Chương 1

Các thanh thép bê tông của thành phố để xây dựng các tòa nhà cao tầng, và ô tô chạy đầy lạng lách. Những con đường thường bị tắc nghẽn ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất, cùng với dân công sở chạy xe qua ngã tư, đèn xanh từ từ nhấp nháy cho thấy chúng ta phải đợi đèn xanh tiếp theo.

Người đàn ông cao lớn mặc quân phục rằn ri, cạo trọc đầu nhìn có chút bối rối nhìn đám người dày đặc trước mặt, trên lưng mang theo một chiếc túi màu trắng, cô độc bước đi, mỗi bước đi đều giữ nguyên khoảng cách, trên người đều toát ra khí thế. Khiến anh lạc trôi ngoài nhịp sống nhộn nhịp và hối hả của thành phố, khiến anh như lạc lõng.

Vô tình, người đàn ông bước đến một tòa nhà, qua cánh cửa gấp băng giá đang mở, lướt qua ánh mắt thản nhiên của phòng bảo vệ, anh ta nhìn thấy một người trong kính thủy tinh cùng phong trần mệt mỏi của chính mình, hoàn toàn bất đồng với thành phần tri thức tinh anh.

“Cảm ơn!”

Một giọng nam không kiên nhẫn vang lên từ bên phải, trầm thấp ngọt ngào như gần trong tầm tay, người đàn ông quay đầu lại, cửa sổ xe mở ra lộ ra khuôn mặt tuấn tú khác thường, lông mày hơi nhướng lên cho thấy người kia không hài lòng. Khi anh nhìn thấy bộ đồng phục rằn ri đã lỗi thời của người đàn ông và chiếc túi cũ mà hắn không biết anh ta đã dùng bao nhiêu năm, anh càng không hài lòng. Người thanh niên ngồi trên xe bỗng cau mày kinh tởm.

Tuy nhiên, đôi mắt xuyên thấu của người đàn ông lóe lên tia sáng sâu thẳm, anh ta không khỏi sờ sờ đầu của anh ta, khuôn mặt nam tính biểu cảm đơn giản thành thật, anh ta xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không để ý quá nhiều.”

Sau đó. anh ta nói vậy. Thắt chặt cái quai túi trên vai, xoay người bước qua đường. Tấm lưng cường tráng và hào phóng dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ. Người đàn ông trong xe hừ lạnh một tiếng, rồi đóng cửa kính xe, nhấn ga và lái xe vào cổng xếp.

Trong gương, khuôn mặt của người đàn ông phía sau được phản chiếu, nhưng hắn lại không nhận ra.

Vinh Bách Văn cau mày nhìn công nhân xây dựng bận rộn trên công trường, máy trộn phát ra tiếng gầm rất lớn. Một công nhân xây dựng đang đẩy xe đẩy để lắp xi măng do máy trộn trộn, trên người dính đầy xi măng bẩn thỉu. Mũ bảo hiểm bẩn và đen. Người thợ hồ cách đó không xa cầm một viên gạch, tay kia dùng xẻng xúc xi măng. Họ xây tường thành thạo trông thật khéo léo. Trèo lên giá, cầm chiếc bạt và các dụng cụ khác để tháo dỡ khung tre dùng để trèo tường xung quanh biệt thự.

Đó là chưa kể đến những chiếc máy xúc và cần cẩu sắt khổng lồ, đặc biệt là những chiếc cần cẩu sắt vươn những cánh tay cơ khí dày và thẳng trên đỉnh đầu của Vinh Bách Văn. Những chiếc xô cao su hoặc những viên gạch chứa đầy xi măng được treo trên đó và chúng quay tới quay lui. Những người thợ hồ cung cấp xi măng , gạch, v.v.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên tới công trường, nhưng mỗi lần nhìn thấy những công nhân xây dựng này sống dưới đáy xã hội dựa vào thể lực, trong lòng Vinh Bách Văn đều cảm thấy khinh thường, cho dù là người phụ trách, trong lòng hắn vẫn tràn ngập một bộ dáng cao cao tại thượng, cảm giác về sự ưu việt.

Là người thừa kế của Tập đoàn Vinh Bách và là chủ tịch tiếp theo, cuộc sống của Vinh Bách Văn tràn đầy phong cách xa hoa, lịch lãm. Những người bạn mà hắn giao lưu đều là những người bạn đồng trang lứa từ nhiều gia đình khác nhau. Thậm chí nếu một số người ăn mặc không theo phong cách riêng giống họ thì đó cũng là những thương hiệu nổi tiếng thế giới , sang trọng và xa hoa. Thể hiện sự giàu có.

Ở trong môi trường sống như thế , Van Bách Vinh ghét bỏ công nhân tận xương tủy,nhưng được học hành tử tế không cho phép anh ta lộ ra vẻ khinh thường, nhưng khi không có ai, anh ta sẽ nhíu mày thật sâu và khịt mũi một cách nặng nề.

Văn Bách Vinh liếc nhìn đôi giày da dính đầy đất ghê tởm.

Anh phải thay giày khi trở lại văn phòng, công trường chết tiệt, công nhân chết tiệt! Nếu biết được, hắn đã nghe thư ký Lý Tuệ gợi ý, sai người đến lấy tài liệu, anh ta vừa nghĩ xong liền chạy đến công trường nhặt tài liệu.

Văn Bách Vinh trong lòng rủa thầm, đội mũ bảo hiểm lên đầu bước nhanh đến văn phòng tạm thời trên công trường, vừa vào văn phòng tạm thời, Văn Bách Vinh nhìn thoáng qua đã mở ra văn kiện quy hoạch trên bàn làm việc.

Anh cầm tập tài liệu lên, vuốt ve những bản vẽ kiến

trúc trong hồ sơ, tỉ mỉ và dịu dàng như một người tình, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ ngưng trọng, trong lòng trở nên trĩu nặng, anh không được mất, không chỉ đối với phụ thân, mà mình còn là người thừa kế.

Những người khác có cơ hội để mất, nhưng anh ta không thể để mất.

Hai tay đặt lên bàn làm việc, Văn Bách Vinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để sự nặng nề trong lòng biến mất, anh ngồi trên ghế văn phòng có chút yếu ớt, tựa đầu vào lưng ghế, nhìn vô hồn nhìn trần nhà , chiếc cổ đẹp đẽ vươn ra một đường vòng cung mỏng manh.

Anh ta càng cảnh báo bản thân rằng mình không thể thua, anh ta càng cảm thấy mình thua cuộc khiến anh ta không thở nổi.

Văn Bách Vinh che mắt, ra lệnh cho bản thân không được suy nghĩ nhiều, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng là người thừa kế của Văn Bách và là chủ tịch tiếp theo của Văn Bách.

“Tổng giám đốc.” Người phụ trách chờ ở ngoài cửa văn phòng nhất thời mặt mày thản nhiên chào hỏi.

Không muốn ở lại lâu ở công trường đang thi công lâu, Anh phải thay giày khi trở lại văn phòng, công trường chết tiệt, công nhân chết tiệt! Nếu biết được, hắn đã nghe thư ký Lý Tuệ gợi ý, sai người đến lấy tài liệu, anh ta vừa nghĩ xong liền chạy đến công trường nhặt tài liệu.

Văn Bách Vinh trong lòng rủa thầm, đội mũ bảo hiểm lên đầu bước nhanh đến văn phòng tạm thời trên công trường, vừa vào văn phòng tạm thời, Văn Bách Vinh nhìn thoáng qua đã mở ra văn kiện quy hoạch trên bàn làm việc.

Anh cầm tập tài liệu lên, vuốt ve những bản vẽ kiến trúc trong hồ sơ, tỉ mỉ và dịu dàng như một người tình, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ ngưng trọng, trong lòng trở nên trĩu nặng, anh không được mất, không chỉ đối với phụ thân, mà mình còn là người thừa kế.

Những người khác có cơ hội để mất, nhưng anh ta không thể để mất.

Hai tay đặt lên bàn làm việc, Văn Bách Vinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để sự nặng nề trong lòng biến mất, anh ngồi trên ghế văn phòng có chút yếu ớt, tựa đầu vào lưng ghế, nhìn vô hồn nhìn trần nhà , chiếc cổ đẹp đẽ vươn ra một đường vòng cung mỏng manh.

Anh ta càng cảnh báo bản thân rằng mình không thể thua, anh ta càng cảm thấy mình thua cuộc khiến anh ta không thở nổi. Văn Bách Vinh che mắt, ra lệnh cho bản thân không được suy nghĩ nhiều, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng là người thừa kế của Văn Bách và là chủ tịch tiếp theo của Văn Bách.

“Tổng giám đốc.” Người phụ trách chờ ở ngoài cửa văn phòng nhất thời mặt mày thản nhiên chào hỏi. Văn Bách Vinh mày nhíu lại, giai điệu lịch sự để lộ một dấu vết của sự oán giận xa lánh, "cái gì?"

"Có hai biệt thự được xây dựng sớm, có lẽ ngày mai sẽ có thể tháo dỡ các kệ. Bây giờ tổng giám đốc có rảnh đến xem? “

" Ồ, tôi biết rồi. " Khi kiểm tra công trường vài ngày trước, Văn Bách Vinh đã kiểm tra công trường và thấy rằng hai trong số các biệt thự đã được xây dựng cơ bản. sẽ dỡ vào ngày mai, anh ấy sẽ xem xét trước. Bất quá,nhưng anh không muốn bị theo sau bởi một người nhiều lời.

“Chúng ta hãy nói về nó trong vài ngày nữa.” Văn Bách Vinh trả lời một cách ngập ngừng.

Người phụ trách nhìn thấy suy nghĩ của Văn Bách Vinh là không đi xem hai biệt thự, thất vọng tiễn Văn Bách Vinh rời khỏi công trường.

Buổi tối hôm đó, khi công trường đóng cửa, Văn Bách Vinh đến một mình.

Còn quá sớm để đến thời gian ăn tối. Công trường hoàn toàn khác hẳn với ban ngày ồn ào và đầy bóng người. Chỉ có những người làm nhiệm vụ núp trong lán đơn sơ canh gác công trường, còn tất cả máy móc đứng im lìm, bất động trong công trường .

Văn Bách Vinh chào người làm nhiệm vụ, bước đến hai ngôi biệt thự mới xây, chỉ có điều biệt thự bề ngoài toàn là màu xi măng không thể sang trọng bằng biệt thự, xung quanh là những lớp giá kệ kiên cố, thật xấu xí, vẻ ngoài chứa đựng tất cả sự mong đợi của anh. .

Văn Bách Vinh nhìn biệt thự rồi bước từng bước vào biệt thự. Tường xi măng và sàn bê tông đều là màu xi măng đơn giản. Đôi mắt Văn Bách Vinh chứa đầy cảm xúc sâu thẳm. Ngón tay anh từ từ chạm vào tường, và anh bước lên các bước lên tầng hai.

Văn Bách Vinh đi qua phòng khách và giữa các phòng. Một trong những phòng được xếp bằng gạch do bức tường xây để lại. Màu đỏ tương phản rõ rệt với sự xỉn màu của xi măng. Căn phòng trống chỉ có một mình anh ta. Đối diện anh ta là một cửa sổ với không có gì, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc kệ được kê sát vào bức tường bên ngoài.

Văn Bách Vinh mỉm cười hài lòng.

Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra, mắc kẹt.