Nhi há mồm ra định nói gì đó nhưng chợt dừng, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Nhi khép miệng. Chiếc thìa sữa chua trên tay Nhi lơ lửng trên không trung như chỉ cần Nhi nói xong một ưu điểm của Diệp là sẽ được nó đưa luôn vào mồm, nhưng mãi mà sữa chua vẫn ở bên ngoài không khí.
Đôi lông mày của Nhi nhăn lại một chỗ.
"Không hơn chỗ nào cả." Nhi kết thúc thìa sữa chua dang dở.
Diệp nhận sát thương gấp bội.
Mang theo thanh máu chạm đáy lết về đến nhà, nó mở ngăn kéo tủ lấy ra vài bản nháp thư tình xem một lượt, thấy tất cả đều vô vọng rồi.
Diệp lên trang Facebook của trường xem các bài mới đăng về gương mặt nữ sinh thanh lịch nổi bật trong ngày hôm nay, càng xem càng thấy đau khổ.
Sáng hôm sau Diệp thất thểu dắt xe đạp vào nhà gửi xe, vô tình nghe tiếng hai đứa con gái thì thầm to nhỏ với nhau.
"Hôm qua thế nào rồi?"
Cô gái kia đè thấp giọng: "Vừa gặp đã hỏi thế? Điện thoại của mày đâu, sao hôm qua nhắn tin mà không thấy trả lời?"
"Bị mẹ thu rồi. Sao? Kể đi."
"Chẳng biết sao nữa. Đăng chẳng đồng ý hay từ chối gì, chỉ hỏi một câu "Cậu là Công Dới à?" xong thôi. Tao còn chẳng hiểu công dới là gì, về tra google mãi không ra."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ dần, bấy giờ Diệp mới phát hiện ra nó vừa nghe lén Thu A1 nói chuyện với bạn bè, Diệp cứ mải nghe không biết hai người kia đã đi xa rồi. Nó buông tay khỏi xe đạp định đuổi theo để nghe tiếp thì nghe tiếng "rầm", xe đạp của nó ngã lăn quay ra đất vì bị con chủ nhân vô tâm quên không chống chân.
Thật ra Diệp cũng không để ý cuộc đối thoại vừa rồi, chẳng qua tự nhiên chữ "Đăng" xuất hiện mới khiến nó xâu chuỗi được những câu nói trước đó của hai cô gái kia.
Hôm qua nó đã suy nghĩ khá kỹ lưỡng. Hiện nó đang giả danh con gái A1 để viết thư cho Đăng. Nó định tán đổ Đăng sẽ đá đít cậu ta luôn. Nhưng Đăng còn chưa kịp rung động với những bức thư của nó thì hàng real xuất hiện, cướp đi hết thảy công sức vắt não viết lách của nó.
Giờ nó nên làm gì? Quay về với cuộc sống trước đây và quên đi cái mớ bòng bong nó đã gây ra sao?
Cả ngày hôm đó nó cứ lơ mơ, vừa muốn nhìn lén Đăng vừa không muốn nhìn. Đầu vẫn mãi chưa sáng tỏ được điều mình muốn.
Giờ ra chơi Linh kéo tay nó hỏi: "Ê Diệp, đi vệ sinh không?"
"Ờ.... thì đi."
Diệp chẳng hiểu tại sao con gái hay rủ nhau đi vệ sinh chung. Hiện tại nó chưa buồn, nhưng vì người rủ là Linh nên nó đành đi vậy. Nhớ lần trước nó từ chối đi chung thôi mà Linh đứng lèo nhèo mấy phút khiến cả lớp 12A5 đều biết là bọn nó đang định đi giải quyết nỗi buồn.
Lúc đứng rửa tay trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh Diệp chợt nhận ra con số hơn 1000 học sinh của trường Ngô Quyền tính ra cũng chẳng to tát là bao.
Chẳng hiểu thế giới nhỏ bé như nào mà nó lại gặp Trịnh Hoài Thu A1 ở nơi này. Thu vừa đi ra từ phòng vệ sinh riêng, cũng đang đứng rửa tay. Não Diệp chạy công suất cao, còn chưa biết phải làm gì thì Linh - đứa rủ nó đi vệ sinh cùng đã lên tiếng: "Ơ bạn Thu nhỉ, hôm qua cậu thắng giải nữ sinh thanh lịch đúng không?"
Linh là đứa trước giờ khá thoải mái tự nhiên, nghĩ gì nói nấy. Ví dụ như chuyện rủ đi vệ sinh Linh cũng nói bằng âm lượng bình thường, khinh thường việc phải nói khẽ. Nhưng đó cũng là lý do khiến Linh quen biết rất nhiều người khác lớp, gặp ai cũng nói chuyện được, quan hệ rất rộng.
Thu hôm nay không trang điểm, trông nhẹ nhàng thanh thoát hơn hôm qua rất nhiều nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp: "Ừ mình đây. Hôm nay không trang điểm trông khác lắm à?"
Trên đường đi học hôm nay Thu cũng thấy người khác chỉ trò mình nhiều, nhưng hỏi trực tiếp như vậy thì là lần đầu thấy. Vẻ bất ngờ của Linh khiến Thu tưởng rằng trông Thu khác hôm qua.
"Không phải ý như thế, mình bất ngờ vì thấy tình cờ thôi. Hôm qua mình cũng thấy bạn đứng nói chuyện với thằng Đăng nữa. Mình ngồi sau nó nè. Hôm qua hai người nói chuyện gì đấy?"
Thu nghe câu hỏi hơi thẳng đành gượng cười: "Nói mấy chuyện trong ban chấp hành đoàn ấy mà."
Linh nghe vậy cũng tin. Thu cũng không căng thẳng vì điều cô nói là sự thật, chỉ bỏ qua một vài phần riêng tư.
Linh nói: "Thế mà mình cứ tưởng hai bạn nói chuyện yêu đương cơ. Nếu là chuyện yêu đương thì mình ủng hộ nhá! Một phần là trai xinh gái đẹp, một phần để thằng Đăng yêu vào bớt khó tính đi dùm."
Linh vừa nói vừa cười, sau đó kéo Diệp đi. Đây cũng chỉ là câu chuyện xã giao vu vơ nên cũng chỉ kết thúc bằng nụ cười gật gù xã giao của Thu.
Diệp có một cái nhìn hoàn toàn khác về Linh.
Cảm giác cái con này như một quả bom nổ chậm vậy.
Buổi tối gia đình Diệp quây quần bên bàn cơm, thức ăn hôm nay có thịt rang gừng, canh cá bơn nấu diêu và su hào luộc. Trên TV đang chiếu bộ phim Ấn Độ tập thứ 101 chưa thấy có dấu hiệu kết thúc dù ngày nào nó cũng chiếu ròng rã hơn ba tháng nay rồi. Nội dung bộ phim kể về một cô gái vì báo thù cho mẹ mà dùng thân phận mới, cải trang thâm nhập vào một gia tộc để làm hầu gái, sau đó phá hủy gia tộc này từ bên trong. Trong những tập gần đây thì cô ta đang mê hoặc cậu con cả của trưởng tộc, tên là Askhan, khiến anh ta nhẫn tâm ruồng bỏ vị hôn thê đã bên anh ta từ ngày còn bé xíu.
Bàn ăn nhà nó có tổng bốn người, bao gồm bố, mẹ, bà nội và Diệp. Bà nội và mẹ rất thích xem phim này, bố ban đầu có hơi miễn cưỡng xem nhưng về sau bàn luận tình tiết phim với mẹ rất nhiệt tình, còn Diệp thì chê.
Tuy chê nhưng gần đây Diệp cảm thấy hứng thú với một vài tình tiết nên cũng liếc mắt xem cùng cả nhà cho vui.
Hôm nay vị hôn thê của anh kia đau khổ vì bị ruồng bỏ nên tự sát hẹo luôn rồi, còn anh ta thì hoang mang không biết bản thân đúng hay sai, đúng thì đúng chỗ nào còn sai thì sai chỗ nào.
"Cái thằng mất dạy này, ngu thế không biết." Bà nội vừa nhóp nhép ăn cơm vừa chửi nam chính.
"Đàn ông bây giờ dễ lung lay quá nhỉ."
Mẹ nói nửa đùa nửa thật, tay cầm bát cơm của bố hơi run. Bố không bàn luận gì cả.
"Tại cái con Tina này giỏi quá ấy chứ. Báo thù ác thật đấy." Bà nội cầm thìa chỉ chỉ vào nhân vật nữ đang cười lạnh trên màn hình.
"Thì thù hận sâu quá nên mới làm đến mức này."
Diệp nghe mẹ nói chợt ngộ ra chân lý. Ngày trước nó cảm thấy mối thù của nó sâu như biển, nhưng lúc này ngẫm lại thấy nó cũng chẳng ghét Đăng đến vậy. Thôi thì đành thôi vậy, chẳng có gì mà phải mất mát.
Nó không báo thù nữa.
Nó từ bỏ.
Ăn cơm xong nó lấy đống thư tình viết dở trong ngăn kéo ra mang đi đốt sạch.
Có điều khi đêm xuống nó cứ hối hận mãi không thôi, trằn trọc không ngủ được.
Tại sao mình phải đốt? Giữ làm kỉ niệm cũng được mà? Hoặc đăng lên mạng cho các bạn khác tham khảo cũng được mà?
Vì mất ngủ nên sáng hôm sau Diệp uể oải không chịu nổi. Vừa đến trường đã phải chạy ra canteen mua một chai Sting vàng uống cho tỉnh.
Lúc nó mua nước mang vào lớp thì thấy vẫn còn sớm, phòng học chỉ lèo tèo vài đứa trong đó có Quân. Thằng Quân rõ ràng là một đứa lười học không cứu vãn nổi, nhưng có vẻ như cậu ta yêu trường lớp lắm nên lúc nào cũng đi sớm về muộn.