Chương 12

Thế nhưng một viên đạn lại lạc hướng bay đến thiếu niên bên cạnh, Mạc Ảnh Quân lập tức nghiêng người sang đỡ.

'Phập' (viên đạn bắn vào trong cơ thể kêu tn nhở :v)

"Quân Quân !"

Tịch Thần hoảng loạn kêu lên, không biết phải làm gì, hua tay lung tung loạn xạ với hắn, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nhìn vết đạn bắn trên vai trái Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân nhíu mày, im lặng ngồi xuống giường. Đau quá T^T

"Quân Quân . . . . ." Tịch Thần nghẹn ngào kêu, muốn làm gì đó nhưng lại không biết phải làm cái gì bây giờ, tâm trí rối bời.

Mạc Ảnh Quân không được tự nhiên đưa tay đẩy khuôn mặt dán sát vào vết thương của hắn ra, tiếp đó dùng một ngón tay để giữa trán thiếu niên, miệng lẩm nhẩm chú pháp.

Thiếu niên bất giác cảm nhận được cơn buồn ngủ ập đến, cố sức lắc đầu muốn xua tan lại không thể, càng ngày càng chìm sâu xuống rồi hôn mê.

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng đỡ thiếu niên nằm xuống giường, thản nhiên mở miệng, "Liên lạc cảnh sát đến." Bản thân bước ra ngoài, cước bộ có chút lảo đảo.

Hệ thống còn đang tròn mắt nhìn nam chủ bị niệm hôn mê, theo bản năng đáp lại, 'Yes, boss.' Ơ, hình như có gì đó không đúng . . . . . .

Mạc Ảnh Quân vừa bước ra ngoài đã nghe được tiếng bước chân chạy đến, vội vàng xoay người nấp sau cây to bên cạnh. Không được, cứ thế này sẽ bị phát hiện sớm, hắn còn bị thương nữa.

Mặc dù để nam chủ lại có vẻ không phúc hậu lắm nhưng hắn cũng hết cách rồi, dù sao nam chủ còn trong thời kì 'thân xác người lớn tâm trí trẻ con' nên nói không biết gì về việc vừa xảy ra thì người ta còn tin được, nhưng nếu thêm bản thân thì mọi chuyện lại trở nên rắc rối, hắn chưa muốn đưa cơ thể mình vào phòng thí nghiệm đâu.

Haiz, nếu lần sau có nhiệm vụ, trước hết phải tránh xa mấy sinh vật mang tên 'nhân vật chính' mới được.

-----------------

Trong một căn phòng ở bệnh viện

Thiếu niên nằm trên giường hơi cựa quậy người, tiếp đó liền mở mắt ra, trong mắt không có chút ngây thơ nào, còn lại chỉ có lạnh nhạt cùng âm u.

Tầm mắt đảo qua phòng bệnh, lông mày không thể nhận ra được hơi chau lại một chút, rất nhanh liền trở về như cũ.

Thiếu niên có chút khó chịu đưa tay sờ sờ trước ngực, không biết tại sao l*иg ngực đau nhức, cảm giác như trống vắng cái gì đó.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, người ngoài cửa phát hiện thiếu niên tỉnh liền kêu "A" một tiếng, tiếp đó lại chạy ra ngoài, một lát sau cả dàn bác sĩ kéo vào làm ràm nói.

Thiếu niên mắt lạnh đảo qua đám người trước mặt, không khí lập tức đông cứng.

Tịch Thần hắn chỉ nhớ rằng mình bị xe tông còn bị người bắn một phát đạn, lúc tỉnh dậy đã ở bệnh viện này, chính là hắn luôn cảm giác có gì đó không đúng lắm, hơn nữa . . . . . lúc nãy nhìn quanh căn phòng hắn bất giác có chút thất vọng cùng . . . . tủi thân ?

Đùa, đường đường là đại thiếu gia Tịch gia có danh thiên tài hô phong hoán vũ trên thương trường, làm gì có chuyện mấy cảm xúc yếu ớt như vậy trong người hắn, nhất định là ảo giác, hừ !

Thế nhưng không biết tại sao càng nghĩ càng khó chịu, càng chờ đợi càng tủi thân, tầm mắt hắn không khống chế được cứ liên tục nhìn ra cửa, cứ như đang chờ đợi một người nào đó tới.

Chờ ai? Người nào? Có liên quan gì với ta? Tại sao lại vì người này mà không khống chế được cảm xúc của bản thân ?

Không thể đợi thêm một giây nào ở bệnh viện nữa, Tịch Thần lập tức bảo người đi làm thủ tục xuất viện, mặc kệ lời khuyên của bác sĩ.

Hắn cũng không rõ tại sao mình vừa bị xe tông lại vừa bị súng bắn lại khỏe nhanh như thế, bất quá cũng không quan trọng, hắn không muốn ở lại chỗ khiến tâm hắn xao động thêm một chút nào nữa.

Thế nhưng Tịch Thần không hề hay biết rằng, hắn vừa đi khỏi bệnh viện, một thanh niên tuấn mỹ khí chất lười biếng tìm đến phòng hắn, sau khi ngó vào không thấy người cần tìm liền thở nhẹ ra một hơi.

------------------

Tịch Thần bỗng nhiên không muốn về nhà, nói là nhà nghe thật sướиɠ tai, bất quá đó cũng chỉ là nơi để chứa người và tài sản mà thôi.

Thản nhiên mở miệng khiến tài xế lái xe dạo vài vòng rồi đưa hắn đến khu trung tâm mua sắm, Tịch Thần ngẩn người nhìn phong cảnh liên tục thoáng qua bên ngoài.

Sao tự nhiên hắn lại muốn đến đó ?

Mỗi lần cần gì hắn đều sai người đi mua hoặc đặt luôn hàng trên mạng, chưa từng đến nơi ồn ào náo nhiệt mua sắm bao giờ.

Vậy mà ý tưởng này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ?

Từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện, hắn luôn cảm thấy trống vắng khó chịu, đầu có chút đau nhức, cảm giác như tim bị khoét mất một mảnh.

Chẳng lẽ hắn bị cái gì đó ám rồi, nếu không một người luôn lãnh tĩnh như hắn, bây giờ lại luôn không thể kiềm chế được cảm xúc cùng những suy nghĩ vẩn vơ.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

"Dừng xe !"

Tịch Thần vội vàng mở cửa xe, bản thân muốn phi nhanh qua bên đó.

Một chiếc xe từ đằng sau lao nhanh đến . . . . . . . .

(ko chết đâu, yên tâm :3)