỗng dưng trào dâng trong lòng.

Lạc Tòng Tâm thường xuyên cảm nhận được điều này, tựa như có một chuyện nào đó đã rơi vào dĩ vãng khiến cô không thể nhớ ra – khiến tâm can trống rỗng, khát khao được lấp đầy.

Bình thường cảm giác ấy không phải lúc nào cũng xuất hiện, nhưng đến một khắc vô tình, ví như khi ngửi thấy hương hoa trong gió trời, khi nhìn thấy chiếc lá non xanh biếc ẩn hiện dưới ánh nắng dịu dàng hay khi ngửa đầu ngắm đêm trăng lấp lánh ánh sao – những khắc như thế, cảm giác ấy sẽ bị đánh thức.

Ví như, ngay bây giờ, nhìn tấm ảnh phản chiếu trên màn hình máy tính.

Ánh mắt Lạc Tòng Tâm dừng lại ở một bộ quần áo.

Đây là trang phục dành cho nam giới, loại tay áo vô cùng phổ biến của binh lính cuối thời Đường, cả bộ quần áo đều chìm trong sắc đen. Chỉ có phần cổ tay áo và vạt áo được thêu hoa văn màu bạc, tựa như dàn giây leo mang sắc trắng ngà quanh co uốn lượn, dịu dàng tỏa sáng dưới ánh trăng vàng.

Lạc Tòng Tâm chạm ngón tay lên màn hình, dù màn hình sạch sẽ mượt mà nhưng cô bỗng nhận ra một xúc cảm nào đó đang thêu vào tim mình đầy tê dại – dàn giây leo trong bức ảnh bỗng trở nên sáng rực khiến mắt cô đau nhói, dàn giây leo ấy vươn mình ra khỏi máy tính, mang theo những chiếc gai nhỏ bé sắc nhọn cứa vào ngón tay cô.

Lạc Tòng Tâm sợ hãi vội vàng rụt ngón tay về, nhưng đúng lúc đó có một bàn tay xuất hiện, nắm chặt lấy cổ tay cô.

Đó là một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nhưng làn da lại tím tái nhợt nhạt. Cổ tay cô bị nắm chặt trong ống tay áo màu đen được thêu hình dây leo màu bạc.

Máu đen không biết xuất hiện từ bao giờ, chảy dọc từ đầu ngón tay tái nhợt ấy xuống cổ tay Lạc Tòng, lạnh đến thấu xương.

Lạc Tòng Tâm nghe thấy ai đó hét lên thất thanh ở bên cạnh, hét đến tê tâm phế liệt, hét đến mức làm tai cô ù đi, chỉ thấy ong ong chóng mặt.

Là cô, chính cô là người hét chói tai, chính cô là người đang hét đến tê tâm phế liệt: “Đừng!!”

Nước mắt thi nhau tuôn rơi, cháy bỏng như muốn thiêu đốt trái tim cô.

Sofa biến mất, sàn nhà cũng không thấy tăm hơi, Lạc Tòng Tâm phát hiện mình đang quỳ dưới nền đất trơ trụi, lạnh lẽo như những tầng băng trồng lên nhau, đến cái mức có thể ngửi thấy mùi đất ẩm vảng vất trong không khí.

Là máu, rất rất rất nhiều máu!

Máu chảy ồ ạt từ ống tay áo đen rồi ngấm sâu xuống lòng đất, hóa thành một vũng máu lầy lội, từng giọt từng giọt thấm vào đầu gối Lạc Tòng Tâm.

Có ai đó lôi giật Lạc Tòng Tâm về phía sau nhưng cô lại cảm nhận được chân mình đang bị kéo lê một vệt rất sâu trong lòng đất khiến cô bị bật móng, máu túa ra không ngừng.

Lạc Tòng Tâm vùng vẫy, thét gào, vậy mà chỉ có bốn bức tường gửi lời hồi âm tới tiếng hét của cô.

Bàn tay tái nhợt kia bỗng rũ xuống, mất hết sức lực, cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng bị khuất đi dưới màn sương mù đẫm máu.

“Không!”

Lạc Tòng Tâm thoát khỏi tra tấn trói buộc, vội vã ngồi bật dậy.

Ánh đèn vàng trong phòng khách chiếu xuống sofa, tản ra những tia sáng nhạt nhòa. Đồng hồ treo tường kêu tiếng tíc tóc của kim giây, mang đến thanh âm vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.

Lạc Tòng Tâm đưa tay lau mặt, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt cô, đâu đâu cũng là nước mắt.

Là mơ! Một giấc mơ thật rõ nét, thật đời, thật…

Lạc Tòng Tâm ôm ngực.

Một cơn mộng thấm đẫm bi thương.

Đột nhiên tim cô đập liên hồi, mỗi nhịp đập tựa như đang có người nào đó cắm thẳng con dao vào đυ.c khoét trái tim cô, để cho máu tuôn ra đầm đìa đau đớn.

Đã bao lâu rồi cô chưa gặp lại cơn mơ này?

Có lẽ phải được một năm rồi.

Từ khi bắt đầu phát triển trí tuệ, cứ cách một khoảng thời gian là Lạc Tòng Tâm phải đi tới giấc mơ ấy.

Cơn mộng này, chưa bao giờ thay đổi, vẫn mãi là cảnh cô chìm trong biển máu, gào thét khản cổ khi bị kẻ lạ mặt kéo đi. Mỗi lần, mỗi lần đều sực tỉnh trong nước mắt ướt đẫm khóe mi.

Vì giấc mơ này mà Lạc Tòng Tâm đã nghiên cứu rất nhiều những đầu sách tâm lý học, Nguyên nhân dẫn đến ác mộng được tâm lý học lý giải rằng bởi vì áp lực quá lớn nên cần phải nghỉ ngơi.

Chỉ là, giấc mộng đêm nay mang nhiều yếu tố khác nhau.

Tay áo màu đen, bàn tay trắng bệch…

Vậy cơn mơ này nói lên điều gì?

Áp lực trở nên siêu to khổng lồ à?

Ánh mắt Lạc Tòng Tâm nhìn sang màn hình laptop, bộ trang phục cho quân lính thời xưa, giống hệt ảo ảnh trong giấc mơ cô.

Mẹ!

Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi, bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt ấy, rõ ràng là tay của Đinh Bộ Trực!

Không sai chút nào!

Quả nhiên, Đinh Bộ Trực chính là cội nguồn của áp lực trong cô!

Năm nay đến hạn, vận số không may mắn, phạm phải tiểu nhân rồi!

“Mình nhớ lần trước có ai bán ebook quyển “Bùa chú pháp lệnh diệt trừ tiểu nhân” mà nhỉ, số điện thoại là gì ta, tên wechat là hạt hướng dương hay hoa hướng dương không biết – ợ..”

Lạc Tòng Tâm nhìn đồng hồ trên laptop hiện lên con số 2:14.

50 bản kế hoạch mới đọc được 26 bản – trong khi mười ngàn chữ những trích dẫn về học tập mà bản thân tâm đắc nhất thì bây giờ mới viết.

Lạc Tòng Tâm nhìn qua file word trên màn hình.

Số chữ: 3679

“Người ta muốn gϊếŧ chết mình đây màaaaaaaaaaaaaaaa!”

“Đinh Không Trực, cả đời này tôi không đội trời chung với anh!”

*

Đinh Bộ Trực tỉnh giấc, từ từ ngồi dậy khỏi chăn.

Đèn ngủ phả xuống chiếc đồng hồ điện tử báo rằng bây giờ đang là 2:15.

Đinh Bộ Trực ngồi yên trên giường một lúc lâu, cuối cùng vén chăn lên, chân không chạm đất đi ra ngoài.

Thảm trải sàn được thiết kế từ lông cừu mang đến cảm giác mềm mại thoải mái như không hề chạm vào lòng bàn chân, dù thư thái như vậy nhưng cũng không thể truyền ấm áp đến từng ngón chân lạnh toát của anh.

Đinh Bộ Trực đi thẳng ra cửa sổ sát đất, mở cửa bước ra ngoài ban công.

Vào thời điểm rạng sáng như bây giờ, cả thành phố đều đang say giấc nồng, từng ánh đèn soi đường cho xe chạy như muốn xé rách màn đêm để đi đến nơi giao hòa giữa trời và đất, từng dãy nhà tối đèn lẳng lặng đứng yên dưới khung trời, tráng lệ mà đơn côi.

Gió đêm phảng phất bay tới luồn vào quần áo ngủ của anh, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi được cơn gió nhẹ nhàng mang đi, tung bay trên nền trời, gửi một hơi thở ngai ngái vào không trung.

Khuôn mặt Đinh Bộ Trực được bóng đêm che phủ nên không thể nhìn rõ vẻ ngoài, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly phản chiếu thế gian mênh mông trống trải, đôi mắt sâu thẳm ấy khiến người đời chẳng thể hiểu thấu.

Anh cứ đứng thẳng như vậy, đứng ở vị trí cao nhất thế giới, nhìn xuống vạn vật đang không ngừng đổi thay dưới chân mình.

Gió bỗng nhiên thổi mạnh, để tay áo của anh được phiêu du cuồng loạn trong gió trời, tạo ra âm thanh “phần phật” vang dội.

Đột nhiên, ánh mắt Đinh Bộ Trực khẽ thay đổi.

“Hắt xì!”

Nước mũi chảy ra được gió đêm thổi cho tan biến, Đinh Bộ Trực vuốt mũi rồi vội che quần áo kín người, quay trở về phòng.

“Hắt xì, hắt xì!”

*

Vở kịch nhỏ:

Đinh Bộ Trực: “Hắt xì, hắt xì, hắt xì, đứa nào đang nói xấu ông đấy?!”
« Chương TrướcChương Tiếp »