Chương 3

Lai Quân nhìn vào cột trống, nhướng mày: “Tình huống này, cậu có thể đến thư ký hỏi rõ không? Anh ta không có vấn đề gì, đến đây tư vấn để làm sao tạo ra vấn đề" à?"

“Tiểu Thiên đã nói với anh ta rồi, nhưng anh ta cứ kiên trì muốn gặp chuyên gia ý thức, anh ta nói tình huống của anh ta khá phức tạp. Tôi hỏi anh ta phức tạp thế nào, anh ta không nói, nhất định phải gặp cô mới chịu nói.”

Ở trong hồ sơ không nhìn thấy vấn đề gì, Lai Quân đặt tờ giấy xuống, dựa vào lưng ghế.

“Tuy nhiên không thể loại trừ khả năng cố tình chen hàng, sao cậu có thể chắc chắn anh ta đang gặp tình trạng khẩn cấp?"

Khi Ý Nghiên tiếp nhận các cuộc hẹn, bình thường sẽ dựa vào nguyên tắc ai đến trước phục vụ trước, không có đặc quyền. Cho dù là con trai mới lên cấp 2 của sở trưởng đến, cũng phải đứng xếp hàng, trừ khi là tình huống đặc biệt, kiểu như “mạng người quan trọng".

Hách Ngạn gãi đầu, tóc mái bị cậu ta tóm đến vểnh lên, lộ ra vầng trán trong như cái bánh bao hấp cỡ lớn vùng Đông Bắc.

“Anh ta gửi cho chúng ta một tấm hình...” - Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra, phóng to tấm hình, đưa cho Lai Quân xem.

Lai Quân nhìn tấm hình đó, ánh mắt tập trung, sau đó nhíu mày, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Một lát sau, cô không nói thêm gì nữa, gật đầu: “Được, tôi biết chuyện gì rồi, khi nào người đến báo tôi một tiếng.”

Hách Ngạn lập tức trả lời, đi thông báo cho Đinh Đông, thời gian gấp rút, cậu ấy nhanh chóng kiểm tra lại thiết bị và hoàn cảnh trong phòng 403, chuẩn bị cho buổi tư vấn.

8 giờ 55 phút sáng, phòng tư vấn 403.

Vương Khản đến sớm, ngồi trên sofa, nhìn ra cửa sổ không chớp mắt, ánh mắt đầy vẻ cấp bách, cứ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, hai tay xoa tới xoa lui, ước gì có thể vén tay áo lên trực tiếp xoay kim đồng hồ đến 9 giờ.

9 giờ đúng, cửa mở, chuyên gia ý thức bước vào, ngồi xuống sofa bên phải.

Ánh mắt của Vương Khản rời khỏi cái đồng hồ, chớp chớp hai cái, nhìn rõ người vừa đến.

Trước khi đến đây anh ta đã tìm hiểu qua chuyên gia ý thức, nghe nói chuyên gia ý thức là một “thiên sứ mặc thường phục”, sẽ để ý đến khách hàng, khóe môi tươi cười thể hiện giống như một người mẹ già đầy quan tâm.

Anh tưởng rằng tất cả chuyên gia ý thức đều có phong cách này, nên tâm lý không có nhiều áp lực, dù sao đối phương không thể hiện sự nóng nảy, có thể trò chuyện. Nhưng người trước mặt anh lại khiến anh vỡ mộng, trái tim vừa thả lỏng lập tức treo lên.

Lai Quân ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt, bởi vì công việc nên mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu, lộ ra quai hàm mềm mại.

Cô ngồi đối diện với khách hàng, nửa khuôn mặt hướng về phía ánh sáng, ánh nắng ban mai chiếu lên trán và xương gò má bên phải, đuôi mày cong nhẹ ẩn vào thái dương, đôi mắt dưới hàng lông mi đen tuyền giống như một hồ nước trong veo, yên tĩnh đến lạ thường.

Cô không cười, lông mày không cong, bộ váy màu xanh lá khiến khuôn mặt cô càng thêm lạnh lùng, giống như tuyết tan đầu mùa xuân. Dù được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, nhưng vẫn lộ ra cái lạnh đầu xuân từ trong xương.

Vương Khản đang rất lo lắng, chờ chuyên gia ý thức đến sẽ đi thẳng vào vấn đề, nhưng lưỡi của anh đông cứng lại khi gặp cái lạnh mùa xuân của cô, nói không nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Lai Quân ấn viết xuống, ngòi viết trượt ra, cô viết ngày tháng và tên khách hàng vào sở, hơi mở miệng.

“Nói đi, chuyện liên quan đến tấm hình anh đã gửi.”

Sáng hôm qua, công an thành phố Lạc Ngọc đã ra thông báo treo thưởng, một nhân viên thu ngân của một doanh nghiệp nhà nước đã lợi dụng chức vụ biển thủ công quỹ, hiện đang bỏ trốn. Cảnh sát đã công khai ảnh chứng minh thư và ảnh đời thường của anh ta, kèm theo đó là mô tả về các tính chất vật lý khác.

Phần thưởng nói rõ, văn phòng công an thành phố Lạc Ngọc sẽ thưởng cho những người cung cấp manh mối quan trọng 50.000 tệ; những người cung cấp manh mối có thể bắt được nghi phạm 100.000 tệ; những người trực tiếp bắt được nghi phạm hình sự sẽ được 150.000 tệ.

Đây là thứ Vương Khản gửi cho Hách Ngạn, khi Lai Quân nhìn thấy tấm hình này, liên hệ với việc anh ta giữ kín miệng, lập tức đoán ra, anh ta đến đây cung cấp manh mối, chỉ là manh mối này có chút phiền phức.

Lúc này, khi Lai Quân nhắc đến tấm hình, Vương Khản như sực tỉnh, đầu óc bắt đầu nóng lên, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nhìn thấy nghi phạm, khuya hôm trước, anh ta trốn trong xe của tôi."

“Tại sao anh ta lại ở trong xe của anh?"

“À, cái này...”

Vương Khản hơi nghẹn lại: “Thật ra tôi là tài xế, thường đến trạm xe lửa để đón khách. Khuya hôm trước đúng lúc chở nghi phạm!"

“Anh xác định chính là anh ta sao?" Lai Quân không bị kích động phải tâm trạng của anh ta, bình tĩnh đặt câu hỏi.

“Bởi vì cảnh sát đã công khai hình của anh ta, xương gò má của anh ta cao, môi dưới dày, cao khoảng 1m7. Hơn nữa, trên thông báo còn nói là khẩu âm Bảo Dương... Vị khách đó, phù hợp với tất cả điều kiện này.”