Chương 19

Người đàn ông cau mày. Con dao găm trong tay anh ta vẽ vài nét lên mặt người đàn ông hói đầu, và anh ta nói một cách chán nản, "Chán lắm, cút đi."

Nói xong thu chân lại, theo thói quen dựng thẳng mũ bảo hiểm, Hùng Chí Bằng thưởng thức con dao găm, đầu ngón tay xượt qua lưỡi dao, dường như để quan sát xem con dao có sắc không.

Nụ cười của Vinh Bách Văn đông cứng lại, chạy dọc hai bên anh ta một số kẻ thần sắc giống như thấy ma. Khuôn mặt của những tên côn đồ không hề bị thương, nhưng quần áo của mỗi người phủ đầy bụi , ôm cái nỗi hoảng sợ đau đớn trên mông chạy ra khỏi con hẻm, với biểu hiện hoảng loạn và đau khổ vì bị cưỡиɠ ɧϊếp.

Và Vinh Bách Văn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, quần tây thẳng, trở thành sự tồn tại duy nhất sạch sẽ và bắt mắt.

Vinh Bách Văn đột nhiên cảm thấy tình hình của mình rất nguy hiểm, tuy rằng Hùng Chí Bằng không quay đầu lại và thản nhiên nghịch dao găm, nhưng toàn than khí thế tỏa từ trong ra ngoài, giống như dã thú chui ra khỏi l*иg,phía sau lưng rộng lớn dường như rất nguy hiểm.

Lợi dụng người đàn ông đầu trọc cuối cùng không chạy trốn, Vinh Bách Văn lặng lẽ lùi lại, lặng lẽ khi anh ta tới, chuẩn bị yên lặng khi anh ta đi, nhưng anh ta cảm thấy tất cả nguy hiểm đều tập trung vào mình, khiến cả trái tim anh ta đập thình thịch, và nhịp tim đập mạnh khiến anh không thể không nuốt nước bọt, nín thở, lùi lại và thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Đột nhiên, Hùng Chí Bằng quay mặt lại trước mặt anh, khuôn mặt nam tính và đẹp trai không ủ rũ, lông mày kiếm đen và rậm nhướng lên, đôi mắt hung dữ nhìn thẳng vào mắt Vinh Bách Văn, và ngay lập tức giải quyết trên Vinh Bách Văn.

Vinh Bách Văn gần như theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại không cử động được, ánh mắt hé mở nhìn Hùng Chí Bằng, nhìn Hùng Chí Bằng sải bước về phía mình, vết xước trên mặt chói mắt rơi vào tầm mắt anh. .

Con dao găm khıêυ khí©h cằm của Vinh Bách Văn, và Hùng Chí Bằng nhìn chằm chằm vào vầng trán đầy đặn, sau đó nhìn thấy đôi môi thẳng và chiếc cổ mảnh khảnh ngẩng cao đầu.

Thật đáng thương và đáng yêu với biểu hiện cố gắng trốn tránh nhưng lại giả vờ bình tĩnh!

“Anh muốn làm gì?” Vinh Bách Văn bình tĩnh hỏi.

“Nên là tôi hỏi em đang làm gì,lão nhị đều ngạnh đến đó rồi Vinh tiên sinh.” Hùng Chí Bằng cười nói.

Vinh Bách Văn đột nhiên nắm chặt tay, trong hoàn cảnh hỗn loạn vừa rồi, hắn không nhận ra mình đang ở trong trạng thái hưng phấn, đũng quần mỏng phồng lên, nhất là khi đối phương nói rõ ràng với hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

Thấy hắn lộ ra biểu hiện như bị ức hϊếp, Hùng Chí Bằng phát hiện chính mình àng ngày càng biến xấu, vừa gặpVinh Bách Văn hình tượng ngay thẳng không biết đã lao tới phương nào, ý nghĩ xấu xa vừa muốn chiếm hữu vừa muốn khi dễ nổi lên, biến thành một con thú nhỏ vây quanh Vinh Bách Văn và dùng sức thổi kèn mạnh mẽ.

A, a, bắt nạt, bắt nạt, bắt nạt thêm vài lần nữa, người này là của ngươi ...

Lưỡi dao lạnh lẽo xẹt qua cằm của Vinh Bách Văn, Vinh Bách Văn không dám động đậy, cứng đờ khi mũi dao lướt qua yết hầu của hắn và dừng lại ở đường viền cổ áo của mình.

Thả lỏng hai cúc áo cổ ra lộ ra xương quai xanh duyên dáng, Hùng Chí Bằng mắt tối sầm lại, “Cởi thắt lưng, cởϊ qυầи.”

Vinh Bách Văn chống cự im lặng mà đứng thẳng người.

Hùng Chí Bằng nhếch mép, chọc con dao găm vào đũng quần đang nhô cao, và nói nhỏ: “Nếu em không cởi nó ra, tôi sẽ để em mặc quần đũng và về nhà với ©ôи ŧɧịt̠ của em.” Vinh Bách Văn trừng mắt, nghiến răng và gầm lên. : “Mày là đồ cặn bã!”

Hùng Chí Bằng dùng dao găm vỗ vào lão nhị ở háng. Vinh Bách Văn hận không thể để cho tính khí của mình lùi về sau, như vậy sẽ không có lí do cho đối phương vũ nhục.

“Cởi .”

Vinh Bách Văn giận dữ cởi dây thắt lưng, cởi cúc quần, kéo khóa xuống, dương vật bọc trong qυầи ɭóŧ càng lộ rõ, ở mã mắt có một vết nước nông nhỏ.

“Lấy ra đây.” Giọng nói của Hùng Chí Bằng càng lúc càng tối, ánh mắt dán chặt vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị qυầи ɭóŧ kiềm chế.

Đáng lẽ phải tức giận, nhưng dưới ánh mắt trần trụi của đối phương, Vinh Bách Văn cảm thấy dục tính của mình thật đáng xấu hổ và cứng ngắc vài phần. Anh nghiến răng, tự hỏi mình bị kí©h thí©ɧ như thế nào.

“Lấy ra.”

Hùng Chí Bằng kiên nhẫn lặp lại mệnh lệnh, Vinh Bách Văn dùng ngón tay run rẩy kéo chiếc qυầи ɭóŧ, chiếc quần được treo hờ hững trên hông. Chiếc qυầи ɭóŧ trắng như tuyết nổi bật vẻ xấu hổ của chủ nhân, từ từ kéo xuống, đỏ bừng và bóng loáng qυყ đầυ, cái gốc thịt đỏ mọng từ từ thoát ra khỏi lớp qυầи ɭóŧ, lộ ra ngoài như muốn khoe ra, hai viên thịt đầy đặn cũng treo lơ lửng bên ngoài lớp quần tây.

Quần áo không có cởi bỏ, chỉ là lộ ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của chính mình, nhưng Vinh Bách Văn xấu hổ còn hơn khi không mặc quần áo, ánh mắt đối phương rơi vào hạ thể của hắn, hung hăng liếʍ láp bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trần trụi của hắn.

Hắn không thể kiềm chế được sự cương cứng của mình, tiết ra chất lỏng trong suốt dính dính, dính đầy trên qυყ đầυ.

“Thật đẹp.” Dao găm lạnh lùng cạo sạch dâʍ ŧᏂủy̠ từ mã mắt, dương vật bị kí©h thí©ɧ càng cứng hơn, Hùng Chí Bằng khàn khàn hỏi: “Em đã từng sờ soạng chính mình chưa? Có cần ta sờ cho thoải mái không?”

Lời nói khó chịu trở nên giòn giã đâm thẳng vào màng nhĩ của Vinh Bách Văn, con dao găm đẩy ra mã mắt mỏng manh đang phun nước một cách nguy hiểm. Một cái chạm vào mã mắt nhạy cảm khiến toàn thân Vinh Bách Văn tê dại như bị nhiễm điện. Hắn không dám cử động, vì sợ con dao găm sắc bén cắt mã mắt, càng nguy hiểm, máu dồn về dương vật càng bốc lên cao.

Người đàn ông trước mặt từng chút từng chút tới trước mặt hắn, hô hấp phun đến mũi hắn, Vinh Bách Văn nín thở, cố gắng hết sức chịu đựng hơi thở xâm nhập vào phổi, thật mạnh, mang theo một chút tơ máu.

"Làm thế này mà em vẫn cứng được đấy, quản lý Vinh Bách,em đúng thật là da^ʍ đãng. Tôi chưa thấy em thủ da^ʍ. Bây giờ sờ cho tôi xem." Vinh Bách Văn cắn chặt môi dưới và nhìn chằm chằm Hùng Chí Bằng, nắm chặt hai nắm đấm, các đốt ngón tay phát ra tiếng, Hùng Chí Bằng cảm thấy kí©h thí©ɧ vẫn chưa đủ, con dao găm trượt trên qυყ đầυ, cố ý đe dọa Vinh Bách Văn.

Vinh Bách Văn nóng lòng muốn cắn vào khuôn mặt kiêu hãnh của Hùng Chí Bằng. Dù tức giận đến đâu, hắn cũng không thể bỏ qua khả năng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị thương trước một vũ khí gϊếŧ người. Hắn nhắm mắt lại, quay mặt đi và từ chối để cho hơi thở đối phương tiếp tục phả vào mặt, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy dương vật cứng ngắc.

Thủ da^ʍ trước mặt một người đàn ông khiến Vinh Bách Văn vô cùng xấu hổ, không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông lúc này, hắn chỉ muốn hoàn thành công việc của mình sớm hơn.

Không biết có phải là do lần đầu tiên thủ da^ʍ không, Vinh Bách Văn cảm thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình cứng hơn bình thường, dưới lòng bàn tay nổi lên gân xanh, dâʍ ŧᏂủy̠ ở đỉnh, không khí như có mùi dịch cơ thể.

Hắn cắn chặt răng, dương vật hưng phấn run lên. Đột nhiên, một bàn tay đặt giữa hai chân và dễ dàng nắm lấy tinh hoàn của mình. Hắn nghe thấy tiếng cười khẽ, "Trướng lớn như vậy? Chắc chưa không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâu nhỉ”.

Vinh Bách Văn không muốn thừa nhận rằng những lời nói hạ lưu của Hùng Chí Bằng khiến hắn run lên vì phấn khích.

"Ưm ..." Vinh Bách Văn xấu hổ rêи ɾỉ, khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng hồng, một ít nước mắt chảy ra từ khóe mắt nhắm nghiền.

Ngón tay của hắn đang chơi đùa với dương vật phía trước, nhưng phần tinh hoàn bên dưới lại bị một người đàn ông khác chơi đùa.

Hùng Chí Bằng cúi đầu, cắn lên vành tai đỏ bừng, gặm lỗ tai mơ hồ từ trên xuống dưới, đầu lưỡi ẩm ướt giống như da^ʍ xà phun ra, liếʍ láp lỗ tai, ở tai di chuyển, hướng bên tai hắn đi vào.

Hơi thở của người đàn ông và nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đã in sâu vào tâm trí của Vinh Bách Văn. Hắn giống như sự lựa chọn của đàn ông để giao phối, toàn thân đều nhớ rõ nam nhân. Khát cầu nam nhân vuốt ve, ngay cả làn da đều ửng hồng.