Chương 22

Sự hèn mọn và xu nịnh của các giám đốc điều hành hàng đầu khi lau giày da của họ, như thể đó chỉ là điều bình thường nhất.

Loại người không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo này có thể dễ dàng khơi dậy thiện chí của mọi người, Vinh Bách Vinh Bách Văn tuy rằng trong xương cốt xem thường Hùng Chí Bằng ở dưới tầng xã hội thấp nhất loài người như vậy, nhưng cậu đồng dạng cũng thưởng thức tính cách không kiêu ngạo, không siểm nịnh người khác.

Nếu Hùng Chí Bằng không làm điều sai trái khi cưỡиɠ ɧϊếp cậu, phát hiện hắn đáng giá và sẽ thưởng thức mặt này, cậu sẽ cho hắn một cơ hội để được thăng chức.

Cậu thật phi thường chán ghét loại người trong ngoài không đồng nhất này!

“Tôi đã biết là anh không cố ý, xin hãy rời khỏi văn phòng của tôi ngay lập tức, ngay lập tức!” Vinh Bách Văn nhấn mạnh hai chữ “ngay lập tức, ngay lập tức”.

Hùng Chí Bằng đứng thẳng người dậy và ném khăn giấy đã nhào vào thùng rác ở bên cạnh, hắn bước tới gần Vinh Bách Văn, Vinh Bách Văn lùi lại trong tiềm thức, cậu lùi một bước Hùng Chí Bằng liền tiến tới gần một bước, bất tri bất giác Vinh Bách Văn bị ép đến bàn làm việc, tay chống hai bên cạnh bàn không hề có đường lui.

“Mời đi!” Vinh Bách Văn ngẩng đầu thì phát hiện mình không còn đường lui chỉ vào cửa hạ lệnh đuổi khách.

Sợ rằng chình mình sẽ ép quá mạnh lại đem người dọa sợ hãi lần nữa, Hùng Chí Bằng giữ khoảng cách với cậu nửa bước, sau đó hơi cúi đầu xuống, cười tủm tỉm nói: "Hôn tôi rồi tôi sẽ ra ngoài.

Vinh Bách Văn sắc mặt lập tức đen, trong lòng cuồng nhiệt muốn vung nắm đấm, nhưng đây là ở công trường, nếu ai đó nhìn thấy Hùng Chí Bằng rời văn phòng với vẻ mặt tím bầm thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.

“Không định hôn sao?” Hùng Chí Bằng áp sát mặt lại gần, tàn nhẫn nói: “Vậy tôi sẽ nằm trên mặt đất, đánh đến cút thì thôi.”

Đồ khốn nạn! Đồ cặn bã! Biếи ŧɦái!

Vinh Bách Văn sắc mặt tái đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hôn ở đâu?”

Hùng Chí Bằng chỉ chỉ vào một bên gương mặt của mình, “Hôn ở đây, phải vang một tiếng, nếu không vang không tính. . “

Khốn nạn!

Vinh Bách Văn trong lòng nguyền rủa, nắm lấy góc bàn hung hăng cào một phen, lập tức ngẩng mặt lên, nhắm chặt mắt, tự nhủ nụ hôn là không khí, sau đó mím chặt môi hôn lên má Hùng Chí Bằng.

Làn da không mềm mại chút nào, nhưng tương đối bóng loáng, có mùi mồ hôi mặn chát, đó là cảm giác đầu tiên của Vinh Bách Văn, cậu nhẹ nhàng tách ra hôn lên môi của Hùng Chí Bằng, lại lần nữa nói cho chính mình hôn môi không khí mà thôi, tuy nhiên, cái chạm vào làn da ấm áp hoàn toàn khác với ảo ảnh của không khí, chân thật một cách đáng sợ.

Vinh Bách Văn thấy trái tim mình bắt đầu run lên, đôi môi từ từ mở ra cọ vào da người kia, sự đυ.ng chạm ngày càng sống động khiến đôi môi bắt đầu nóng lên, thậm chí không dám thở mạnh, sợ đối phương phát hiện chính mình khác thường nhanh chóng hôn một cái thật vang liền rời đi.

Chụt -

Vinh Bách Văn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, khẩn trương ra lệnh: “Anh đi đi.”

Hùng Chí Bằng sờ lên mặt, đột nhiên rút ngắn khoảng cách nửa bước, xoay khuôn mặt của Vinh Bách Văn lại, cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt của Vinh Bách Văn một cái: “Cẩn thận đừng mệt mỏi quá, anh đi làm đây.”

Vinh Bách Văn hoàn toàn sững sờ, chỉ thấy Hùng Chí Bằng sải bước thuận tay đóng cửa lại rồi biến mất bóng dáng.

Chuyện gì đã xảy ra? Có gì đó không ổn?

Phải rất lâu sau cậu mới nhận ra mình đang bị Hùng Chí Bằng dắt mũi, lại còn cùng Hùng Chí Bằng chơi trò anh hôm em một cái anh hôn lại em một cái.

Chỉ số IQ của cậu đâu? EQ của cậu đâu? Tất cả đều bị kéo xuống thấp!

Vinh Bách Văn tức giận đến hộc máu, hỏng mắt lao xuống làm trầy xước bàn.

Thực sự muốn gϊếŧ tên biếи ŧɦái này!

+++++

Hùng Chí Bằng vui vẻ cầm chiếc điện thoại di động mới tiếp tục đánh giá cao những bức ảnh bên trong, đầu ngón tay lên màn hình chọc tới chọc lui, trong chốc lát chọc vào mặt người trong ảnh, chọc vào tóc người trong ảnh, chọc vào ngực của người trong ảnh, thậm chí là qυầи ɭóŧ nhỏ mà Vinh Bách Văn đã phơi bày bên ngoài chăn bông khi ngủ đều không tha.

Tuy rằng hắn ngày thường biểu hiện thái độ nghiêm túc khi cầm điện thoại di động, nhưng lúc này trên khuôn mặt đoan chính lại nở một nụ cười đáng khinh, làm Đại Duy đang xem phim cấm nhịn không được thò đầu qua, Hùng Chí Bằng quay mặt lại, dùng một tay đẩy đầu ra sau.

Càng không được phép xem, Đại Duy càng tò mò, tiếp tục rướn người để xem điều gì có thể khiến Hùng ca chăm chú chọc vào điện thoại như vậy.

"Ow! Đau quá!"

Hùng Chí Bằng vỗ vào tay mình, Đại Duy giả vờ đau đớn hét lên, "Hùng ca anh thực sự không biết chia sẽ, anh có đồ tốt gì không cho em xem? Em có thể đổi một bộ sưu tập của em với anh. "

“Nhìn ảnh của vợ ta, ngươi lăn ra một bên." Hùng Chí Bằng có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ, chính mình chỉ có thể nhìn vào những bức ảnh mà mình đã tự tay chụp, những bộ phim khiêu da^ʍ trên điện thoại di động của Đại Duy không thể so sánh với một bức ảnh duy nhất của hắn.

Nghe thấy từ "vợ", cả người Đai Duy như bừng tỉnh, mông hướng thẳng về phía Hùng Chí Bằng, cười đê tiện nói: "Hùng ca lấy chị dâu khi nào vậy? Cho em nhìn lén ảnh của chị dâu đi, để em xem chị dâu có xinh không ".

" Chờ ta theo đuổi lại nói tới. " Hùng Chí Bằng đem điện thoại khóa màn hình lại, Đại Duy chỉ thấy một màn hình đen, hối hận đến đấm ngực dậm chân, sớm biết Hùng ca đang nghịch điện thoại di động của mình để xem ảnh của chị dâu, hắn càng nên bước lại gần để nhìn chị dâu, nhìn chị dâu trông như thế nào, vì vậy hắn có thể mách nước cho cô gái yêu của mình.

"Hùng ca! Anh trai tốt của em!"

Hùng Chí Bằng phớt lờ tiếng than khóc của Đại Duy, nhặt hộp cơm trống và đi về phía thùng rác, tình cờ gặp Vinh Bách Văn, người đang chuẩn bị rời công trường đi ăn tối với khách hàng, Vinh Bách Văn nhìn thấy Hùng Chí Bằng, cả ngươi tự động đề cao cảnh giác, nhưng không muốn Hùng Chí Bằng nhìn thấy bộ dáng long tơ đều dựng đứng lên, nên sắc mặt càng lạnh lùng, ánh mắt hóa thành những mũi dao nhỏ, hướng đến Hùng Chí, thong dong đi qua mặt Hùng Chí Bằng với tốc độ bình tĩnh.

Mang theo một hộp cơm rỗng, Hùng Chí Bằng mặc áo phông trắng và quần jean giống như một người bán hàng rong, trái ngược hoàn toàn với Vinh Bách Văn, người mặc vest và nói rằng tôi có tiền, có nhà và xe hơi. ., đôi mắt đầy vẻ khinh thường.

Nhìn Vinh Bách Văn cố ý khinh thường, Hùng Chí Bằng không khỏi bật cười, hắn thực sự hiểu cảm giác của những lời nói “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, thật ấu trĩ và đáng yêu đến nỗi muốn khiến cậu trở nên như vậy, tốt nhất là nên trực tiếp tìm phiền phức với cậu, ánh mắt sắc lạnh như dao cùng với vẻ cảnh giác ẩn chứa khiến hắn không tìm được lý do để tiếp cận mình.

Tiểu huynh đệ của hắn chính là thập phần nhớ hắn.

Hùng Chí Bằng âm thầm chỉ chỉ vào phía dưới, Vinh Bách Văn bất giác nhìn theo tay hắn, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng thật mạnh, nói với giọng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: “Chúng ta hãy chờ xem!”

“Hoan nghênh!

Vinh Bách Văn gần như hộc ra máu lần nữa, cư nhiên lại động dục, một kẻ phạm tội cưỡиɠ ɠiαи như vậy nên bị đánh đập mỗi ngày, cho đến khi quỳ xuống và cầu xin sự thương xót.

Thay vì tìm kiếm nhóm rác rưởi đó, không bằng chính mình trừng phạt chính kẻ hϊếp da^ʍ này! Cậu không tin là mình không thể trừng trị người đàn ông này.

Tâm trạng của Vinh Bách Văn rơi xuống một cái máng lập tức bay lên mây, nở một nụ cười nham hiểm, cậu rất mong chờ người đàn ông này rốt cuộc rơi vào tay mình như thế nào.

Trên dưới đánh giá Hùng Chí Bằng một phen, Vinh Bách Văn hài lòng bước ra khỏi cổng công trường.

Đại Duy lặng lẽ đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Hùng ca, anh cùng tổng giám đốc nói chuyện gì vậy?”

Hùng Chí Bằng cao thâm khó đoán trả lời: “Nói về cách chủ động đưa tới cửa để bắt nạt tổng giám đốc. ”

Đại Duy bị câu nói này làm cho nghẹn họng, trong lòng không khỏi cảm thán, Hùng ca, trò đùa này không vui chút nào, tổng giám đốc sẽ bắn chết anh!

Tổng giám đốc vốn định gϊếŧ Hùng Chí Bằng nhưng không được, nở một nụ cười xấu xa, chỉ khiến tổng giám đốc bực mình thì mới có lý do cᏂị©Ꮒ chết tổng giám đốc.

Đại Duy nhìn nụ cười của Hùng Chí Bằng mà cảm thấy sởn cả tóc gáy, luôn cảm thấy nụ cười xấu xa của Hùng Chí Bằng chứa đầy cảm giác rùng rợn