Chương 39

Bà nội kiên nhẫn nghe hết một tiếng đồng hồ xong cũng đuổi nó đi nấu cơm trưa. Buổi chiều bà nội không dám ở nhà nữa.

Buổi chiều trời đẹp nó ngồi bệt trước hiên nhà nói chuyện với Bin, được một lúc thì thấy Đăng xuất hiện trước cổng.

Đăng ngập ngừng nói: "Tao tới đưa vở để mày chép."

Diệp đang nói chuyện với Bin (chó) rất hăng say, nhưng khi thấy Đăng (người) lại trầm mặc cúi đầu không đáp.

Bin thấy người quen nên cũng chẳng sủa, chỉ vẫy đuôi. Đăng đợi mãi không thấy Diệp mời vào nhà nên cũng tự tay mở chốt đi vào trong.

Cậu ta đứng trước một Diệp bất thường, ngập ngừng hỏi: "Sao hôm qua mày khóc thế?"

"Cả đời này mày cũng không hiểu được đâu." Diệp lẩm bẩm đủ để Đăng nghe thấy.

"Mày không nói thì làm sao tao biết được."

Đăng vừa nói vừa lấy vở ghi trong balo ra, đưa tới trước mắt Diệp. Nhưng Diệp không cầm lấy, vẫn ngồi co chân trước thềm nhà, hai tay ôm đầu gối, áp mặt xuống cánh tay nhìn về hướng khác.

Im lặng kéo dài. Tay cầm vở của Đăng cuối cùng cũng thấy mỏi, thu lại.

Diệp nói: "Tao không muốn chép bài đâu. Không cần đưa vở cho tao làm gì. Mày về đi."

Bin ngồi cạnh hết nhìn Đăng lại nhìn Diệp.

"Mày giận tao cái gì à...?" Đăng ngập ngừng hỏi như thể cũng không chắc chắn câu hỏi của mình có đúng trọng tâm hay không.

"Tao có gì để phải giận mày chứ. Ở trên lớp còn chẳng nói chuyện lấy đâu ra giận."

"Mày đi mà thực hiện nghĩa vụ lớp trưởng với mấy bạn khác ấy, không cần để ý tao đâu."

"Đừng để tao hiểu lầm là mày đối xử tốt với mình tao như thế."

"Rõ ràng hôm đó trời mưa mày cố tình ở lại đợi tao. Balo mày lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mà!"

"Rõ ràng là Nhi bảo lúc Nhi nghỉ ốm mày có tới đưa vở đâu? Tại sao cứ tới bắt tao phải chép."

"Hồi thằng Hùng bị đau chân cũng có thấy mày dìu nó đâu?"

"Hôm cái Linh ở lại trực nhật muộn một mình cũng đâu thấy mày giúp?"

"Thằng Huy vào phòng y tế cũng đâu thấy mày tới thăm?"

Diệp liên tục nói như đang độc thoại nội tâm, cứ liên miên không dứt khiến Đăng muốn chen lời cũng không được. Mà kể ra thì Đăng cũng không định chen lời vì cậu ta chẳng biết phải nói gì cả.

Diệp liệt kê một dãy rồi cuối cùng ngẩng đầu nhìn Đăng: "Đừng có đối xử tốt với tao nữa."

Tao cho mày cơ hội cuối đó, mày nói đi rồi tao sẽ nhận ý tốt của mày - Diệp thầm nghĩ.

Nhưng Đăng vẫn không nói gì cả. Diệp thấy gương mặt cậu ta hơi hồng, nét mặt cũng không nghiêm túc lạnh nhạt như thường ngày mà mang sắc thái bối rối, bí bách.

Cuối cùng Đăng rối bời nói: "Nếu vậy... từ sau tao không đối xử tốt với mày nữa. Xin lỗi vì làm mày khó chịu!"

Đăng cuống tay cuống chân cất vở vào balo, lên xe đi thẳng. Lúc đi quên cả phép lịch sự phải đóng cổng.

Diệp ngồi đần thối ở thềm nhà.

Gương mặt Diệp lúc này như đang phải giải bài toán cấp độ Nobel Toán Học, tới lúc Đăng đi rồi nó mới đứng dậy hét lên: "Đậu má! Kỹ năng nghe hiểu của mày có vấn đề à Đăng?"

Đăng đã đi khuất từ bao giờ, Diệp ngồi thụp trước cổng.

Tại cái di chứng sau khi sốt cao nên Diệp mới phun hết mấy lời trong lòng, kết quả là thằng sinh vật huyền bí này nghĩ sang hướng nào vậy chứ?

Ngày đầu nhập học cấp ba. Tại phòng 10A5.

Dường như vì là lớp mới bạn mới, ai cũng cảm thấy ngại ngùng nên cứ chui hết xuống mấy dãy dưới, ba hàng cuối đều có người ngồi nhưng chỉ là ngồi một mình một bàn. Nói chung là bàn thì đã bị chiếm hết nhưng chỗ thì vẫn còn. Hôm nay Quân cảm thấy cậu nhất định phải ngồi ở cái bàn trong góc kia.

Bàn cuối dãy ngoài cùng sát cửa ra vào có một học sinh khác đang ngồi. Tên này rõ ràng mặc đồng phục của con trai, ngực phẳng lì nhưng gương mặt xinh đẹp hơn cả con gái. Cậu ta chỉ ngồi im lặng trong góc mà cũng như tỏa ra ánh sáng toàn thân vậy. Mái tóc màu nâu vàng tự nhiên lấp lánh dưới ánh mặt trời hắt vào từ cửa sổ, cực kỳ phù hợp với nước da trắng bóc, sống mũi cao thẳng, môi hồng, đôi mắt hút hồn.

Tuy đẹp như vậy nhưng cũng không mang cho người khác cảm giác nữ tính, có lẽ do cái khí chất "cấm người lại gần" của cậu ta.

Rõ ràng cậu học sinh ngồi trong góc đã cố tình ngồi giữa bàn và làm cái bộ mặt chết chóc để không ai tới ngồi cùng, nhưng có một tên tư duy không giống người đến cạnh nói: "Ê, xích mông vào trong cho ngồi cùng với."

Cậu học sinh kia cau mày nhưng không có lý do nào để từ chối nên đành ngồi dịch vào sát tường.

Quân cứ ngắm nhìn cậu ta mãi, tên còn chưa hỏi đã ngây ngô nói: "Cậu đẹp quá..."

Cậu học sinh kia nghe vậy lập tức tỏ thái độ khó chịu, quay mặt về phía cửa sổ không tiếp chuyện.

Quân cứ nhìn cậu ta chằm chằm cho tới lúc lớp đã tới gần như đủ hết, bốn hàng sáu dãy bàn ghế chỉ còn trống hai chỗ. Chẳng biết hai tên ngốc nào dám đến muộn ngày đầu nhập học.

Cô chủ nhiệm tỏ ý muốn mọi người làm quen nhau nên bắt đầu gọi từng người đứng dậy giới thiệu về bản thân, tiếp theo là sắp xếp lại chỗ ngồi cho cả lớp. Nhưng vì Quân và Tú đều cao quá, che mất tầm nhìn của các bạn khác nên xếp đi xếp lại cuối cùng vẫn là ngồi bàn cuối, chẳng qua hai người tách ra ngồi hai bàn khác biệt, cách nhau bởi cái lối đi ở giữa.

Kể từ đó Quân thường xuyên đến sớm để kê toàn bộ bàn học dãy thứ ba nhích sang phải một chút để gần dãy ngoài hơn, mỗi ngày thêm nửa xăng ti mét tới khi cô giáo nhận ra hàng lối hơi lệch, hơi hẹp một cách lộ liễu mới bắt cả lớp lấy thước ra đo sau đó kê lại.

Quân cũng không hiểu tại sao mình cứ như bị bỏ bùa.

Tú là học sinh chuyển từ thủ đô Hà Nội về đây, hồi cấp hai học nơi khác nên ở lớp cấp ba chẳng quen biết ai. Ấn tượng của mọi người về Tú suốt nửa học kỳ đầu là lạnh lùng ít nói nhưng cũng không phải là kiểu kiêu ngạo hờ hững, chỉ đơn giản là Tú không chủ động bắt chuyện bao giờ, còn nếu có người hỏi tới thì cậu ta vẫn sẽ trả lời.

Quân tận dụng chút tử tế duy nhất còn sót lại này của Tú để bắt chuyện nên may ra cũng được cậu ta đáp lại vài câu. Nhưng chỉ cần đυ.ng đến vấn đề cá nhân là Tú chẳng nói gì.

Quân vẫn nghĩ Tú mềm yếu hiền lành không quan tâm sự đời cho đến khi có một tên trêu Tú quá đà, nói Tú trông như con gái, sau đó bị Tú đấm chảy máu mồm.

Nhưng.

"Cậu đẹp quá." Quân vẫn không sợ chết mà hùng hồn nói vậy.

Đôi lúc Quân cũng tự hỏi tại sao mình lại quấn lấy một thằng khác như vậy, trong khi bản thân Quân chỉ cần bước ra khỏi cửa lớp là đám bạn bè rủ đi chơi liên tục, cuộc vui nào lũ bạn cũng không muốn thiếu Quân.

Có lẽ vì Tú quá đẹp?

Lý do ban đầu có thể là vì như vậy.

Nhưng hơn thế, quanh Tú như có một lực hút vô hình vậy. Không khí ảm đạm xung quanh vật thể phát sáng như Tú khiến Quân như bị hút lấy, sau đó cứ tự luân hãm vào, không muốn thoát ra.

Trong đầu Quân cứ văng vẳng âm thanh: Phải kết bạn với người này.

Muốn được gần gũi, muốn được tìm hiểu.

Ngoài việc khen Tú đẹp và cố gắng bám cậu ta thì Quân vẫn đối xử với cậu ta bình thường như những người khác thôi. Rủ đi đá bóng, chơi bóng rổ, bắn bi a, rủ đi chơi net, rủ đi ăn nhậu. Có điều sẽ luôn hỏi Tú đầu tiên sau đó mới rủ những thằng khác.