Chương 8

Siết chặt cổ áo, Lai Quân bắt đầu chú ý đến các tòa nhà và cách bố trí dọc theo con đường, đồng thời khắc nó vào trong đầu, để sau này dễ dàng vẽ ra bản đồ lộ trình.

Thỉnh thoảng cô sẽ kiểm tra đối tượng đang theo dõi phía trước, tài xế lái xe rất êm, cảnh vật xung quanh không hề bị mờ, cũng không xuất hiện các đường nét đứt gãy, điều này cho thấy thông tin lộ trình vẫn được lưu giữ trong đầu Vương Khảm. Chỉ là phương thức trích xuất xảy ra vấn đề, nên anh ta không thể nhớ rõ.

Lai Quân giống như một cái camera đang chạy, ghi lại lộ trình, chờ sau đó phát lại ở độ phân giải cao.

Hơn 1 tiếng sau, đã đến ngã ba mà Vương Khản nói, cũng chính là nơi anh ta thấy rõ khuôn mặt của nghi phạm.

Lai Quân kêu tài xế dừng lại, giữ khoảng cách với ngã ba phía trước. Cô ở phía sau tài xế thò đầu ra, lén lút quan sát hành động của nghi phạm trước mặt – người đàn ông đó đang chỉ vào đèn giao thông, hình như đang hướng dẫn Vương Khản cách đi qua đường.

Lai Quân cẩn thận quan sát, mí mắt đột nhiên giật lên, nhận ra trong tầm nhìn của mình có bóng một người phụ nữ.

Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc xe máy, chiếc xe máy đậu bên đường, cạnh những bụi cây xanh, đi vào sâu hơn sẽ thấy vỉa hè rộng 2m, trên vỉa hè có một dãy đèn đường, ánh sáng trắng lạnh, chiếu xuống mặt đất, giống như dưới mặt đất có một lớp băng. Ban ngày còn bốc hơi, bây giờ thì trắng xóa, như thể đang tỏa ra một lớp không khí lạnh.

Lúc này, dựa theo lịch trình của người bình thường thì đã đi ngủ, trên vỉa hè hầu như không có người, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang, cộng thêm hai chiếc xe máy.

So với nhà ga đông đúc, ngã ba này đặc biệt vắng vẻ, tài xế cũng không dám bấm còi, vì sợ tự hù mình.

Trong không gian vắng lặng, Lai Quân để ý thấy bên dưới ánh đèn đường đối diện chếch qua một phía, có một người đang đứng, là nữ. Cô ấy đúng lúc đứng dưới ánh đèn, nửa trên khuôn mặt bị che bởi một cái mặt nạ, mặt nạ có màu trắng lạnh lẽo, chỉ lộ ra nửa mặt bên dưới. Vị trí mắt trên chiếc mặt nạ giống như hai hố đen, xuyên qua hố đen không thể nhìn thấy mắt cô ấy, giống như bên trong không có gì.

Lai Quân cảm giác được người phụ nữ đó đang nhìn về phía cô, xuyên qua hai hố đen, xuyên qua màn đêm yên tĩnh, nhìn chằm chằm vào cô.

Lai Quân nín thở, cẩn thận nhìn người phụ nữ kia, nhưng cái xe máy đột nhiên khởi động, bánh xe cán qua một khối đất khiến cả người rung lắc. Trọng tâm của cô bị thay đổi, suýt nữa té khỏi xe, cô vội vàng đưa tay nắm lấy vạt áo tài xế, cuối cùng có thể ngồi vững.

Sau khi định thần lại, cô quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn không có ai, “người phụ nữ đeo mặt nạ” vừa rồi đột nhiên biến mất, tốc độ còn nhanh hơn cả cái xe.

Lộ trình tiếp theo đó, mặc dù Lai Quân đã cẩn thận ghi nhớ, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Cô ấy xuất hiện trong ký ức của Vương Khản, sự đột ngột xuất hiện đó nói rõ Vương Khản đã nhìn thấy cô ấy, đồng thời còn nhớ rõ dáng vẻ và vị trí xuất hiện.

Trước khi chuyển giao ý thức, Lai Quân đã hỏi Vương Khản dọc đường có nhìn thấy tình huống bất ngờ nào không, anh ta rất chắc chắn là không có gì xảy ra, lộ trình rất bình an và thoải mái.

Rất hiếm khi thấy phụ nữ xuất hiện trong đêm khuya, chẳng lẽ đây không tính là bất ngờ?

Lai Quân làm chuyên gia ý thức đã hơn 2 năm, trải qua sinh tử trong thế giới thần kinh, cũng coi như đã rèn luyện được tố chất tâm lý. Nhưng “tình huống bất ngờ” lúc nãy vẫn làm cô giật mình, cứ nghĩ rằng vừa bị lừa vào bộ phim ma mà Vương Khản từng xem qua.

Tuy nhiên sau khi đi qua ngã ba, cô lập tức xác nhận lại một lần, nhân vật, hoàn cảnh, thời gian đều rất bình thường, không hề bị nhiễu, không đi chệch hướng, cũng không có gì kỳ lạ.

Xe chạy về phía trước một đoạn, đường càng lúc càng vắng, tài xế cũng trở nên căng thẳng, liên tục hỏi Lai Quân bao lâu nữa mới đến, giọng hơi run run.

Lai Quân có thể hiểu được tâm trạng của anh ta, bởi vì mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, rất khác với khung cảnh ở La Xương.

Những ngôi nhà lụp xụp, mặt đường gồ ghề, đèn đường lúc có lúc không, thỉnh thoảng lại chạy ngang qua một đám lau sậy. Thứ đó cao hơn cả người, gió vừa thổi qua liền bắt đầu đung đưa, còn vang lên cả tiếng xào xạc, lại còn có vài tiếng côn trùng lạ kêu vang.

Lai Quân có thể nhận thức được sự can đảm của Vương Khản, trong một đêm gió lớn, anh ta dám đến một nơi xa lạ như vậy, phía sau xe là nghi phạm đang lẩn trốn, đây không phải có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, mà là có tiền có thể biến con người thành ma quỷ.

Không chỉ có tài xế, ngay cả Lai Quân, một “lữ khách" đang tham gia vào kịch bản trong ký ức cũng trở nên nhạy cảm, chỉ một cơn gió, một ngọn cỏ lay, cũng có thể khiến các dây thần kinh của cô trở nên cảnh giác.

Cũng may Vương Khản đi phía trước cuối cùng cũng giảm tốc độ, nghi phạm yêu cầu dừng xe trước một tòa chung cư.