Quyển 4 - Chương 1

Vuốt vuốt tấm thẻ trong tay, Tần Trừng nhếch hàng mi cong lên, dáng vẻ dù bận vẫn thong thả nhìn hai người phía đối diện: "Cho nên, anh, đây là Omega mới... của anh?"

"Cái gì mà Omega mới hả?" Tần Tuyên Bác nhíu mày không đồng ý, đang muốn cúi người rút điếu xì gà từ trong hộp, một đôi tay mềm mại trắng nõn đã chủ động duỗi ra, ngoan ngoãn cắt hai đầu xì gà ra, rồi cẩn thận đốt lên.

Tần Tuyên Bác thảnh thơi đưa miệng cắn điếu thuốc vào, ánh mắt lướt qua người mềm mại kế bên, sắc mặt thoải mái.

Nhìn đi, đây mới là Omega mềm mại như nước, không biết em gái Tần Trừng có bị mất cân bằng kí©h thí©ɧ tố hay không mà lại không hề có dáng vẻ mềm mại của Omega.

Tần Tuyên Bác nhìn mặt mũi Tần Trừng tùy ý, gõ bàn, cảnh cáo một tiếng: "Tần Trừng, sau này cô Khương sẽ là chị dâu của em, đừng có không biết lớn nhỏ."

"À, nếu anh đã quyết định, em cũng không có gì để nói, gọi em đến chỉ vì chuyện này?" Tần Trừng vắt hai chân thẳng tắp của mình lên, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tần Tuyên Bác thở ra một hơi thuốc cùng với sườn mặt của người mặc váy trắng đang rúc về phía người đàn ông thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhìn kiểu gì cũng giống bé thỏ trắng, sao có thể trở mặt coi như không quen, chẳng lẽ là đang khoác lên người bộ da hồ ly?

Tần Tuyên Bác nghiền điếu xì gà vào trong gạt tàn thuốc, không hề chú ý đến ánh mắt nghiền ngẫm của Tần Trừng: "Hôn lễ vào thứ tư, kỷ niệm thành lập trường đại học chắc cũng kết thúc rồi, em cũng sắp tốt nghiệp, bận rộn lắm hả?"

Anh ta cũng coi như chuẩn bị xong Tần Trừng sẽ từ chối, dù sao em gái này luôn là người khiến người ta không bớt lo, từ khi tuyến thể của cô phát dục và lên đại học xong, gần như cả đêm không về nhà ngủ, bên ngoài tin đồn lan truyền dữ dội, hai chữ "Da^ʍ loàn" cũng coi như nhẹ.

Nhưng Tần Tuyên Bác cũng không quan tâm, bởi vì dù Tần Trừng có đam mê đến đâu cũng sẽ biết thân biết phận, đến nay chưa ai có thể đánh dấu cô chủ nhà họ Tần, sẽ không tùy tiện mang người về cho anh ta.

Gia đình quyền thế thì hôn nhân của con cái cũng là một công cụ giao dịch sắc bén.

"Bạn hả? Cô Khương cảm thấy thế nào?"

Tần Trừng đứng dậy, mái tóc đen dài giống như lông vũ phất qua làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn hơi rủ xuống, con ngươi trong vắt như nhìn thấy đáy y hệt con nai vô tội, trông vô cùng ngọt ngào.

Cô đang đứng trước mặt hai người, rõ ràng là dáng vẻ tinh tế, xinh xắn động lòng người, thấp hơn anh trai Tần Tuyên Bác cả một cái đầu, nhưng bởi vì đang đứng hơi cúi thấp người xuống, ánh mắt nhìn xuống người con gái yếu ớt, môi đỏ răng trắng, cảm giác lại vô cùng áp bách.

Tần Trừng nói ra từng câu từng chữ, mỗi một chữ cô nói ra đều mang theo chút hương vị cổ xưa, nhàn nhã: "Cô Khương hy vọng tôi đến không?"

Khương Tri Ngọc cúi thấp đầu, cắn nhẹ thịt trong hàm, từ lúc bắt đầu cơ thể yếu ớt đều căng cứng, cho đến bây giờ gần như không chịu đựng nổi, chị ta thở nhẹ một hơi, tự lấy dũng khí và tư thế chị dâu ra, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tần Trừng: "Nếu cô Tần có thể đến thì quá tốt rồi, hy vọng có thể được cô chúc phúc tại hôn lễ."

"Tần Trừng, em làm gì vậy?" Tần Tuyên Bác bất mãn nhìn Tần Trừng, kéo Khương Tri Ngọc về phía sau, nhận ra người kia đang sợ hãi bắt lấy góc áo mình, tâm trạng Tần Tuyên Bác lập tức vui vẻ.

Cho đến bây giờ, cô vợ sắp cưới này đều khiến anh ta vô cùng hài lòng, mình cũng vui vẻ bảo hộ cô ấy trong phạm vi vừa phải, huống chi Tần Trừng còn bày ra dáng vẻ ra oai phủ đầu thế này với cô ấy.

"Phụt..."

Tần Trừng che miệng cười, mặt mày cong cong: "Anh à, nhìn dáng vẻ của anh đi, đã là Alpha hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn thích chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân ư?"