Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 72: (Hoàn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu nghiêm túc quan sát cẩn thận cầu thủy tinh nhỏ trong tay.

Bỉ ngạn đóng kén thì phải ăn bằng cách nào, cậu không thấy cái miệng nào trên kén cả.

Lại sờ soạng cái kén nhỏ màu đen lấp lánh lần nữa, thật sự không tìm được cái miệng nào để ăn cả!

Cậu cầm cầu thủy tinh nhỏ nheo mắt, tay bóp mạnh một cái, cầu thủy tinh liền tan vỡ thành từng mảnh rơi xuống kén nhỏ, kén nhỏ cũng không tỏ ra yếu kém, lập tức hấp thu mảnh vụn trên người mình, thậm chí còn lăn một vòng để hút nốt mấy mảnh rơi bên cạnh.

Kén nhỏ càng ngày càng lớn, màu đen đậm đặc lại như có thiên hà lưu chuyển trên người, xinh đẹp lóa mắt.

Cậu đưa tay chạm vào kén, ngẩn người.

Vừa có một vài hình ảnh thoáng qua, lần này rõ nét hơn, cậu có thể nhìn thấy được .... một thiếu niên?

Ngay lúc này, cái kén 'rắc rắc' tách ra, ánh sáng hơi lóe lên liền biến mất, một vị thiếu niên xinh đẹp xuất hiện.

Cậu sửng sốt ngửa đầu nhìn thiếu niên, hình như giống với thiếu niên cậu vừa nhìn thấy trong đầu.

Thiếu niên ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, chậm rãi cúi người xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé, "Chủ nhân, mừng người trở về."

----------------------

Trong mơ cậu nhìn thấy một thiếu niên đang dùng xích tự khóa lấy bản thân.

"A... không đau sao?"

Thiếu niên tâm trạng có vẻ rất tệ, khóe mắt đỏ ửng lên nhưng thần tình vô cùng quyết liệt.

Sau khi dùng xích khóa chặt bản thân, thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm gì đó, ánh sáng bắt đầu phát ra trên người hắn.

Một chùm sáng bay ra khỏi người hắn, thiếu niên cắn chặt môi.

Chùm sáng thứ hai bay ra, vẻ mặt thiếu niên trắng bệnh.

Ba chùm sáng

Bốn chùm sáng

.......

Rất nhiều chùm sáng bay ra khỏi người hắn tiến về những phương xa, thần trí thiếu niên có vẻ không còn tỉnh táo nữa, vẻ mặt đau đớn, thân thể co quắp lại.

"Hồn... của ta.... làm ơn hãy tìm thấy hắn.... tìm ..... hắn...."

Ánh sáng trên người yếu dần, thiếu niên hộc máu ra, "Để ta tìm ngươi...."

Ngay chính bản thân thiếu niên cũng hóa thành một chùm sáng, chùm sáng to nhất, sáng nhất.

Hình ảnh ngày càng mờ dần, lúc thấy rõ đã chuyển sang một hình ảnh khác.

Thiếu niên thế nhưng tự tay xé mở thần hồn của mình làm hai!

Dùng một phần hồn của mình ghép với một phần hồn khác, phần hồn này dần hình thành một đứa bé giống y hệt hắn.

Thân thể thiếu niên gầy yếu, lung lay như sắp gục ngã, hắn lẩm bẩm, "Làm ơn, hãy giúp ta tìm hắn, nếu ta không thể tìm được hắn, ngươi hãy mang hắn về....."

"Ngươi là chủ hệ thống, hãy liên kết với các mảnh hồn của ta, một khi tìm được vị trí của Quân Quân lập tức lôi kéo tiềm thức của hắn."

----------------------

Ánh nắng ôn hòa chiếu lên người thanh niên đang say giấc, bên cạnh ngồi một thiếu xinh đẹp, khung cảnh ấm áp làm sao.....

Đương nhiên là không rồi! Dưới địa ngục làm gì có ánh nắng ╮(╯∀╰)╭

Mí mắt thanh niên khẽ run, lập tức liền mở ra.

Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn là vẻ mặt mong đợi cùng cặp mắt sáng long lanh ngập tràn sự sự vui sướиɠ của thiếu niên xinh đẹp đang ngồi bên cạnh.

"......."

"Chủ nhân, người tỉnh rồi!" Thiếu niên hô lên, vội vàng đỡ người dậy rồi kê gối sau lưng, đối xử như với búp bê dễ vỡ.

Hắn nhíu mày, "Được rồi."

Thiếu niên lúng túng rụt tay lại, co quắp đứng ở một bên không biết phải làm gì tiếp, thỉnh thoảng lại liếc trộm thanh niên một cái, bị phát hiện liền đỏ mặt cúi đầu.

Hắn buồn cười, "Không phải quấn ta lắm sao, sao giờ lại biết xấu hổ rồi, Tiểu Ngạn."

Thiếu niên mở to mắt, vui sướиɠ trong mắt như sắp tràn ra, "Quân Quân, ngươi nhớ lại rồi!"

"Làm phiền ngươi rồi."

Mạc Ảnh Quân hiếm thấy ôn nhu mở miệng, giơ tay ra ôm người vào trong lòng.

Thiếu niên không nói gì, hai tay ôm chặt lấy eo Mạc Ảnh Quân, thân thể hơi run.

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, thấp giọng an ủi, "Yên tâm, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa."

Đúng lúc này, một âm thanh rất không hài hòa vang lên, "Papa, ngươi không để ý gì đến ta!"

Một thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng trèo lên giường rồi chui tọt vào lòng Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, cúi đầu nhìn bé con.

Ừm, giống y hệt phiên bản thu nhỏ của Tiểu Ngạn.

"Không được như vậy nữa." Mạc Ảnh Quân nghiêm túc dặn dò, tách thần hồn ra làm hai rất đau khổ, thậm chí có khả năng sẽ thất lạc mãi mãi hoặc bị trọng thương đến chết.

"Sẽ không ~" Thiếu niên dụi dụi mặt vào ngực Mạc Ảnh Quân, âm thanh mềm mại như mèo con.

Đứa bé tức giận đứng lên giẫm giường, "Hai người các ngươi, không ai để ý đến ta!"

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn đứa bé, đưa tay ôm bé vào lòng, "Cảm ơn ngươi đã giúp chúng ta."

Đứa bé đỏ mặt, ngạo kiều hừ một tiếng, "Chuyện đơn giản thôi, dù sao ta cũng là thần hồn của ngươi cùng hắn kết hợp lại!"

Mạc Ảnh Quân nhướng mày, cái tính khí ngạo kiều này là ở đâu ra vậy, "Ngươi...."

Lại một âm thanh không hài hòa nữa hét lên chặn ngang khung cảnh ấm áp một nhà ba người.

"Mạc Ngạn khốn kiếp, trả lại Tam Kiếp Huyết Liên cho lão tử!!!"

Phán Quan từ ngoài vọt vào, mặt đỏ phừng phừng, "Mau trả cho ta, ta chỉ còn lại Tam Kiếp Huyết Liên thôi, ta đã đưa bảo bối Niệm Hồn Tinh cho lão công nhà ngươi rồi!"

Phán Quan vừa chạy vào liền thấy ba người trên giường, chuyển mắt sang đứa bé liền giật mình, "Ngươi, ngươi!"

Trên trán đứa bé hiện hình một bông hoa sen đỏ như máu, chính là Tam Kiếp Huyết Liên của hắn!

"Mạc Ngạn khốn kiếp, ngươi thế nhưng lấy hết bảo bối của ta cho lão công với đứa bé nhà ngươi ăn, ngươi có còn là người không?!" Phán Quan ôm tim, đau đớn gào lên.

Thiếu niên chui ra khỏi lòng Mạc Ảnh Quân, hất cằm, "Ở chỗ của ta, là đồ của ta."

Phán Quan trừng mắt, "Ai là người đã canh cho nó hấp thu tinh hoa nghìn năm hả?! Ai đã vất vả mỗi ngày đi thu thập sự niệm tưởng rồi mang cho nó ăn hả?! Ai đã....?!"

Rầm!

Bé con nhìn đồ vật hình người nằm ngất xỉu trên đất, hướng về phía thiếu niên hỏi, "Làm gì với tên này đây?"

"Vứt ra ngoài." Mạc Ngạn cười lạnh.

Dám để cho hắn tìm Mạc Ảnh Quân tận mấy năm, may mắn Quân Quân của hắn lòng dạ sắt đá không nhìn ai vào mắt trong thời gian qua ở trần thế, nếu không xẻo thịt tên Phán Quan thành từng miếng còn tốt bụng chán!

Mạc Ảnh Quân sờ sờ mũi, hắn biết cái tính ngạo kiều của đứa bé di truyền từ ai rồi.

Mạc Ngạn quay lại, mong đợi nhìn Mạc Ảnh Quân, "Quân Quân, chúng ta về cung điện đi!"

Mạc Ảnh Quân vuốt vuốt tóc thiếu niên, cười khẽ, "Đi thôi, về nhà của chúng ta."

Bé con tròn mắt đứng nhìn hai người thân mật đi xa, mờ mịt nhìn 'xác người' trên đất.

Này là để hắn ở lại giải quyết rắc rối sao?! Các ngươi còn có lương tâm không hả, để một đứa bé đáng yêu mềm mại lương thiện như vậy ở lại chốn địa ngục này sao?!

Đợi đến lúc Phán Quan tỉnh lại đã qua rất lâu.

Ngày hôm đó, cả Ma Giới đều thấy cảnh Phán Quan lẽo đẽo đi theo sau mông một đứa bé đòi đồ vật, đứa bé bảo gì nghe nấy, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.

Phán Quan: Có thể không ngoan sao, chỉ cần xin được một giọt máu của thằng nhóc này ta có thể lần nữa tích lũy thành Tam Kiếp Huyết Liên, ta thiếu chưa bao giờ là kiên nhẫn!

--------------

Sau khi họ ŧɦασ nhau ná thở

Mạc Ảnh Quân vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên xinh đẹp trong lòng, âm thanh ôn nhu, "Cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"

Mạc Ngạn híp mắt thỏa mãn, ngoan ngoãn lắc đầu, "Không có ~"

Mạc Ảnh Quân hôn một cái lên trán thiếu niên, "Khó chịu chỗ nào nhớ nói luôn với ta."

Tách hồn thực sự rất nguy hiểm, nhưng cũng vì thần hồn của hắn cùng thiếu niên kết hợp, cho nên chỉ cần giao hòa tự nhiên thần hồn sẽ dần được chữa lành.

Giao hòa tự nhiên chính là ooxx.

Nói đơn giản chính là ŧɦασ nhiều là được.

Đúng lúc này có âm thanh bên ngoài vang lên, "Thần Quân, một đứa bé tên là Mạc Kim muốn gặp người."

Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên, đang định ngồi dậy liền bị một cánh tay ôm cổ kéo lại, cúi đầu xuống liền gặp cặp mắt ướt nhẹp long lanh của thiếu niên.

"Quân Quân ~" Âm thanh thiếu niên mềm mại vang lên.

Mạc Ảnh Quân buồn cười véo má thiếu niên, "Làm sao vậy, không muốn gặp Tiểu Kim?"

Mạc Ngạn trừng mắt không nói, kéo đầu người ở trên xuống hôn một cái liền thấp giọng làm nũng, "Lão công, ta còn muốn ~"

"Tiểu yêu tinh."

Họ lại ụ nhau ná thở.

-----------

Hoàn Toàn Văn

- Nghỉ dịch nhiều quá nên tôi hơi bấn nha các cô, ngôn từ nhiều chỗ hơi thoát tuyến chút mà tôi lười sửa quá ಥ_ಥ

- Vì lười viết nên tiết tấu 2 thế giới sau, đặc biệt là mấy chương cuối hơi nhanh, mọi người thông cảm nha.

- Thỉnh thoảng mị vẫn viết truyện nha (tiến trình k chắc :v), ai cùng sở thích có thể theo dõi mị: nhân thú, manh văn, chủ công, hệ thống, mau xuyên, huyền huyễn. Tôi đặc biệt yêu thích động vật nên truyện nào cũng có, thú nhỏ manh manh đát đáng yêu mà phải hem (≧▽≦)~
« Chương TrướcChương Tiếp »